Quân Bất Kiến Quân

Chương 5: Thâm cung




Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Vương gia nhận được lệnh triệu kiến, phải lập tức vào cung.

Lục Vương gia gọi quản gia tới hỏi: "Luyến nhân đang làm gì?"

Quản gia đáp: "Đang quét dọn thư phòng như thường lệ."

Đại sự không thể chậm trễ, Lục Vương gia chỉ nói muốn đến chào luyến nhân một tiếng, xong việc liền vội vội vàng vàng tiến cung.

Nhưng Vương gia vừa ra khỏi vương phủ được nửa nén hương, lại một đạo âm thanh truyền tới, nhưng lần này tiếp chỉ chính là luyến nhân ── Luyện Quân.

Nghe sơ qua cái tên, quản gia vẫn là sửng sốt, nghĩ thầm rằng trong vương phủ làm gì có ai kêu tên này? Nghĩ mãi mới nhớ, bình thường mọi người đều theo Vương gia kêu luyến nhân, không nhớ rõ tên luyến nhân là gì, Luyện Quân không phải là tên luyến nhân sao? Thế là vội vàng gọi luyến nhân tới lĩnh chỉ, người truyền chỉ đúng là thái giám tổng quản Phúc Y hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng ngày ấy.

Một đạo thánh chỉ, luyến nhân quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, cả người đều phát run, vừa sợ hãi cũng vừa phẫn nộ, lần này vào cung chỉ sợ lành ít dữ nhiều, lúc này Vương gia lại không ở trong phủ, ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không có, luyến nhân không nghĩ tới mọi chuyện hết thảy lại tới nhanh như vậy, nước mắt bắt đầu dâng tràn khóe mắt.

Thánh chỉ nói "Thường thị quân sườn", luyến nhân không rõ ý tứ của Hoàng Thượng, chỉ sợ chính mình vào cung sống không nổi mấy ngày.

Phúc Y công công truyền chỉ xong cũng không giống bình thường rời đi, mà là đứng ở kia chờ y cùng nhau hồi cung, giống như là sợ luyến nhân chạy trốn. Luyến nhân bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo Phúc Y tiến cung, thậm chí ngay cả hai kiện quần áo cũng chưa thu thập, mơ mơ hồ hồ bị áp giải tiến cung.

Quá trình tiến cung cũng không hoàn toàn như luyến nhân suy đoán, y cũng không có nhìn thấy Hoàng Thượng.

Tiến đến cửa cung, Phúc Y liền đem y giao cho một quản sự thái giám, nói một câu: "Hoàng Thượng dặn dò, đem oa nhi tùy tiện an trí, đừng tổn thương tánh mạng y, đừng để cho y chạy trốn, có việc gì ngươi sẽ chịu trách nhiệm."

Dặn dò xong xuôi, Phúc Y công công lúc này mới trở về hầu hạ Hoàng Thượng.

Luyến nhân được an bài ở Vịnh Phương các, thường ngày cùng bọn thái giám ở cùng một chỗ. Bởi vì luyến nhân không phải người trong cung, bình thường y cũng không cần phải làm cái gì, thế nên tất cả mọi người đều đem y trở thành người tàng hình mà đối đãi.

Bên ngoài đều nói y là thư đồng của Lục Vương gia, Lục Vương gia còn vì y mà đắc tội Vạn tuế gia, nhưng hiện tại y lưu lạc đến nơi này, cũng liền đồng nghĩa với việc y không thể đi ra ngoài được nữa, đành để y theo chân bọn họ ở nơi này làm tạp dịch trong cung, nhưng rồi cũng không biết sau này y sẽ lại tiếp tục bị đưa đến nơi nào khác, nên ai cũng không dám tới gần y, sợ có sự tình gì sẽ liên lụy bản thân.

Luyến nhân ngày thường đều nhàn rỗi, buổi tối sau khi tất cả mọi người ngủ, y một mình trốn trong chăn, nghe bên cạnh phát ra tiếng hít thở thô lỗ của năm tiểu thái giám, y lại hoài niệm những ngày còn ở trong vương phủ, có đôi khi nhịn không được trộm khóc.

Nhưng mà tất cả mọi người đều đang ngủ, nếu đánh thức mọi người dậy sẽ bảo y phiền chán. Cho nên mỗi lần muốn khóc, y đều chạy ra bên ngoài ngồi bệt dưới tán cây, khóc to thống khoái, rồi quay về phòng, nằm thẫn thờ đến hừng đông.

Ngày qua ngày vẫn như vậy, mỗi một ngày trôi qua đối với luyến nhân dài đằng đẳng, khuôn mặt không còn tươi tắn, thân mình cũng gầy xuống, vóc dáng có cao lên một chút, nhưng thoạt nhìn lại càng thêm gầy yếu, đã không giống với khuôn mặt trẻ con ngày đầu vào cung, nhưng so với trước kia càng thêm vài phần thanh nhã thoát tục.

Dần dần tất cả mọi người phát hiện ở chung với tiểu gia hỏa này cũng tốt lắm, hơn nữa bộ dáng cực mỹ, một chút đều không muốn xa lánh y. Thời điểm rảnh rỗi sẽ tìm y nói chuyện phiếm. Biết y một lòng nhớ thương người trong Lục vương phủ, thái giám cung nữ ngẫu nhiên nghe được một ít tin tức của Lục vương phủ sẽ nói cho y.

Luyến nhân theo mấy tin tức này biết được, Vương gia bởi vì y mà cùng Hoàng Thượng trở mặt, Hoàng Thượng đem Vương gia phái đến Nam Cương một năm, phải Vương gia tư quá. Luyến nhân còn nghe nói nửa năm Vương gia ở nơi Nam Cương dẹp loạn lập công, bây giờ đã quay về kinh, luyến nhân còn biết hai tháng sau đó Hoàng Thượng ban cho Vương gia một hòn ngọc quý đồng thời ban hôn cho hắn.

Luyến nhân khóc lớn một hồi, tuy y tin tưởng Vương gia sẽ không phụ y, nhưng chính y vẫn khổ sở.

Vốn cho rằng chính mình đã mặc kệ mọi thứ, nhưng hiện tại lại không tránh khỏi có chút thương tâm. Tựa hồ như tiến cung không bao lâu, rõ ràng biết chính mình không bao giờ... có thể rời khỏi nơi thâm cung này.

Luyến nhân đối hết thảy mọi thứ đều tuyệt vọng, y hoài niệm mỗi một người trong vương phủ giống như là tưởng niệm người nhà, mà Vương gia lại cách y ngày một xa hơn.