Quân Có Bệnh Không

Chương 4




Bọn họ không biết, một khắc kia khi hai người họ vừa bước ra ngoài, Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự không hẹn mà cùng dừng lại chủ đề quản lý thuế quan của đám quan viên, những thứ này tám đời cũng không tới phiên hai người bọn họ cần bận tâm.

Hai con đại hồ ly nhìn nhau nở nụ cười, vẫn là Tô Thế Dự mở miệng trước: “Sở đại nhân đây là có ý gì?”

“Cái gì?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu hỏi.

“A Việt ở trên đường nói lần này tới kinh đô, là muốn nhậm chức ở nơi này của bằng hữu y, ý chỉ chính là Sở đại nhân đi?”

“Đúng vậy.” Sở Minh Duẫn chậm rãi nói, “Nếu sớm biết y đến đây còn có thể làm cho ta lén lút gặp Tô đại nhân một lần, ta khẳng định đã sớm đem y gọi tới.”

Tô Thế Dự cười nhạt một tiếng, thanh âm lại hơi chùng xuống: “bản lãnh dược lý của y ta rất rõ ràng, tất nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng, chỉ là dù sao tuổi tác còn nhỏ, những thị phi thiện ác y có phần không phân biệt được, mong rằng Sở đại nhân ở bên chỉ điểm nhiều hơn.”

“Tô đại nhân nếu đáp ứng ta, ta và Đỗ Việt cũng chính là người một nhà, ta đây tự nhiên sẽ chiếu cố y thật tốt.” Sở Minh Duẫn cười tủm tỉm nói.

“Mấy loại chuyện đùa giỡn này không cần phải nói nữa đi, ” Tô Thế Dự nhìn hắn, “Ta nhìn ra được, ngươi cũng không tính để cho A Việt hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.”

Sở Minh Duẫn chống lại ánh mắt của y, cau đầu lông mày, “Lời này của ngươi là đang trách ta không nói cho y biết?” Lại nghiêm trang thương lượng nói, “Ta không phải là sợ ngươi lại thẹn thùng nữa hay sao? Nếu đã như vậy, lát nữa chờ Đỗ Việt trở về ta lại nói cho y biết, như thế nào?”

Tô Thế Dự cụp mắt cười khẽ, ngữ khí vẫn thật yên lặng nghe không ra cảm xúc, “Sở đại nhân nói như vậy là không dự định nhìn thẳng vào vấn đề của ta sao?”

Sở Minh Duẫn nhẹ nhàng thở dài, nâng chén trà lên nói: “Những lời của ta rõ ràng đều xuất phát từ tận đáy lòng.”

Tô Thế Dự vừa uống trà vừa đem ánh mắt chuyển về ngọn đèn đuốc ngoài cửa sổ.

Rất tốt, bây giờ là ngay một câu cũng tán gẫu không nổi nữa rồi.

Cũng không lâu lắm lại nghe tiếng mở cửa vang lên, Tô Thế Dự lúc này mới dời mắt trở về, nhìn Đỗ Việt đang đứng sau lưng Tần Chiêu nói: “Sắc trời cũng đã tối, A Việt, chúng ta nên trở về thôi.”

Tần Chiêu theo bản năng bắt được cánh tay Đỗ Việt, cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Thế Dự.

Đỗ Việt kỳ quái nhìn Tần Chiêu liếc mắt một cái, mới mờ mịt đối Tô Thế Dự nói: “Biểu ca, ý của huynh là muốn đệ cùng trở về?”

“Đúng vậy.” Tô Thế Dự cùng Tần Chiêu liếc mắt nhìn nhau, trong bụng thập phần hiểu rõ, vô tình dịch ra tầm mắt tiếp tục nói: “Muốn tìm chút chuyện để làm huynh thay đệ an bài cũng được, hà tất lại đi phiền phức Sở đại nhân.”

“Ta không cảm thấy phiền phức đâu.” Sở Minh Duẫn mặt mày mang nét cười quét mắt liếc Tô Thế Dự một cái, ngâm nga nói: “Tô đại nhân đau lòng cho ta như vậy làm cái gì?”

Tô Thế Dự ngoảnh mặt làm ngơ.

Đỗ Việt gãi đầu một cái, “Không cần nữa đâu, đệ đã cùng bọn họ thỏa thuận xong rồi, không thể nói chuyện mà không giữ lời.” Y vừa dứt lời như là sợ Tô Thế Dự mất hứng lại vội vàng bổ sung: “Tuy rằng đệ cũng muốn tìm huynh chơi, nhưng mà… để cho nương biết khẳng định sẽ lại mắng đệ, lại nói cả ngày chỉ biết khiến huynh thêm phiền phức thôi.”

Tô Thế Dự trầm mặc chốc lát, thấy trên mặt y quả thật có vẻ khó xử, đành phải thấp giọng cười cười, “Được rồi.” Y liếc mắt nhìn Sở Minh Duẫn, lại đối Đỗ Việt dặn dò: “Bất quá nếu có chuyện gì khó xử, cứ đến tìm huynh.”

“Y nếu có khó xử, Tần Chiêu khẳng định sẽ xông về phía trước giúp y, hơn phân nửa không cần làm phiền tới Tô đại nhân.” Sở Minh Duẫn chậm rãi nói.

“…” Tô Thế Dự xoay người nhìn Sở Minh Duẫn, cười nói, “Có Sở đại nhân ở đây ta tự nhiên yên tâm. Đã như vậy, Tô mỗ xin cáo từ trước, thứ lỗi không tiếp được.”

Sở Minh Duẫn cười híp mắt, “Ngày mai gặp.”

Tô Thế Dự thấy sóng lớn không sợ.

Có thể thấy được định lực của Ngự Sử đại phu là tuyệt không phải người thường có thể so bì.

Trang trí dược lư (quầy thuốc) trong phủ Thái úy tất cả đều do một tay Tần Chiêu xử lý, Đỗ Việt hào hứng xoay một vòng đương nhiên là hài lòng hết sức. Sở Minh Duẫn hai tay khoanh ở trước ngực đứng một bên nhìn chốc lát, sau đó lên tiếng chào một chút lại xoay người trở về chủ viện, Đỗ Việt thấy thế vội vàng đuổi theo, rập khuôn từng bước theo sát đến phòng khách chính.

Sở Minh Duẫn quay đầu lại nhìn Đỗ Việt đi theo mình, lại nhìn Đỗ Việt cùng Tần Chiêu, không kiên nhẫn nói: “Làm gì?”

“Có chuyện muốn nói cho hai người các ngươi biết.” Đỗ Việt nói.

Tần Chiêu ngoài ý muốn nói: “Cái gì?”

Đỗ Việt do dự hồi lâu, thấp giọng nói: “Bách Lý sư phụ cũng đã qua đời, chôn cất bên cạnh sư phụ ta.”

Sở Minh Duẫn sửng sốt một chút, liếc nhìn bộ dáng hoảng hốt của Tần Chiêu, xoay người lại ngồi xuống, “Ừ, còn gì nữa không.”

“Bách Lý sư phụ muốn ta hợp táng hắn cùng sư phụ ta ở chung một chỗ, hắn nói không cần phải thông báo cho các ngươi trở về, nhưng có một câu nói, hắn uỷ thác ta mang đến cho ngươi.” Đỗ Việt nhìn Sở Minh Duẫn nói.

Sở Minh Duẫn một tay chống đỡ thái dương, rũ mắt xuống thật thấp lên tiếng: “Hả?”

Đỗ Việt do dự một chút, không thấy rõ mi mục hắn dấu trong bóng tối, đành phải cẩn thận rõ ràng đọc từng chữ: “Hắn nói ngươi tự mình lo liệu ổn thỏa.”

Sở Minh Duẫn nhắm mắt lại, khinh khẽ ngắn ngủi cười một tiếng, hắn không nói gì nữa.

Đỗ Việt có phần không biết hình dung ra làm sao, y chỉ là người truyền tin, không hiểu được ý tứ trong lời nói đó, càng không biết nên đối mặt thế nào với phản ứng của Sở Minh Duẫn. Tần Chiêu rốt cục phục hồi lại tinh thần, để tay lên bả vai Đỗ Việt, nỗ lực đem thanh âm của mình tỏ ra thật ôn hòa: “Trên Thương Ngô sơn chỉ còn một mình ngươi sao?”

Đỗ Việt nghe vậy trong lòng chua chát, cố nén nghẹn ngào lại không nhịn được nữa, y dùng lực gật gật đầu, “Bách Lý sư phụ không thích người ầm ĩ, ta cũng không muốn người khác lên núi.”

Tần Chiêu vỗ vỗ đầu y, thấp giọng nói: “Ngươi làm rất tốt.”

Đỉnh đầu truyền đến xúc cảm ấm áp, Đỗ Việt xoa xoa khóe mắt nhịn xuống nước mắt, cố gắng nhả ra một nụ cười: “Sư phụ yêu thích cây ngô đồng, ta liền ở bên mộ trồng một gốc cây, như vậy xem như ba người chúng ta không ở đó, cũng có thể vì bọn họ che phong chắn vũ.”

Tần Chiêu cúi đầu nhìn y, trong ánh mắt không tự chủ vựng khai một chút ôn nhu. Đỗ Việt không nhìn thấy, chẳng qua chợt phát hiện Sở Minh Duẫn nửa ngày cũng không hé răng, trong lòng hoảng hốt vội vã tìm lại chủ đề: “Ai đúng rồi — họ Sở, uy, gọi ngươi đấy, ngươi có phải là cùng biểu ca ta quan hệ không được tốt?” Y dù sao cũng không ngốc, sau khi trở về có cái gì không đúng đều có thể cảm giác được.

Sở Minh Duẫn miễn cưỡng nửa mở mắt ra, “Có sao? Ta cảm thấy vô cùng tốt.”

Đỗ Việt chợt nhớ tới câu hỏi không rõ kia của Tần Chiêu, thử dò xét nói: “Ngươi với biểu ca ta, có phải là thân phận có chút bất hòa?”

Sở Minh Duẫn thấp giọng cười cười không để ý tới y.

“Thật sự chuyện là như vậy sao…” Đỗ Việt đầy mặt rầu rĩ nói: “Hai người các ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta, biểu ca từ nhỏ đến lớn đều chiếu cố ta, ta lại không thể lựa chọn. Cho dù hai bên các ngươi đánh nhau, ta cũng nhất định cứu cả hai bên…” Tiếng nói càng ngày càng thấp, Đỗ Việt hiếm khi cảm thấy lúng túng, dứt khoát bỏ qua, “Ta phải trở về nhìn dược lư một chút!” Nói xong quay đầu bỏ chạy.

Trong phòng triệt để yên tĩnh trở lại, Tần Chiêu nhìn bóng lưng tiêu thất của Đỗ Việt, mới quay đầu lại hỏi: “Sư ca, vậy chúng ta về sau, còn phải đối phó Tô Thế Dự sao?”

“Tại sao không?” Sở Minh Duẫn hỏi ngược lại, “Bất quá là có chút quan hệ thân thích mà thôi, cũng đáng để thành trở ngại?”

“Nhưng là Đỗ Việt…”

“Cùng lắm thì giữ lại mạng Tô Thế Dự, không phụ lòng Đỗ Việt là được.” Sở Minh Duẫn nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Chẳng lẽ ngươi muốn khuyên ta từ bỏ?”

Tần Chiêu trầm mặc lắc lắc đầu. Thứ bản thân hắn biết so với Đỗ Việt cũng chỉ nhiều hơn một chút, sư phụ cùng sư ca là người bí hiểm, xem đối thoại của hai người hắn cũng không hiểu. Cho dù Tần Chiêu nhận thức Sở Minh Duẫn rất nhiều năm, nhiều lúc vẫn đoán không ra tâm tư hắn. Giống như lúc này, có thể nhìn ra được Sở Minh Duẫn không đúng, lại cũng không biết hắn đăm chiêu vì cái gì, càng không thể nói đến an ủi.

“Sư ca…”

“Ngươi nghe được Đỗ Việt vừa mới nói cái gì sao?” Sở Minh Duẫn bỗng nhiên nói.

Tần Chiêu lo âu liếc mắt nhìn hắn, nói không nên lời là cái gì, đành phải cứng nhắc trả lời: “Nghe được.”

Sở Minh Duẫn buông tay xuống, ” ‘Hai người các ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta’, ngươi là huynh đệ tốt nhất của y, ” Sở Minh Duẫn vẻ mặt không đành lòng mà nhìn thẳng Tần Chiêu, “Huynh đệ tốt của Đỗ Việt, ngươi tính toán khi nào thì để cho tên tiểu tử ngốc kia biết ngươi thực ra không muốn làm huynh đệ của y?”

“…” Tần Chiêu vạn vạn không nghĩ tới là vấn đề này, hắn rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Ta không nghĩ ép y, chờ chính y hiểu được, để cho y tự quyết định đi.”

“Ngươi muốn đợi đến khi cái tên thiếu đầu óc kia hiểu được, phỏng chừng khi đó nhi tử của y đã có thể gọi ngươi là thúc thúc.”

Tần Chiêu buông tay xuống để bên người, đột nhiên tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn dừng một chút, vẫn là nói: “Ta không muốn ép y.”

Sở Minh Duẫn lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) nói: “Ngươi biết vừa nãy ta đang suy nghĩ gì sao?”

“Cái gì?” Tần Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu.

Chỉ thấy Sở Minh Duẫn vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi là người thẳng thắn, Đỗ Việt là cái tên thiếu đầu óc, ngươi cảm thấy trong hai người các ngươi ai mới là người không thể cứu chữa?”

Tần Chiêu: “…”

Hắn vừa nãy tại sao lại đi lo lắng cho cái người như thế? Tần Chiêu xoay người rời đi, Sở Minh Duẫn ở phía sau hắn cười đến rất là vui vẻ.

Mãi đến tận khi thân ảnh Tần Chiêu cũng biến mất, bốn phía triệt để không còn một tiếng động nào khác. Tiếng cười cô đơn của Sở Minh Duẫn tan vào trong bóng đêm, dần dần nhẹ nhàng, cuối cùng thành một tiếng thở dài.

“… Tự thu xếp ổn thỏa?” Sở Minh Duẫn mở tay ra, nhìn vân tay của mình, lại ngước mắt nhìn những chấm nhỏ vô tận trên bầu trời mang theo lạnh lẽo, “Ta trước giờ đều rất rõ ràng.”

Tác giả có lời muốn nói: cp đứng vững mới có đường ăn.

Sở Minh Duẫn x Tô Thế Dự

Tần Chiêu x Đỗ Việt.

Chớ suy nghĩ quá nhiều, còn lại đều là tình huynh đệ.