Quân Cưng Sủng Nhàn Thê

Chương 13: Người nhà gần gũi




"Chị, chị nghĩ cái gì mà hai mắt cứ nhìn đăm đăm vậy?" Trưởng Tôn Mặc bưng một cái bát sứ trắng, bên trong đựng cây thuốc đập nát màu đen tuyền. Bởi vì tuổi thơ ấu của cậu gặp bất hạnh khiến hai chân tàn tật, cho nên cậu đặc biệt cảm thấy hứng thú với ngành y học, ước muốn một ngày kia có thể trị được hai chân của mình, có thể sinh hoạt giống như người bình thường.

Lúc trước ghi danh Đại học Đế Hoa, thành tích của cậu đứng đầu toàn tỉnh, nhưng thành tích của Trưởng Tôn Ngưng lại không tốt lắm, chỉ có thể ghi danh ngành nông nghiệp. Sau khi Trưởng Tôn Thục Nhã suy xét nhiều lần, cuối cùng lại để cậu cũng ghi danh viện nông nghiệp, thật đáng tiếc.

"Chị giúp em." Hiệu quả cây thuốc Trưởng Tôn Mặc hay tự mình tìm tòi không tệ, đặc biệt đối với vết thương bên ngoài, thêm một chút phương pháp đặc biệt của Trưởng Tôn Ngưng nữa, tin tưởng rất nhanh sẽ có hiệu quả tốt."Tiểu Mặc, em cùng mẹ gần đây như thế nào? Trừ bỏ ba cái thằng khốn kia có phải còn có những người khác tới quấy rối không?" Trong trí nhớ trước kia, một nhà này thường xuyên bị bắt nạt.

"Không có đâu, bọn em không có việc gì." Trưởng Tôn Mặc dùng sức lắc đầu, cố ý muốn nhấn mạnh,.

"Đừng lộn xộn, nếu để lại sẹo thì sau này sẽ không đẹp trai nữa"

"Chị, em cảm giác chị đã trở nên khác trước rồi."

"Là sao, có chỗ nào khác trước hả ?" Trước kia nghe nói thai song sinh thường có cảm ứng tâm linh, không biết có phải Trưởng tôn Mặc đã cảm giác được chị gái của cậu đã mất hay không, dù sao cô cũng không định nói thêm cái gì.

"Trở nên lợi hại hơn, cũng đẹp hơn, phong cách cũng thế, còn có rất nhiều cái không nói ra được."

"Vậy em có còn nhận ra người chị gái này của em hay không?"

"Chị vốn là chị của em mà, em có nhận ra hay không cũng thế thôi!"

"Tên láu cá." Không dám chắc có phải Trưởng Tôn Mặc thực sự cảm ứng được cái gì hay không, nhưng cô cũng sẽ chăm sóc bọn họ.

Hai chị em vừa bôi thuốc, vừa trò chuyện.

Lúc này, Trưởng Tôn Thục Nhã ôm củi trở về từ bên ngoài, nhóm lửa bên trong bếp qua đây hỏi: "Tiểu Ngưng, sao bây giờ con mới trở về, sáng mai đã qua năm mới rồi, không phải là gặp chuyện gì chứ? Còn có quần áo này của con, cách ăn mặc này, còn có xe bên ngoài nữa, đều là chuyện gì?"

"Không có việc gì, chỉ là cuối năm trong tiệm khá bận rộn. Mẹ, mẹ cũng biết, ông chủ luôn luôn rất chăm sóc con, con cũng không thể không có tình nghĩa như thế! Hơn nữa, cuối năm buôn bán tốt, còn có thể lấy tiền lì xì. Năm mới hoàn cảnh mới, con cũng đem quà về cho hai người. Chờ đó, con đi lấy cho."

Trong thời gian Trưởng Tôn Thục Nhã vẫn còn chưa kịp phản ứng thì Trưởng Tôn Ngưng đã chạy bốn chuyến, đồ đạc trên xe gần như đều đã lấy hết lại đây."Mẹ, Tiểu Mặc, đây là quần áo mua cho hai người, những thức ăn này có rất nhiều là do bạn bè tặng, có cái con mua, bình thường chúng ta cũng hay ăn, giữ lại từ từ ăn đi." Trưởng Tôn Ngưng quả thực mua rất nhiều, gạo và mì lương thực dầu ăn, rau dưa hoa quả, ước chừng xếp thành một núi nhỏ. Mà cái người cô gọi là bạn bè, chính là Hoa Tử Ngang, một số loại hải sản tốt nhất đều là anh mua. Biết hoa Tử Ngang vẫn chưa động tâm với mình, nhiều lắm cũng chỉ tính là tò mò, đặt ở bên người cũng vì muốn ở bên cạnh quan sát, không biết anh mua những thứ này là cái ý gì? Nhưng anh đã mua, bọn cô sẽ nhận, toàn bộ coi như quà tặng cho mình.

"Con bé này, lại xài tiền bậy bạ." Trưởng Tôn Thục Nhã nhìn quần áo mới trong tay, hốc mắt không khỏi nóng lên, kí ức chua xót mấy năm nay đồng loạt trào lên trong lòng, cảm thấy đặc biệt có lỗi với con cái của mình.

"Mẹ, kiếm được tiền không phải là vì xài à? Hiện giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, Chúng ta cũng cần phải có dáng vẻ của người thế kỉ mới, nên sống theo thời đại." Trưởng Tôn Ngưng lau nước mắt cho Trưởng Tôn Thục Nhã, an ủi nói.

"Mấy thứ này tốn không ít tiền bạc phải không?"

"Cũng không có mấy, qua năm mới cửa hàng cũng đều đưa ra khuyến mãi, hàng thanh lí rẻ, con sẽ mua nhiều một chút. Yên tâm đi, học phí của con với Tiểu Mặc cũng đều đã chuẩn bị rồi. Mẹ con gái đã trưởng thành, về sau sẽ chăm sóc mẹ với em trai, để mọi người có thể có cuộc sống hạnh phúc."

"Mẹ không cầu cuộc sống sung sướng cái gì, chỉ hy vọng hai người các con đều bình an khỏe mạnh là được." Nguyện vọng của mẹ lúc nào cũng gắn trên người con cái, mãi mãi không cầu lợi cho riêng mình.

Kiếp trước cô không biết tình thương của mẹ là như thế nào, cô cũng không phải cô nhi không cha không mẹ, chẳng qua cha mẹ cô đều là đặc công, là cấp trên của cô, lúc cô mười tuổi đã lần lượt hy sinh trong nhiệm vụ. Giữa bọn họ không có tình thân, chỉ là quan hệ phụ thuộc giữa cấp trên với cấp dưới.

Giờ học đầu tiên trong cuộc đời đặc công của cô, cái người gọi là cha chỉ báo cho cô, thân là đặc công có thể có cảm tình, nhưng tuyệt đối không thể động tình, càng không thể làm theo cảm tính, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn. Những điều đó cô luôn luôn ghi nhớ trong lòng, bởi vì đó là điều mà cha dạy, hình ảnh của mẹ đối với cô hết sức mờ nhạt, chỉ nhớ rõ bà rất đẹp, rất đẹp.

"Chị, không phải chị định nói cho em biết, chị phát tài lớn, nên kích động, tự mình mua chiếc xe đó chứ? Đó đúng là xe hàng hiệu nhé!"

"Phải không! Tiểu Ngưng, xe kia ở đâu ra, hẳn không phải thật sự là con mua chứ?" Trưởng Tôn Thục Nhã không biết giá trị của chiếc xe kia, nhưng vừa thấy là biết đồ tốt, toàn bộ huyện Dương Nhạc có mấy chiếc đều có thể tính ra.

"Đừng nghe Tiểu Mặc nói bậy." Trưởng Tôn Ngưng giơ ngón tay chỉ chỉ đầu em trai mình, quay lại giải thích với Trưởng Tôn Thục Nhã, "Xe kia của bạn con, anh ta về nhà ăn tết cũng không dùng được, nên cho con mượn mà nhờ có xe của anh ấy, bằng không thì chắc là con không thể trở về rồi, mọi người không thấy được đâu! Nhà ga người đông nghìn nghịt, đơn giản là một vé cũng khó cầu." Trưởng Tôn Ngưng nói sinh động như thật, kết hợp kể người ta đưa con cháu đi chơi xuân rầm rộ, hai người đều là người thành thật, không hề nghi ngờ gì.

"Chị, chị biết lái xe hồi nào?"

"Lái xe thì tự học, bằng lái thì bạn làm giúp, làm sao! Em còn có vấn đề gì nữa không?" Trưởng Tôn Ngưng giơ ngón tay chọt trán cậu, Tên nhóc thối, luôn chọn vấn đề trọng điểm mà hỏi, không biết có phải nó cố ý không nữa.

"Không có, không có nữa!" Trưởng Tôn Mặc vội vàng che trán mình lại, người chị gái này của cậu thật sự đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, có điều chị gái hoạt bát vui tươi như vậy cậu cực kỳ thích.

Trưởng Tôn Ngưng bỏ qua cho cậu, cũng xem như hoà mình với đứa em trai hời này, "Con đói bụng, mẹ, khi nào thì ăn cơm ạ?" Thói quen ỷ lại là nuôi ra ở chỗ Hoa Tử Ngang mấy ngày nay, diễn đàm lê quý đon, kiếp trước một mình đến một mình đi, bất cứ việc gì cũng đều tự mình bắt tay vào làm. Cô không có người để ỷ lại, cũng không thể ỷ lại bất luận kẻ nào, cô khi đó,ỷ lại chính là mở đầu của cái chết.

"Mẹ đi làm ngay, lập tức có liền, con ngồi nói chuyện với Tiểu Mặc đi." Trưởng Tôn Thục Nhã nói xong đứng dậy đi làm việc.