Quan Đạo Vô Cương

Chương 8: Chương 7: Tài giỏi





Sau khi một giọng phụ nữ truyền đến, Lục Vi Dân trong lòng mới thực sự có chút khẩn trương.
- Tiểu Lục à, tôi là mẹ của Tào Lãng, họ Dương, cậu gọi tôi là cô Dương được rồi. Vừa rồi Tào Lãng có kể cho tôi nghe về sự việc rồi, nghe nói là cha của bạn gái cậu?
- Vâng, cô Dương, là cha của bạn gái cháu. Ông ấy đối nhân xử thế thế nào cháu biết, có thể ở phương diện khác thì không hoàn mỹ nhưng về phương diện kinh tế tuyệt đối không có vấn đề gì.
Lục Vi Dân thật cẩn thận trong cách dùng từ. Ở trước mặt người bề trên lại có quyền uy lớn, hắn biết nếu nói khoác lác thì chỉ có thể phản tác dụng.
- Ý cậu là cậu có thể khẳng định vấn đề điều tra lúc này tuyệt đối không phải là thật?
Trong điện thoại thanh âm rất bình tĩnh, nhưng Lục Vi Dân lại có thể cảm nhận được lời nói của đối phương có chút không hài lòng và nghi ngờ.
Nếu là mình chỉ sợ cũng sẽ không thể tín nhiệm một người xa lạ vốn không quen biết. Cho dù là con trai người ta với mình có quen hệ đặc thù như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu với những chuyện như thế này mà muốn làm cho người ta tin tưởng, quả thực có chút mạo muội.
- Vâng, cô Dương, chắc Tào Lãng cũng đã nói qua với cô về cháu, cháu không hề nói dối. Cha của bạn gái cháu về phương diện kinh tế tuyệt đối không có vấn đề, điểm này không có chút giả dối. Tuy nhiên, ở nhà máy, ông ấy quan hệ với mọi người không được tốt lắm, có lẽ...

Lục Vi Dân ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Có lẽ đã gây ra không ít mâu thuẫn.
Đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi, dường như là suy tính hàm ý trong lời nói của Lục Vi Dân. Một lúc sau mới truyền đến một thanh âm có chút trang trọng:
- Tôi biết rồi. Tiểu Lục, cậu là bạn tốt nhất của Tào Lãng, đã cứu mạng Tào lãng, coi như là ân nhân của hai nhà Tào- Dương. Tôi không nói nhều lời, coi như đây là một sự đền đáp. Không có lửa làm sao có khói, còn có một câu thành ngữ ở quê hương tôi nói rằng “Ruồi bọ không nhìn chăm chú quả trứng không có kẽ hở”, sau này nhất định phải kiểm điểm lại mình. Chuyện này tôi sẽ hỏi giúp cậu, nếu như sự việc đúng như cậu nói thì tôi nghĩ vấn đề hẳn là không lớn.
Khi Chân Tiệp nhìn thấy Lục Vi Dân gần như là hai tay cầm điện thoại, rất cung kính gật đầu vâng dạ, cô thật sự có chút chấn kinh rồi.
Lục Vi Dân đứng trước nhân vật số một của nhà máy 195 Cô Minh Lương với tư thế không sợ hãi, căn bản không có nửa điểm luống cuống, nhưng ở đây lại biến thành bộ dạng như vậy. Dường như là gọi điện thoại cho bạn hắn, không biết chuyển máy cho nhân vật nào mà khiến Lục Vi Dân lập tức trở nên cẩn thận chặt chẽ. Cô thậm chí phát hiện Lục Vi Dân khi buông điện thoại, gần như theo bản năng hít một hơi dài, giống như trút được gánh nặng ngàn cân.
Mẹ của Tào Lãng sau khi ngắt điện thoại, Lục Vi Dân biết chuyện này trên cơ bản không phải là vấn đề quá lớn.
Người này chắc chắn uy thế vô cùng, dù cách xa ngàn dặm nhưng Lục Vi Dân vẫn có thể cảm nhận được một áp lực vô hình nào đó.
Đó là một loại áp lực uy hiếp mà một người ở vị trí cao đã lâu tự nhiên dưỡng thành. Nhất là một nơi như Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Chính mình tự cho là khéo léo, vậy mà ở trước mặt đối phương tựa như một đứa trẻ đang nói dối. Chẳng qua đối phương coi như là nể mặt mình, không có nói nhiều lời.
Mãi cho đến khi leo lên xe đạp về, Lục Vi Dân tinh thần đều có chút hoảng hốt, Chân Tiệp cũng không dám cắt ngang suy nghĩ của Lục Vi Dân.
Cô không biết Lục Vi Dân gọi điện thoại cho ai, nhưng cô cảm giác được đó là một nhân vật không tầm thường. Mà sau khi ngắt điện thoại, Lục Vi Dân dường như liền lập tức trầm tĩnh lại. Loại tự tin này làm cho Chân Tiệp vừa yên tâm lại vừa tò mò, đồng thời vẫn có chút lo lắng như cũ.
Biểu hiện của Lục Vi Dân hôm nay khiến cô đột nhiên nảy sinh một chút kính sợ đối với người thanh niên trước mắt này. Người thanh niên ngày xưa cô không để trong mắt, dường như lập tức trở nên xa lạ mà thần bí. Tuy rằng nhìn về ngoài thì không chút thay đổi, nhưng Chân Tiệp lại cảm thấy Lục Vi Dân khổ sở theo đuổi Chân Ny ngày xưa và Lục Vi Dân hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, đã xảy ra chuyện gì?
- Đại Dân, cậu gọi điện thoại cho ai thế? Bên kia nói như thế nào?
Chân Tiệp tò mò hỏi:

- Chúng ta phải làm gì không?
- Gọi điện cho một người bạn của em, anh ta có lẽ sẽ giúp được. Nếu chú Chân đúng là bị người mưu hại, vấn đề sẽ không lớn, chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa. Tuy nhiên chúng ta còn phải làm một số việc.
Lục Vi Dân cẩn thận lựa chọn từ ngữ, chỉ là như vậy mà cảm thấy mọi việc sẽ ổn thỏa cũng có chút quá mức lạc quan. Hắn biết mẹ của Tào Lãng khẳng định có sức ảnh hưởng đối với bên trên, nhưng Bắc Kinh với Xương Giang cách xa nhau ngàn dặm, hơn nữa biết đâu quân mệnh không dung, chẳng may có người cố tình làm khó, chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao? Lục Vi Dân cảm thấy chuyện này còn phải tự mình hành động, phải đi tìm người trực tiếp xử lý. Mặc dù mẹ Tào Lãnh đã chấp nhận giúp đỡ, nhưng mình cũng phải tự tìm một lối thoát.
Huống chi chuyện này chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là nhằm vào Chân Kính Tài. Nếu vụ án nhận hối lộ trong lúc nhất thời không có tiến triển, có lẽ cũng sẽ có người gây áp lực, yêu cầu điều tra ở một số phương diện khác. Nếu là như vậy thì thật phức tạp. Cho nên việc cần phải làm bây giờ là trong thời gian ngắn nhất kết thúc êm đẹp vụ án nhận hối lộ, hoặc là nói điều tra nhưng không tìm được chứng cớ, cụ thể là khiến cho những người thụ lý vụ này có lý do hợp lý để thu binh.
- Còn phải làm việc gì nữa?
Chân Tiệp cắn môi:
- Đi tìm Trần Phát Trung?
- Không, tìm ông ta cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn có thể phản tác dụng. Chúng ta cần lách qua Trần Phát Trung trực tiếp tìm nhân viên phụ trách vụ này của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Lục Vi Dân suy nghĩ một chút:
- Chuyện này rất gấp. Em nghĩ Trần Phát Trung buổi chiều vẫn sẽ đi cùng nhân viên phụ trách vụ án, chúng ta cần tránh Trần Phát Trung.

- Chúng ta tránh thế nào?
Chân Tiệp nghi hoặc hỏi.
- Em đã chuẩn bị rồi. Khi chú Chân bị đưa lên xe, em liền đến xin số điện thoại của ông ta. Đối phương có lẽ cho rằng em có manh mối gì cần báo nên liền cho em số điện thoại.
Lục Vi Dân trả lời khiến đôi mắt đẹp của Chân Tiệp lập tức sáng rỡ, cảm nhận đối với Lục Vi Dân lập tức thay đổi.
Không ngờ Lục Vi Dân chỉ nhìn thấy cha mình bị người ta đưa lên xe, trong nháy mắt có thể lập tức nghĩ đến phải tránh Trần Phát Trung và lưu lại phương thức liên hệ với đối phương. Sự nhanh nhạy và tài trí này không phải người bình thường có thể làm được. Hơn nữa, việc này cũng chứng minh cảm nhận của mình đối với hắn ngày trước quá mức lệch lạc.
Một loại tâm tư tinh tế lặng lẽ nảy sinh trong nội tâm Chân Tiệp, cô xuất thần nhìn người thanh niên khí chất trầm tĩnh trước mắt. Hôm nay hắn đã cho cô rất nhiều sự ngạc nhiên, khiến cô càng ngày càng không hiểu rõ đối phương. Trong một thời gian ngắn, cô không thể tiêu hóa hết được những gì đã xảy đến hôm nay.