Quan Đạo Vô Cương

Chương 44: Chương 43: Tuyến đường sắt Kinh Cửu





Đầm Linh Tê không được coi là lớn, cũng chỉ mấy trăm mẫu, núi non diễm lệ, ánh nước long lanh, đi nhanh một chút, vòng qua đầm một lần cũng không đến một tiếng.
-Vi Dân, nếu bí thư Thẩm đi rồi, anh lại không thể theo anh ta về tỉnh, vậy anh ở vị trí trong Văn phòng Huyện ủy có một chút khó xử rồi, anh đã nghĩ qua chưa?
Thư Nhã nén trong lòng sự nhút nhát và lo lắng như con nai chạy, tìm kiếm đề tài.
-Ừ, đều nói như vậy, nhưng bí thư Thẩm có thể đi hay không cũng còn chưa biết à.
Lục Vi Dân nhìn Thư Nhã một cái, không ngờ cô gái này cũng có hiểu biết như thế đối với phương diện này, tuy nhiên thử ngẫm lại cũng đúng thôi, cha của Thư Nhã làm Giám đốc ở Ngân hàng Nông nghiệp nhiều năm, hiện tại lại là Phó Giám đốc Ngân hàng Nông nghiệp địa khu, cũng coi như xuất thân trong nhà quan lại, đối với một số tình huống như thế không hề lạ lẫm.
- Cán bộ tạm giữ chức từ tỉnh xuống, thường đều là một đến hai năm, hai năm là giới hạn, bí thư Thẩm chắc chắn phải đi, nhưng ông ta cấp bậc quá thấp, trở về nhiều lắm cũng là cán bộ cấp Cục trưởng, trong Tỉnh một cán bộ cấp Cục Trưởng sợ là không có tư cách đem theo Thư kí, người không nhìn xa, tất có lo gần, Vi Dân anh phải suy nghĩ một chút về sự phát triển sau này của bản thân.
Thư Nhã hất tóc sang một bên trán, quay đầu ánh mắt tránh đi cảnh hai người yêu nhau hôn say đắm sau gốc cây tùng, nhờ ánh đèn không sáng lắm bên hồ, có thể nhìn thấy rõ tay của người đàn ông luồn vào dưới vạt áo của cô gái, làm gì trong đó, chỉ có tự biết.
-Bây giờ suy nghĩ những điều này, dường như hơi sớm một chút, hiện tại tôi chính là một sinh viên đại học vừa mới phân công trở về, lãnh đạo sắp xếp như thế nào, tôi phải chấp hành như thế ấy, đâu có tư cách đi xem xét cái khác?
Lục Vi Dân cũng có chút cảm động, ít nhất Thư Nhã có sự quan tâm.
-Bây giờ cân nhắc làm thế nào để làm việc chăm chỉ, làm ra thành tích, khiến cho lãnh đạo hài lòng, đây mới là điều quan trọng nhất.

-Cũng đúng, ba tôi luôn nói phòng làm việc chính là lò rèn luyện, là tài liệu tốt có thể ở đây luyện thành thép, Văn phòng Huyện ủy càng là như vậy, với bản chất của anh, khẳng định có thể lập thành tích.
Nụ cười trên mặt Thư Nhã đầy sự kỳ vọng.
Khi Lục Vi Dân trở lại tòa nhà huyện ủy đã quá 10 giờ, Thư Nhã và anh nói chuyện rất hợp, vậy là hai người không trở lại phòng khiêu vũ, Lục Vi Dân lập tức đưa Thư Nhã trở về nhà, ba của Thư Nhã đã điều đến nhận chức Ngân hàng Nông nghiệp địa khu Lê Dương, nhưng mẹ còn làm việc ở Bệnh viện Huyện Nam Đàn, nhà cô bé ở ký túc xá Ngân hàng nông nghiệp.
-Thư ký Lục, mới trở về?
Giọng nói từ xa truyền đến, làm Lục Vi Dân giật mình, Lục Vi Dân tập trung nhìn, hóa ra là Sở trưởng của nhà khách Huyện ủy Tần Lập Qúy, một người đàn ông trung niên cúi mình tươi cười hỏi han.
-Đúng vậy, mấy người bạn học tụ tập, Sở trưởng Tần còn chưa nghỉ ngơi?
Lục Vi Dân kinh ngạc hỏi.
- Chưa, bí thư Thẩm vừa mới trở lại không lâu, hỏi anh trở về chưa, tôi liền qua xem thử.
Nhà khách Huyện ủy và Trụ sở huyện ủy có cửa sau thông nhau, ra vào cũng rất thuận tiện, Tần Lập Qúy là người thông minh, lãnh đạo sai bảo yêu cầu gì đều có thể ngầm hiểu.

-Ồ? Bí thư Thẩm tìm tôi có việc?
Lục Vi Dân giật mình, trước khi đi, anh ta xin phép Thẩm Tử Liệt, Thẩm Tử Liệt cũng không nói gì.
-Điều này tôi không rõ lắm, Bí thư Thẩm chỉ là hỏi anh về chưa.
Tần Lập Quý đã truyền đạt tới, thì hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lục Vi Dân suy nghĩ một lát vẫn cảm thấy đi một chuyến đến chỗ ở của Thẩm Tử Liệt thì thích hợp hơn, nếu chẳng may có công việc khẩn cấp cần tăng ca buổi tối.
“Cốc cốc!”
- Mời vào
Lục Vi Dân đẩy cửa ra, Thẩm Tử Liệt đang ngồi ở trên ghế sofa xem sách, nhìn thấy hắn bước vào, vẫy tay ra hiệu hắn ngồi xuống.
Trong phòng thoảng mùi rượu, nhìn khuôn mặt của Thẩm Tử Liệt có chút đỏ lên, Lục Vi Dân biết chỉ sợ buổi tiệc đêm nay Thẩm Tử Liệt lại không có khả năng trốn được ly rượu này.
-Bí thư Thẩm, ông có việc tìm tôi?

-Cũng không có gì, Trưởng phòng Trương của Bộ đường sắt, một đoàn người bọn họ đến Nam Đàn, bí thư An và Chủ tịch huyện Vương còn có tôi cùng ăn cơm, uống hai ly rượu, hơi khó ngủ, muốn tìm người đến nói chuyện, mà sao bạn học tụ tập nhanh như vậy thì đã kết thúc rồi?
Thẩm Tử Liệt nâng chén trà lên uống một ngụm to, rõ ràng tình thần không tồi.
-Ừ, cũng chỉ một chuyện như vậy, bạn thời trung học, rất nhiều năm không gặp rồi, thay đổi rất nhiều.
Lục Vi Dân đáp lại.
-Nghe nói Thư kí tiểu Qúach của chủ tịch huyện Vương là bạn học của cậu?
Thẩm Tử Liệt cũng không phải là người bịt mắt che tai.
-Ừ, bạn thời trung học, anh ta thi cấp 3 không tốt, chỉ thi vào sư phạm Lê Dương, trở về thì phân công đến huyện làm Thư kí cho Chủ tịch huyện, tôi thấy Chủ tịch huyện rất xem trọng anh ta.
Lục Vi Dân không biết Thẩm Tử Liệt hỏi vấn đề này có ý đồ gì.
- Ừm, một chàng trai rất thông minh.
Thẩm Tử Liệt gật gật đầu, cửa phòng không đóng, nhân viên phục vụ vội vã bước vào thay Lục Vi Dân pha một ly trà. Người sống trong nhà khách Huyện ủy trước giờ không nhiều, ngoại trừ Thẩm Tử Liệt này từ bên ngoài đến sống, cũng chỉ có một vài đơn vị nhà nước đến công tác vào ở nhà khách huyện ủy, những người có điều kiện kinh tế dư dả đều thà ở khách sạn Đàm Thành hoặc ở khách sạn lớn ở Nam Đàm.

- Bí thư Thẩm, lãnh đạo Bộ đường sắt đến Nam Đàm chúng ta có phải là việc tốt không?
Trong ký ức của Lục Vi Dân, đường sắt Kinh Cửu đã đề xuất nhật trình nghị sự, năm 93 thì đáng lẽ nên khởi công xây dựng, tuy nhiên trên tuyến đường của đường sắt Kinh Cửu dường như mỗi một đoạn đều tồn tại tranh luận, nhất là ở trong lãnh thổ Lê Dương thì có mấy tuyến đường thay thế, tranh luận tương đối lớn.
Một tuyến đường là từ Lê Dương qua, tuyến đường còn lại là từ Phong Châu qua, sau đó trong trí nhớ của đời sau, sự tranh luận này cuối cùng chấm chứt bằng sự thắng lợi của Lê Dương, mà Phong Châu cũng bởi vậy mà mất đi một cơ hội phát triển, địa khu Lê Dương sau khi bị phân chia thành hai, lấy sáu huyện miền Bắc địa khu Lê Dương cũ xây dựng thành địa khu Lê Dương mới kinh tế phát triển nhanh hơn, mà lấy Phong Châu làm trung tâm phân chia địa khu Phong Châu ra, cũng chính là 7 huyện Nam Bộ địa khu Lê Dương cũ, kinh tế phát triển chậm hơn, có sự chênh lệch rất lớn với địa khu Lê Dương mới, Phong Châu không giàu, cách nói này giống như lời nguyền làm cản trở Phong Châu. Mãi cho đến 10 năm đầu thế kỷ 21, Phong Châu phát triển kinh tế vẫn nằm ở cuối tỉnh Xương Giang không thể tách rời.
-Bộ đường sắt đến tìm hiểu tình hình phát triển kinh tế dọc theo địa khu, cùng với ước tính ban đầu của nhu cầu đối với công suất của đường sắt. Hiện tại sự tranh luận của tuyến Đông và tuyến tây trong lãnh thổ địa khu Lê Dương chúng ta rất lớn, mỗi cái đều có lợi và hại, tuy nhiên tuyến Đông phải qua Lê Dương, dự tính khả năng của tuyến đông lớn hơn một chút. Vị trí của Nam Đàm chúng ta không tốt lắm.
Thẩm Tử Liệt thở dài một hơi.
-Đường sắt rất quan trọng đối với sự phát triển kinh tế của một địa phương, ai cũng không muốn từ bỏ cơ hội này. Cho nên mọi người đều dốc hết sức mình, chỉ là nội bộ địa khu Lê Dương chúng ta đều tranh giành rất gay gắt.
Lục Vi Dân gật gật đầu.
-Bí thư Thẩm, tài nguyên có hạn, bình thường trung ương đối với quy hoạch của đường sắt là cần phải xem xét từ góc độ thúc tiến phát triển kinh tế xã hội. Tuy nhiên tôi nghe nói quy hoạch đường sắt Kinh Cửu cũng kèm theo một số ý nghĩa chính trị đặc trưng. Khu vực đất liền trung bộ chúng ta có không ít vùng nghèo, trung ương khi quy hoạch xây dựng đường sắt Kinh Cửu, cũng có ý muốn lợi dụng đường sắt Kinh Cửu mang đến sự phát triển kinh tế vùng ven,trung ương giúp đỡ nhân dân vùng nghèo khó thoát khỏi nghèo khó làm giàu, về điểm này, có lẽ trung ương phải xem xét cân bằng quan hệ giữa hai bên
-Anh nói Trung ương không nhất định phải hoàn toàn suy xét nhu cầu phát triển kinh tế để quy hoạch đường sắt cục bộ.
Thẩm Tử Liệt toàn thân chấn động, hơi hoảng sợ ngước mắt nhìn Lục Vi Dân một cái.