Quân Cưới

Chương 43: Tết




Hôm sau chính là 30 Tết, lúc Hàn Mai vẫn còn mơ màng nằm ngủ trên giường, mẹ Hàn đã bắt đầu nói chuyện ngoài nhà chính.

“Lão già, rượu đâu? Ông múc rượu trong chum ra rồi à?”

“Không nhìn thấy tôi đang thắp nến sao? Không phải bà kêu không nhìn thấy sao?”

“Ai nha… Tay của tôi ướt, không thể duỗi vào trong chum được, nếu không cả chum rượu sẽ bị hư hết. Tay của ông khô, nhanh, múc ra trước đã rồi nói.”

“Chỉ có mình bà bận rộn!”

………..

Đêm ba mươi hằng năm, người trong thôn đều lục tục chuẩn bị giỏ trúc đến cúng bái tại tất cả các miếu lớn nhỏ, đi một vòng từ đầu thôn đến cuối thôn, sau đó sẽ đến Từ Đường, cuối cùng là nhà mình, có ý nghĩa mời tổ tông về nhà ăn Tết. Trong giỏ trúc là đủ loại đồ cúng lễ, hoa quả, nhang đèn, pháo, lá trà, rượu đỏ… Vào một tòa miếu, phải thắp nhang trước tiên, sau đó mới kính rượu, đốt pháo và một xấp giấy vàng. Những thứ giấy vàng kia cũng không phải bình thường, mà được gấp thành từng khối vuông, lớn nhỏ thống nhất, phía trên còn được in hoa văn đồng tiền.

Số lượng ban thờ trong miếu cũng có hạn, người lại nhiều, phải nhanh chóng mới có thể mang lễ vật nhà mình bày lên được, nếu đi trễ thì chỉ có thể chờ người khác cúng bái xong rồi mới có thể bắt đầu.

Hằng năm, mẹ Hàn đều rất để ý việc này, thật sớm đã chuẩn bị xong giỏ trúc, sau đó mới để cha Hàn mang đi. Bởi vì tới sớm, cho nên mỗi lần kết thúc cũng có thể so với người ta nhanh hơn một bước.

Hàn Mai ngủ dậy thì cha cô đã đi lễ miếu từ sớm, anh trai đến nhà thím Hoa đầu thôn xếp hàng mua đậu hũ, mẹ cô đang nặn sủi cảo trong bếp. Cô không thấy Triệu Kiến Quốc đâu, hỏi ra mới biết anh bị mẹ cô sai đi hái rau hẹ rồi.

Triệu Kiến Quốc chưa từng tới vườn rau của Hàn gia, không biết anh có thể tìm được đường không. Rửa mặt xong, Hàn Mai muốn ra ngoài tìm anh, nhưng vừa ra tới cửa chính đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi tới từ xa, trong tay còn cầm một rổ rau đầy ắp. Mặc dù không nhìn rõ, nhưng Hàn Mai dám khẳng định bóng dáng kia chính là người đàn ông nhà cô, vì thế cũng không đi thêm ra ngoài nữa, đứng ở cửa cười hì hì chờ anh đến gần.

Từ xa Triệu Kiến Quốc đã trông thấy vợ đứng ngoài cửa chờ mình. Mùa đông, sương mù buổi sáng còn chưa tan hết, tầm nhìn không rõ ràng, đặc biệt là muốn nhìn xa một chút, nhưng Triệu Kiến Quốc lại thấy rõ vợ đang đứng chờ, chân không tự chủ liền tăng nhanh tốc độ. Hoa cỏ ven đường vẫn còn đọng sương trong suốt, không khí lạnh lẽo hít vào bụng, thở ra cũng mang theo khói trắng, nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

“Sao anh đi lâu vậy?”

“Lúc đầu không tìm được, sau đó hỏi thăm mới tìm ra. Sao em không ngủ thêm chút nữa? Bên ngoài lạnh lắm, mau đi vào nhà đi.”

“Sáng sớm mẹ đã ở ngoài nhà càu nhàu rồi, em muốn ngủ cũng không ngủ được.” Hàn Mai vừa đi vừa oán trách.

“Đợi ăn xong điểm tâm rồi ngủ tiếp.”

……….

Ăn xong điểm tâm, mẹ Hàn lại giao nhiệm vụ mới, sai Triệu Kiến Quốc đi treo đôi câu đối và mấy tờ tranh Tết mới mua.

Việc này rất thích hợp với Triệu Kiến Quốc, thân thể anh cao lớn, tay hơi giơ lên cũng có thể với tới, không cần thiết phải dùng ghế. Người Hàn gia đều không cao lắm, cao nhất là Hàn Tĩnh cũng mới có 1m70, so với mấy nông dân khác thì gầy yếu hơn, so với Triệu Kiến Quốc thì càng chênh lệch. Hàn Mai cũng chỉ hơn 1m60 một chút, cho dù bây giờ trên người có thêm thịt, nhưng đứng bên cạnh Triệu Kiến Quốc vẫn vô cùng thon nhỏ. Từ vấn đề ngoại hình, lúc làm mai, mẹ Hàn lo lắng con gái kết hôn rồi , hai vợ chồng gây gổ sẽ bị thiệt thòi tuyệt đối là có lý do đầy đủ.

Triệu Kiến Quốc cầm đôi câu đối cùng Hàn Mai đi đến cửa lớn, bảo Hàn Mai đứng từ xa nhìn xem anh có dán lệch không.

Hàn Mai có ý xấu, một lát nói cao, một lát lại bảo thấp, tới lui nhiều lần mới dán xong, làm cho lông mày Triệu Kiến Quốc nhíu lại đến độ có thể kẹp chết ruồi.

Khi Triệu Kiến Quốc dán tranh Môn Thần, Hàn Mai nhìn người trong tranh, càng nhìn càng thấy bộ dáng Triệu Kiến Quốc xị mặt giống y như vậy, không nhịn được liền bật cười.

Triệu Kiến Quốc nhìn vợ cười đến run rẩy cả người, mới hỏi cô cười cái gì, Hàn Mai nghĩ muốn bảo anh không cần dán tranh nữa, Môn Thần đang đứng trước mắt rồi còn dán tranh làm gì nữa, đáng tiếc Hàn Mai chưa có lá gan tự chuốc lấy rủi ro, cười đến nghẹn lắc đầu không nói.

Triệu Kiến Quốc thấy cô không nói cũng không hỏi nữa, cầm mấy tờ tranh Tết mang vào dán trong nhà.

Hàn Mai chọn ra bức tranh Long Phượng Thai để Triệu Kiến Quốc treo trên đầu giường của hai người. Cô nghe người ta nói, thời gian mang thai nếu nhìn tranh tiểu bảo bảo đáng yêu, tương lại sinh ra đứa bé cũng có thể cơ trí đáng yêu như vậy.

Triệu Kiến Quốc dán xong tranh liền đứng song song cạnh Hàn Mai nhìn dáng vẻ dễ thương của tiểu bảo bảo trên trường.

Hàn Mai mong muốn trong bụng mình là long phượng thai nhưng chỉ cần đứa nhỏ có thể bình an sinh ra cô cũng rất thỏa mãn.

Triệu Kiến nhìn tranh cũng hi vọng vợ có thể sinh một đôi sinh đôi, cũng không phải bởi vì sinh đôi rất hiếm, anh chỉ là nghĩ nếu lần đầu tiên vợ có thể sinh hai, anh cũng không cần chịu đựng nhiều hơn sáu tháng sau này nữa, trời mới biết hai ngày nay anh phải khổ cực kìm nén như thế nào! Hơn nữa anh là quân nhân, coi trọng hiệu suất cao, nếu có thể tiết kiệm một viên đạn trúng hai bia, đương nhiên là rất vui lòng, những chiến hữu kia sẽ phải sùng bái anh!

Nếu Hàn Mai biết được ý tưởng của Triệu Kiến Quốc, chính xác phải tức hộc máu, nhưng Triệu Kiến Quốc chưa ngu đến mức tự tìm phiền toái cho mình, ý tưởng này chỉ là suy nghĩ một chút trong lòng thôi.

Sau khi dán xong tranh Tết, hai người đi đến phòng bếp giúp một tay.

Sang năm mới, chắc chắn sẽ có thân thích tới cửa chúc Tết, muốn giữ người ta ở lại ăn cơm phải dùng đến bàn tròn lớn trong góc phòng mới đủ. Hàn Tĩnh phải bê bàn ghế ra, dùng nước lau chùi tỉ mỉ.

Cha Hàn ngồi trước lò vừa trông lửa vừa thui chân heo mới mua của nhà lão Chu.

Mẹ Hàn đang làm ruột già, đem vật bẩn bên trong rửa sạch, lại cho chút muối ăn vào bóp. Không biết thế nào, ngày hôm qua Hàn Mai đột nhiên nhớ tới ngày trước chưa lấy chồng mẹ thường làm cho cô món đậu hũ kho lòng heo. Từ kiếp trước đến bây giờ cũng đã vài chục năm cô chưa ăn món này, vô cùng nhớ mùi vị đó, liền quấn lấy muốn mẹ Hàn hôm nay làm cho cô. Mẹ Hàn bị cô huyên náo không có biện pháp, cộng thêm hiện tại Hàn Mai là phụ nữ có thai, đương nhiên là muốn ăn món ngon. Theo cách nói của thế hệ trước đây chính là đứa nhỏ trong bụng muốn ăn, cho nên bình thường phụ nữ có thai muốn ăn cái gì mà trong nhà có điều kiện đều nghĩ biện pháp tận lực thỏa mãn. Mãi đến hôm qua Hàn Mai mới phát hiện thì ra mang thai cón có cái đặc quyền này, lúc ấy liền muốn về sau sẽ lợi dụng thật tốt quyền lợi này.

Triệu Kiến Quốc bị mẹ Hàn sai băm nhân sủi cảo, Hàn Mai nhìn anh múa hai cây dao, miếng thịt ba chỉ lớn bị anh băm dần dần biến thành thịt vụn. Hàn Mai không khỏi hoa si cảm thán, người đàn ông nhà cô ở điểm nào cũng tuyệt đối xuất sắc.

Nhìn người trong nhà đều đang bận việc, Hàn Mai bê một cái ghế nhỏ ra ngồi cạnh Triệu Kiến Cạnh, nhặt rau hẹ.

Nước trong nồi sôi lên, phát ra âm thanh ùng ục, lẫn vào tiếng Triệu Kiến Quốc băm vào thớt gỗ, tiếng nói của mẹ Hàn, Hàn Mai an tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kiến Quốc, sau đó lại tiếp tục nhặt rau hẹ.

Buổi tối, cả nhà vây quanh bàn tròn lớn ăn cơm tất niên, Hàn Mai ăn một miếng lớn đậu hũ kho lòng heo, nấc lên một cái, mẹ Hàn nhìn vừa tức vừa đau lòng, “Đã làm mẹ rồi, ăn uống còn như trẻ con, nhìn con giống như hận không thể một miếng nuốt hết cả nồi, hiện tại biết khó chịu chưa.”

“Ai bảo mẹ nấu ngon như vậy chứ! Người ta chính là không dừng lại được mà!” Hàn Mai lấy lòng nói xong, mặt dày tựa vào trên vai mẹ.

Mẹ Hàn thở dài nhìn con gái, đâm một cái vào sau ót Hàn Mai, tức giận nói, “Cả nhà chỉ có con là tham ăn! Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, lấy chồng rồi cũng không đổi được.”

Hàn Mai xoa ót, nhún vai một cái, ngoài mặt uất ức nhưng trong lòng lại cười toe toét, cảm giác có người thương yêu thật tuyệt vời!

Ăn xong cơm tối, Hàn Tĩnh ra ngoài cổng đốt pháo, tiếng pháo nổ thật lớn một lúc lâu mới kết thúc.

Pháo vừa nổ hết đã có một nhóm chừng mười một mười hai đứa bé 5,6 tuổi, tất cả đều mặc quần áo mới, chạy đến trước cổng tranh nhau nhặt xác pháo. Đến lúc tiếng pháo từ nhà khác vang lên, đoàn người lại như ong vỡ tổ tản đi, trên đất chỉ còn lại từng xác pháo đỏ tươi.

Mẹ Hàn ở trong bếp thu dọn đồ ăn thừa buổi tối, nên cất thì cất, nên bỏ đi thì bỏ đi, đồ ăn khuya thì giữ trong nồi nhiệt.

Cha Hàn cũng đang bận chuẩn bị đồ cần dùng lúc giao thừa.

Hàn Mai thấy chỉ có cô và Triệu Kiến Quốc là rảnh rỗi, liền đi vào phòng lấy sợi len mới mua mấy hôm trước ra, Triệu Kiến Quốc ngồi trước mặt cô dùng hai tay cầm, cô ngồi đối diện bắt đầu gỡ ra cuộn lại thành từng cuộn tròn.

Triệu Kiến Quốc im lặng ngồi nhìn bàn tay trắng nõn của vợ thoăn thoắt cuộn len, chỉ chốc lát mà đã được một cuộn lớn.

Mẹ Hàn nhìn hai vợ chồng Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai, vừa lau bàn vừa nói, “Cơm tất niên năm nay nhà ta có năm người, bằng giờ sang năm Mai Tử cũng sinh rồi, đến lúc đấy Quách Hồng cũng vào cửa, trong nhà thêm hai người nữa. Rồi đến năm sau nữa, lại có thêm cháu trai cháu gái, vậy thì càng thêm náo nhiệt!”

Hàn mẹ cũng không chủ ý nói cho ai nghe, chỉ là tự mình nói thầm, thanh âm cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều vừa vặn nghe được.

Hàn Mai nhìn Triệu Kiến Quốc, lại nhìn phần bụng vẫn chưa nổi lên của mình, bất tri bất giác bật cười….