Quân Cưng Sủng Nhàn Thê

Chương 2-1




Gió bắc gào thét, lạnh như băng thấu xương.

Trưởng Tôn Ngưng vừa bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện, một cơn gió lạnh bỗng 'vèo' từ cổ áo chui vào trong quần áo, tựa như cố ý đối nghịch với cô, thổi lạnh thấu tim từ đầu đến chân. Đi ở trên đường, bước chân của cô có chút phù phiếm lâng lâng. Thân thể giống như ngâm ở trong khối băng, hàm răng run lên, run lẩy bẩy, áo bông đơn bạc che kín như thế nào đi nữa cũng không làm nên chuyện gì.

Sờ sờ trên người, không có một phân tiền, lại móc móc trong túi bên trong ba lô cũ kĩ quê mùa, có tất cả năm trăm nguyên, là đi làm một tháng ở tiệm bánh thu vào. Ông chủ tiệm bánh muốn gấp rút về sớm với ông bà qua lễ mừng năm mới, buổi trưa ngày hôm qua liền cho kết toán tiền lương, đuổi các nhân viên trở về nhà.

Trưởng Tôn Ngưng không có mua vé xe đến ngày đó, lại tiếc tiền ở nhà trọ, mới ở công viên cây cối trong 'ngủ' một đêm giống như tên ăn mày, đông lạnh cảm mạo nóng rần lên. Nhưng mặc dù bị bệnh, 'cô' cũng chưa từng động qua ý định mua thuốc, ở trong mắt 'Trưởng Tôn Ngưng', năm trăm đồng tiền trong tay, là sinh hoạt phí học kỳ sau của 'cô' và em trai, không thể phung phí một phần. Cộng thêm hôm nay lại chịu đại kiếp khổ, nghiêm trọng hơn, cả người không có khí lực.

Trưởng Tôn Ngưng rất muốn tặng cho 'cô' hai chữ, cực phẩm! Nếu không có mạng, tiền còn có thể dùng sao? Kiếp trước, cô không thiếu tiền, chưa từng thể nghiệm qua tư vị không có tiền mà. Đột nhiên chuyển đổi thân phận, cô vẫn không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà hiểu suy nghĩ của người nghèo.

Nhưng cô hiểu một đạo lý đơn giản: Tiền vĩnh viễn kiếm không xong, mạng lại chỉ có một cái. Tiền kiếm tới tay chính là vì xài, không xài, tự nó cũng không sinh được tiền tới, không chừng ngày nào đó sẽ mất giá, thành một đống giấy vụn. Lấy năm trăm đồng tiền này mà nói, hơn mười năm trước nữa, ngay cả một thùng sữa bột trẻ con tốt cũng không mua được.

Dân lấy ăn làm đầu, Trưởng Tôn Ngưng quả quyết quyết định: Trước lấp đầy bụng rồi hãy nói.

Cửa hàng ven đường rực rỡ muôn màu, cửa hàng thức ăn nhanh cũng không ít, nhà nhà một mảnh không khí ngày lễ. Đẩy cửa một tiệm thức ăn tầm trung ra, vừa định bước vào, lại gặp phải một cô gái chừng hai mươi tuổi. Mắt to, thắt hai cái bím tóc, mắng cô xối xả:

"Ai ai ai, tên ăn mày thối này từ đâu tới, đi ra ngoài, cút nhanh lên! Đi đâu thì đi đi, đừng làm trở ngại bọn tao làm ăn." Một bên mắng, một bên đẩy Trưởng Tôn Ngưng ra ngoài cửa, 'phanh' đóng cửa lại.

Vừa nãy vóc người thể trọng cô gái này vẫn không thể khống chế hành động một cách hết sức linh hoạt, cũng không ngờ tới cô gái đó không có tư cách như vậy, động một cái liền động thủ. Hơn nữa tay trái vốn gãy xương, nóng rần lên hư phù vô lực, bị đẩy bất ngờ, trượt chân té xuống bậc thang. Cũng may bậc thang chỉ có năm bậc, cũng không có thương càng thêm thương.

Dựa vào! Đây chính là nói hổ lạc đồng bằng bị chó lấn sao?

Trưởng Tôn Ngưng ở ngoài đường phố bị mắng đến lãi mẹ đẻ lãi con, cảm thấy hai đời mặt mũi cũng bị vứt sạch. Đã từng, người nào nhìn thấy cô mà không cung kính xưng một tiếng lão Đại, hoặc là Ngân Nguyệt. Mới vừa chuyển đổi thân phận thời gian, mà ngay cả một nhân viên phục vụ trong cửa hàng cũng dám động chạm tới cô, phản cô. Khó khăn đứng dậy, muốn đi đòi công đạo, nhưng suy nghĩ lại chuyển động, nghĩ thầm tính, con gái báo thù mười năm không muộn.

Cô đã không còn là đặc công vua, mà là một nữ sinh viên đại học nghèo kiết hủ lậu, ở thành phố X không có chỗ nương tựa, ở trước lúc có thực lực tốt hơn vẫn nên tránh dây vào rắc rối. Huống chi lấy trạng thái thân thể mình bây giờ, tứ chi vô lực, mắt nổ đom đóm, gọi người ai cũng có thể đánh ngã. Cũng không biết là vì đói, còn là bệnh, còn lấy cái gì hả giận giúp mình? Thật vất vả sống lại một lần, cô phải hảo hảo quý trọng.

Cũng không tin, nhà nào cũng có thế lực như vậy, cô đường đường là vua đặc công sẽ luân lạc tới trình độ không ăn được cơm. Nơi này, cô nhất định sẽ trở lại, rửa sạch cái nhục ngày hôm nay.

Vậy mà, khi Trưởng Tôn Ngưng nhất nhất đi tới mấy tiệm khác cũng bị dụ dỗ dẫn ra cửa sau, rốt cục lần đầu tiên trong đời biết đến tư vị chua xót khổ sở trong lòng. Đạt được thân phận mới, vốn là một chuyện vui, nhưng giờ phút này cô tuyệt không cảm động và nhớ nhung trời xanh.

Ngươi nói ngươi nếu để cho bà đây trọng sinh, thân thể là cái quỷ nghèo coi như xong, tiền bà cô đây sẽ mình kiếm. Cảm mạo nóng rần lên, tai nạn xe cộ vào bệnh viện, có tiền ăn không được cơm, trên đường cái bị người xem thường, chuyện xui xẻo nào cũng hướng thân thể này của cô ùa tới. Người không phải là ngại bà cô đây chết một lần không đủ vốn, cố ý cho bà cô đây trọng sinh rồi lại ngược chết bà cô đây chắc!

Dựa vào! Thật mụ nội nó tổn hại.

Còn có những thứ người trong quán ăn kia, há mồm đều mắng cô là tên ăn mày, cùng lắm là mặc quần áo học trò có chút nghèo khổ, tóc có chút xốc xếch, tạo hình có chút bi thảm, trừ mấy cái đó ra, có chỗ nào lớn lên giống tên ăn mày? Từng cái ánh mắt đều là đèn điện pháo, quang sáng lên, không bằng lửa.

Cô không tin tà, một người sống còn có thể bởi vì không ăn được cơm mà đói chết sao tiếp tục tìm quán ăn.

Rốt cục, công phu: thời gian không phụ lòng người, Trưởng Tôn Ngưng đi tới phố sau, ở một quán cơm nhỏ do hai vợ chồng già mở, gọi được cơm nóng để ăn. Lúc bà chủ quán bưng cơm chiên thơm ngào ngạt cùng dưa muối nhỏ ngon miệng đến trước mặt cô, lần đầu tiên trong đời, cô chân thực cảm nhận được cái gì là cảm giác lệ nóng doanh tròng, đây là lần đầu tiên thứ hai trong một ngày trọng sinh của cô.