Quản Gia - Kha Hải Tình

Chương 9: Phiên ngoại 3




“Ha ha ha! Lễ tình nhân gì chứ? Cách! Một mình tôi cũng có thể rất khá! Cách!” Lương Hữu Thừa cười như điên, nện bước càng loạn.

“Lương tiểu tử, ngươi đi hảo, không cần té ngã!” Triển Dật vẻ mặt không tình nguyện đỡ hắn, vừa đi vừa nói.

”Đúng vậy a! Hữu Thừa, cậu uống say, đi cẩn thận.” Dương Bái Trừng đỡ bên kia của hắn, lo lắng nói.

“Tôi say? Làm sao có thể? Tôi chính là tửu quốc anh hùng mà! Cách! Hôm nay chỉ là chuyện nhỏ(chém chém), cách!” Lương Hữu Thừa càn rỡ địa nói xong.

“Thật là, bữa tối lễ tình nhân bị hắn phá hư rồi, còn muốn đỡ con ma men hắn về nhà, ta đã chọc ai ghẹo ai a?” Triển Dật lại bất mãn lẩm bẩm.

“Được rồi! hôm nay tâm tình cậu ấy không tốt, thân là bạn tốt của hắn, chúng ta càng hẳn là bồi ở bên cạnh hắn a!” Dương Bái Trừng thay Lương Hữu Thừa nói chuyện.

“Bái Trừng, em chính là đối Lương tiểu tử quá tốt, mới có thể để hắn muốn làm gì thì làm!”

“Bạn bè gặp nạn, vốn nên động thân tương trợ a!”

“Anh cùng Hữu Thừa, rốt cuộc ai quan trọng hơn?” Triển Dật dừng bước lại, nổi ghen hỏi.

“… Anh hỏi vấn đề này vào lúc này làm gì?” Đối với Triển Dật bọc phát tính trẻ con, Dương Bái Trừng cảm thấy có chút tức giận.

“Vô nghĩa! Đương nhiên là tôi quan trọng a! Cách!” Lương Hữu Thừa đã không rõ tình huống lắm nói xong.

Nhưng mà cũng bởi vì con ma men Lương Hữu Thừa không lòng dạ nào đã say còn nói nhảm, làm cho tình thế khẩn trương hơn.

“Là thế này sao?” Triển Dật chọn mi hỏi.

“Kính nhờ! Lời Hữu Thừa giờ phút này anh cũng tín, anh là ghen đến mất lý trí sao?” Dương Bái Trừng càng thêm buồn bực.

“Chỉ cần liên quan tới em, cho dù một chút việc nhỏ anh cũng ghen.” Triển Dật nói đến đúng lý hợp tình.

Gương mặt trắng nõn của Dương Bái Trừng nhiễm rặng mây đỏ; còn có người nói mấy lời buốn nôn như thế mà mặt không đỏ, khí không suyễn sao? Trên đời có thể chỉ có mình Triển Dật đi!

Nhưng mà bởi vì những lời này của Triển Dật, làm cho tim của cậu chuyển từ bực mình sang ngọt ngào.

Giờ phút này, một giọng nói thâm tình vang lên đánh vỡ cục điện bế tắc của bọn họ.

“Hữu Thừa!”

Thanh âm quen thuộc làm cho Lương Hữu Thừa đang say rượu thanh tỉnh, hắn không thể tin nhìn thiên hạ đang đứng trước mình, trên tay còn ôm một bó hoa to.

“Đình Uy!”

Hắn kích động đến nước mắt nhanh chóng trào ra; hắn đã trở lại, hắn trở về cùng mình qua lễ tình nhân!

Lương Hữu Thừa giãy khỏi sự giúp đỡ của đám bạn tốt, một đường chạy thẳng đển chỗ Giang Đình Uy.

Cuối cùng, hắn chôn đầu vào cái ôm ấp dầy rộng, ấm áp của hắn, hít thật sâu hương vị quen thuộc của Giang Đình Uy.

Nhìn đến hình ảnh ngọt ngảo khi gặp lại của vợ chồng son kia, Triển Dật thật muốn bóp chết Lương Hữu Thừa.

Bữa tối khoái hoạt của bọn họ vì Lương Hữu Thừa uống say khướt mà qua loa chấm dứt; ngoài ra vì hắn, anh vừa nãy xém chút cùng Bái Trừng cãi nhau, bây giờ anh mà không giáo huấn hắn một chút, anh sẽ không gọi là Triển Dật!

“Bái Trừng, nhìn đến bọn họ hạnh phúc ngọt ngào như vậy, em không nổi giận trong bụng sao?” Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Quên đi! Hắn cuối cùng cũng đợi được Giang Đình Uy cùng hắn qua lễ tình nhân rồi!”

“Không được! anh không đánh hắn mấy quyền, anh không cam lòng!” Nói xong, Triển Dật bắt đầu cuộn tay áo lem.

“Anh làm gì?” Dương Bái Trừng nhìn biểu tình hung tợn của anh, vẻ mặt kích động hỏi.

“Không cần cản anh, anh muốn đi đánh hắn!”

“Dật!”

Mắt thấy Triển Dật sẽ đi phá hư không khí tốt đẹp của Lương Hữu Thừa cùng Giang Đình Uy í, Dương Bái Trừng lập tức hôn lên môi anh, nghĩ muốn trấn an cơn tức của anh.

Thật lâu sau, cậu luyến tiếc rời khỏi môi Triển Dật, trên mặt sớm che kín đỏ ửng.

Đối với hành động lớn mật của Dương Bái Trừng, Triển Dật thất thần trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần anh lập tức ôm thắt lưng cậu, lại hôn lên môi cậu hôn hoài không chán.

Cuối cùng, Dương Bái Trừng xụi lơ ở trong lòng anh, thở phì phò.

“Quên đi, chúng ta về nhà đi! Món nợ của Lương Hữu Thừa, hôm nào anh tính tiếp!” Triển Dật ghé vào lỗ tai cậu ôn nhu nói.

Dương Bái Trừng tùy ý anh ôm thắt lưng mìnnh đi đến xe, cùng anh trở lại ngôi nhà ngọt ngào của họ.

Nhưng Lương Hữu Thừa cùng Giang Đình Uy đang đắm chìm ở trong bầu không khí hạnh phúc, thủy chung không phát hiện bọn họ đã rời đi.

Hai người vẫn gắt gao ôm nhau, giải tỏa vài ngày tương tư.

Ánh trăng trắng noãn rơi trên thân ảnh hạnh phúc…

“Thật là, bữa tốt dưới nến của anh đều bị Lương tiểu tử phá hủy, hôm nào nhất định phải giáo huấn hắn một chút tôi mới cam tâm.” Triển Dật vừa nói vừa mở cửa ra đi vào bên trong.

“Tốt lắm rồi! Cậu ấy cũng không phải cố ý.” Dương Bái Trừng tùy tay đóng cửa lại.

“Đều là bởi vì hắn, hại ta hôm nay chẳng những ăn không đủ no, còn phải giúp hắn thu thập tàn cục. Hiện tại được, Giang Đình Uy đã trở lại, bọn họ ngọt ngào gặp lại, đắm chìm trong thế giới hai người, cư nhiên một cái tiếng cảm ơn cũng không có, em nói anh không tức giận sao?”

Triển Dật tức giận đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon.

Bộ dáng Triển Dật hờn dỗi, làm cho Dương Bái Trừng cảm thấy được hết sức buồn cười.

Triển Dật tuy rằng ba mươi tám, nhưng có khi hành động của anh rất trẻ con, làm cho cậu thật sự là vừa tức lại yêu.

“Anh cứ sinh khí! Tôi hiện tại đi chuẩn bị một chút đồ ăn cho anh, tủ lạnh còn có bia, chờ một chút chúng ta đi uống vài chén như thế nào?” Dương Bái Trừng đề nghị nói.

Nghe được đề nghị của cậu, Triển Dật mãnh gật đầu, ” Tốt, tốt! Chúng ta đã lâu không cùng nhau uống rượu, hôm nay có thể nào không ăn bữa tiệc lớn lễ tình nhân, đến “Quán” thứ hai này không tồi! Vậy em cần anh hỗ trợ không?”

“Không cần, anh ngồi ở đằng kia nghỉ ngơi một chút, em lập tức có thể chuẩn bị tốt.” Dương Bái Trừng nói xong, liền phải hướng phòng bếp đi đến.

Đột nhiên, Triển Dật kéo tay cậu lại, cũng ở trên bàn tay mảnh khảnh của cậu đặt một nụ hôn thâm tình.” Chờ em ác!”

“Ngu ngốc!” Dương Bái Trừng thấp giọng mắng, sau đó nhanh chóng bỏ tay anh ra, bước nhanh đến phòng bếp.

Nhìn bóng dáng Dương Bái Trừng thẹn thùng, Triển Dật nở nụ cười hạnh phúc.

Ước chừng qua nửa chung, Dương Bái Trừng đã làm tốt vài món ăn nhẹ, cũng đem chúng nó từng cái bưng lên bàn; sau đó Triển Dật đem nước bia lạnh lẽo thấm tâm rót vào cái ly thật to.

Chờ hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, Dương Bái Trừng cởi tạp dề trên người, ngồi vào bên người Triển Dật.

Tiếp theo, hai người cùng nâng ly.

“Cụng ly! Lễ tình nhân khoái hoạt!”

Sau đó hai người giai há to miệng uống hết dòng chất lỏng màu vàng, cảm giác vui sướng làm bọn họ uống một hơi cạn sạch.

“A! Uống bia chính là phải như vậy mới thống khoái!” Triển Dật thỏa mãn nói.

”Đúng vậy a! Nhưng là thật kỳ quái, lễ tình nhân người ta uống chính là rượu đỏ, chúng ta uống lại là bia, thật sự là đặc biệt!” Dương Bái Trừng buồn cười nói.

“Có cái gì? Có lấy chồng cũng sẽ không ngạc nhiên, như vậy mới có phong cách của chúng ta a!” Triển Dật có vẻ thập phần đắc ý.

“Anh tự đại cuồng!” Dương Bái Trừng trêu chọc nói.

“Anh gọi là tự tin, huống hồ em không phải thích anh nhất ở điểm này sao?”

Triển Dật kéo cậu về phía mình, ở trên mặt cậu hôn cái chụt thật lớn, làm cho mặt Dương Bái Trừng đỏ bừng.

“Có như vậy mà em đã xấu hổ đỏ mặt? Kia chờ một chút “Hoạt động” có thể sẽ làm em toàn thân đỏ bừng ác!” Triển Dật sắc sắc nói.

“Triển Dật!” Dương Bái Trừng ném anh ánh mắt xem thường, nhưng cậu vẫn dịu ngoan ỷ ở trong lòng anh như cũ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người dựa sát vào nhau, không nói một câu.

Đột nhiên, Triển Dật đứng lên tử.

Anh đi tới dàn loa, để vào CD, âm nhạc trữ tình lập tức lượn lờ bốn phía hai người.

Sau đó, anh tắt đèn, chỉ có ánh trăng thản nhiên chiếu vào bên trong.

“Dật, sao anh lại tắt đèn?” Dương Bái Trừng khó hiểu hỏi.

“Đến đây đi! Theo anh khiêu vũ.” Triển Dật đi đến trước mặt cậu, cũng đưa cậu từ trên ghế sa lon kéo lên.

“Khiêu vũ? Em không biết khiêu vũ.”

“Em chị cần vịnh vai anh thì được rồi.”

Không đợi Dương Bái Trừng cự tuyệt, Triển Dật đem tay cậu để lên vai mình, mình ôm thắt lưng hắn, bọn họ cùng nhau nhích người theo âm nhạc.

Ánh trăng tà chiếu, vào bóng người dựa sát nhau, bốn phía tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Dương Bái Trừng thu lại suy nghĩ, thẹn thùng đến không dám nhìn thẳng Triển Dật.

“Vì sao không nhìn anh?” Triển Dật ghé vào lỗ tai cậu hỏi.

“Vì… Bởi vì chẳng biết tại sao, hôm nay anh cạo râu mặt thoạt nhìn đặc biệt suất.” Dương Bái Trừng nói xong, cúi thấp hơn.

”Đúng vậy sao? Vậy em có phải càng yêu anh không?” Triển Dật không khỏi mỉm cười.

“Ngu ngốc!”

Dương Bái Trừng trách cứ, Triển Dật nghe vào trong tai lại có phần ngọt ngào.

“Bái Trừng, em nhớ ba năm trước đây, cái đêm chúng ta uống rượu say kia sao sao?”

“Nhớ rõ a!” Cậu gật đầu, lại nói: ” Chúng ta uống đến say khước, sau đó…”

“Sau đó chúng ta thiếu chút nữa phát sinh quan hệ, đúng không?” Triển Dật thay cậu nói hết.

“Em… em nghĩ đến anh sớm đã quên.” Dương Bái Trừng nhìn hắn, trong mắt chợt lóe bi ai.

Triển Dật ở trên mội cậu môi một cái, “Anh đương nhiên nhớ rõ, chính là không dám nhắc tới. Bởi vì khi đó không khí giữa chúng ta còn thực ác liệt, chúng ta thường cãi nhau, cho nên anh căn bản không tin mình sẽ yêu em, hơn nữa anh cũng không có chuẩn bị tâm lý yêu thương em. Bởi vậy anh chỉ coi chuyện kia là nhất thời xúc động, hai nam nhân cô độc an ủi lẫn nhau mà thôi; nhưng anh nghĩ có lẽ anh đã sớm yêu em, chính là vẫn không chịu thừa nhận.”

Nghe được Triển Dật nói, nước mắt Dương Bái Trừng nhất thời tràn khỏi mi; mười năm chờ đợi rốt cuộc có hồi báo!

“Anh biết anh thực tùy hứng, tính thực trẻ con, lại có rất nhiều thói hư; nhưng em đều có thể nhất nhất bao dung, còn giúp anh xử lý gia vụ, đem hết thảy biến thành chỉnh tề, làm cho anh cảm thấy được có thể có một quản gia như em thật tốt. Nhưng là, anh không hy vọng em chỉ là quản gia của anh.”Triển Dật dừng lại nói.

Lời của anh khiến Dương Bái Trừng kinh hoảng không thôi, tim nhảy thình thích ; chẳng lẽ anh ấy muốn xa thải mình?

Triển Dật từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra.

Quang mang chói mắt làm cho nước mắt Dương Bái Trừng rơi như mưa.

“Chúng ta kết hôn đi! Mặc dù ở Đài Loan, pháp luật không để cho đồng tính luyến ái kết hôn, nhưng anh hy vọng có thể dùng nhẫn buộc chặt em, cùng em gần nhau cả đời.” Triển Dật thâm tình nói.

“Dật…” Nhìn ánh mắt ôn nhu của Triển Dật, lại nhìn cặp nhẫn mình từng tha thiết ước mơ, Dương Bái Trừng cảm động đến không ra nói lời, thống khổ chua xót của quá khứ toàn bộ biến mất hầu như không còn, chỉ để lại ký ức hạnh phúc.

Tiếp theo, Triển Dật đem một chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay trái cậu, Dương Bái Trừng cũng đem một chiếc nhẫn khác đeo vào ngón giữa của anh.

“Bái Trừng thân ái, vô luận đường tương lai có bao nhiêu xa, anh đều chờ đợi ở bên cạnh em, cùng em khóc, cùng em cười, thẳng đến vĩnh viễn.” Triển Dật chậm rãi nói ra lời yêu thương, kỳ vọng từng tiếng đều có thể xâm nhập đáy lòng tình nhân.

“Em cũng vậy, em đã yêu anh mười năm, đối với tương lai, mỗi ngày có thể yêu anh thêm một ít, mỗi giây có thể tới gần anh thêm một ít, em liền cảm thấy mỹ mãn. Dật! Có thể yêu anh là là chuyện vui sướng nhất đời em…”

Không đợi Dương Bái Trừng nói xong, Triển Dật đã kích động hôn lên làm môi ôn nhuận của cậu, tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào.

Tay bọn họ ôm đối phương, môi bọn họ kịch liệt hôn đối phương, lưỡi bọn họ giao triền mãnh liệt, không khí quanh quẩn phát hương vị tư mật của đôi tình nhân; từng trận rên rỉ thỏa mãn cùng tiếng thở dốc, cũng theo âm nhạc chảy xuôi vào toàn bộ không khí bên trong.

Là một đêm thuộc riêng đôi tình lữ…

“Đình Uy! A ——” tiếng rên rỉsung sướng từ trong miệng Lương Hữu Thừa phát ra.

Giang Đình Uy luật động mãnh liệt làm cho Lương Hữu Thừa kích động đến không thở nổi.

Giang Đình Uy vịn cái lưng bóng loáng của hắn, ở trên người hắn lưu lại một từng đạo dấu hôn.

“Hữu Thừa!”

Giang Đình Uy gầm nhẹ một tiếng, tình dục hai người lên tới đỉnh núi…

Sau màn tình cảm mãnh liệt, Giang Đình Uy thỏa mãn ghé vào bên người Lương Hữu Thừa, hắn ôn nhu hôn lấy giọt nước mắt trong suốt trên mặt Lương Hữu Thừa.” Em có khỏe không?”

“Ân!” Lương Hữu Thừa gật đầu.

Nhìn đến Lương Hữu Thừa đỏ chín mặt, làm cho hắn kìm lòng không đậu lại hôn lên đôi môi cánh hoa kiều diễm ướt át của hắn.

Bọn họ kịch liệt tác cầu đối phương, giống như hôn như thế nào cũng không đủ.

Thật lâu sau, bọn họ mới luyến tiếc buông ra, nhưng mà ánh mắt của bọn họ vẫn chặt chẽ nhìn nhau, trong mắt chỉ có mình đối phương.

“Thực xin lỗi, anh đột nhiên lỡ hẹn đi Mĩ Quốc tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, mấy ngày nay em nhất định chịu khổ sở đi!” Giang Đình Uy trìu mến vỗ về mặt Lương Hữu Thừa.

“Đi đả đi, chỉ cần anh trở về là tốt rồi!” Lương Hữu Thừa cho hắn một tươi cười xinh đẹp.

Nhìn đến Lương Hữu Thừa cười thoải mái như thế, áy náy của hắn đối với việc mình dể Lương Hữu Thừa một mình ăn lễ cũng giảm không ít.

“Em biết không? Anh mấy ngày nay hảo vất vả. Ban ngày báo cáo, đầu óc của anh đều là thân ảnh của em, sợ em hội bởi vì anh lỡ hẹn mà ăn không no, ngủ không được, một mình trốn ở chăn bông khóc, anh càng sợ hãi em từ nay về sau sẽ không để ý anh.”

Trên mặt Giang Đình Uy lộ vẻ biểu tình bất an.

Nhìn đến vẻ mặt Giang Đình Uy lo lắng như thế, Lương Hữu Thừa cảm thấy lòng đã bị ngọt ngào nhồi dầy.

“Đứa ngốc! Em đều bị anh dùng nhẫn khóa rồi, emlàm sao có thể vì việc nhỏ mà vứt bỏ anh? Lương Hữu Thừa tôi không phải người vô tình. Huống hồ…” Lương Hữu Thừa dừng lại, bởi vì hắn thẹn thùng đến không biết nên nói lời tiếp theo như thế nào.

“Huống hồ cái gì?” Giang Đình Uy bướng bỉnh ghé vào lỗ tai hắn thổi khí.

“Huống hồ đời này em đã định phài theo anh! Cả đời em yêu nhất chỉ có một mình anh, em làm sao có thể bỏ anh một mình chứ? Chán ghét! Bắt người ta nói lời thèn thùng như vậy.”

Hai tai Lương Hữu Thừa giờ phút này cũng đã đỏ bừng, hắn nhanh chóng đem mặt chôn trước ngực Giang Đình Uy, không cho hắn thấy bộ dạng lúng túng của mình.

Nghe được Lương Hữu Thừa thông báo, Giang Đình Uy giống như ăn thuốc an thần, tâm tình nguyên bản bất an cũng bình phục, hắn đối với hắn yêu càng sâu.

“Hữu Thừa, anh thật sự rất yêu, rất yêu em! Tôi nhất định sẽ mau chóng lấy được chấp nhận của người nhà ngươi, mang ngươi quay về Mĩ Quốc kết hôn.”

“Ngu ngốc!” Lương Hữu Thừa đập đầu vào lòng ngực dày cộm của hắn, trên mặt lộ vẻ nụ cười hạnh phúc.

Hai người lại thâm tình nhìn đối phương, sóng mắt lộ vẻ đối yêu say đắm lẫn nhau thật sâu.

Đột nhiên, Giang Đình Uy môi nhẹ nụ hoa phấn nộn trước ngực Lương Hữu Thừa.

Lương Hữu Thừa run rẩy hạ, nụ hoa mẫn cảm lại đứng lên.

“Giang Đình Uy!” Lương Hữu Thừa hô lên.

“Oa! Mới bính một chút liền có cảm giác, có thể thấy được anh yêu em còn yêu không đủ đi!” Giang Đình Uy tà ác nói.

“Dốt nát… Ân…” Lương Hữu Thừa vốn muốn kháng nghị thì miệng đã bị Giang Đình Uy nhanh chóng ngăn chặn.

Cuối cùng, hắn nhận mệnh ở trong lòng Giang Đình Uy, tùy ý hắn đem mình ăn sạch sẽ.

Bên trong cảnh xuân vô hạn, tối lễ tình nhân còn thực dài đằng đẵng…

Khúc ca mãn lạng.

Valetine trắng* ngày 14 tháng 3 gió xuân ấm áp, thời tiếc ngày lễ thật tốt.

_để lễ tình nhân trắng kỳ quá nên mạo muội sửa lại.

Ở ngã tư đường người đến người đi, lễ tình nhân đã xong gần một tháng, bầu không khí ngọt ngào vẫn vây quanh bên người mọi người.

Dương Bái Trừng đến chợ mua đồ ăn nguyên liệu nấu ăn hôm nay xong, lại hướng phố chợ đi đến.

Cậu chậm rãi đi vào trước cửa tiệm châu báo thường làm cậu nghỉ chân.

Cặp nhẫn cậu thích đã bị người ta mua rồi, ở tủ kính triển lãm chính là kim sức kiểu mới.

Thiết kế đẹp đẽ, khuynh hướng cảm xúc phối hợp mới mẻ độc đáo, nói vậy có thể bắt nhiều tâm nữ tính đi!

Về phần cặp nhẫn kia bị người nào mua? Hắc hắc! Đang đeo trên ngón giữa tay trái cậu mà!

Bởi vì ngọn đèn ngày đó hôn ám, hơn nữa hai mắt cậu sớm ướt dẫm, cho nên cậu không có đánh giá nhẫn kim cương trong tay cẩn thận.

Tới sáng ngày hôm sau, cậu ở trong lòng Triển Dật tỉnh lại, mới kinh ngạc phát hiện mang ở trên tay mình đúng là đôi nhẫn cậu vẫn muốn lại không mua được.

Lúc ấy một cỗ hạnh phúc có diễn tả nảy lên trong tâm, cậu chìm trong ôm ấp của Triển Dật, làm cho anh một lần lại một lần yêu mình. Đương nhiên rồi! Triển Dật cùng ngày đã muộn một buổi sáng mới đến công ty.

Nhưng mà hôm nay là ngày đáp quà, cậu phải hảo hảo lo lắng nên đưa lễ vật gì cho anh.

Cuối cùng, cậu xem trọng một cái đồng hồ; chiếc đồng hồ có thiết kế đơn giản làm bằng da, càng làm nổi bật cảm giác xuất sắc của nó, tin tưởng có thể càng thêm bộc lộ vị nam nhân thành thục của Triển Dật!

Trong chốc lát qua đi, Dương Bái Trừng tiếp nhận chiếc túi trên tay của nhân viên cửa hàng, sung sướng đi ra.

Khi cậu trở lại ngã tư đường rộn ràng, ánh nắng mặt trời ấm áp làm cho tâm tình của cậu càng thêm nhảy nhót, hạnh phúc nhét đầy trong lòng; hôm nay là một ngày lành cho valetine trắng!

“Bộ trưởng, văn kiện này thỉnh ngài xem qua, còn có đây là Hữu Thừa muốn ta đưa cho ngài.” Giang Phân đem văn kiện đặt lên bàn, sau đó từ túi tiền xuất ra một phong thơ đưa chó Triển Dật.

Triển Dật lấy lá thư ” nga! Nhẫn thật khá! Không phải là thanh niên đầy hứa hẹn kia đưa đi?” Triển Dật hỏi han.

“A! Bị ngài thấy được.” Giang Phân thu hồi tay, thẹn thùng cuối đầu.

“Thật hạnh phúc!” Triển Dật trêu chọc nói.

Một đạo ánh sáng hấp dẫn ánh mắt Giang Phân; chính quang mang chói mắt của nhẫn kim cương trên tay Triển Dật.

“Bộ trưởng, ngài mới hạnh phúc mà! Ngón giữa tay trái đeo nhẫn kim cương, nói vậy ngài cùng quản gia ngài đã muốn “Tư định chung thân” đi!” Giang Phân mỉm cười nói.

”Đúng vậy chuyện sớm hay muộn.” Vẻ mặt Triển Dật đắc thập phần đắc ý; anh ngừng một chút, tò mò nhìn về phía Giang Phân.” Vậy khi ngươi mời ta uống rượu mừng a?”

“Bát tự cũng còn chưa đưa mà!” Giang Phân xấu hổ nói, nhưng mà vẻ mặt hạnh phúc đã thay lời muốn nói.

“Bát tự cũng chưa đưa? Kia tỏ vẻ có kế hoạch!” Triển Dật cho cô một ánh mắt giàu ý hàm xúc.

“Bộ trưởng! Đáng ghét.” Mặt Giang Phân lại đỏ bừng chạy ra phòng làm việc của anh.

Nhìn bóng dáng thẹn thùng của Giang Phân, Triển Dật không khỏi cười ha ha, trêu bí thư của mình thật sự là chuyện thú vị khi công tác; nhưng đã thấy cảm tình của nàng sắp có kết quả, anh cũng cảm thấy cao hưng thay cô, đến lúc đó anh nhất định sẽ cho cô một bao lì xì thật to, anh nhìn về phía phong thư trên tay, nhanh chóng đem nó mở ra, chữ rồng bay phượng máu của Lương Hữu Thừa xuất hiện trước mắt cậu.

Triển Dật thân ái:

Ở lễ tình nhân, ta đối với ngươi cùng Bái Trừng tạo thành phiền phức, tiểu nhân cảm giác sâu sắc có lỗi, vì tỏ vẻ hối lỗi, ta chân thành địa mời ngươi cùng Bái Trừng đến hàn xá tụ hợp một phen, làm ơn tất quang lâm.

Hữu Thừa

“Coi như ngươi còn có thành ý!” Triển Dật hừ một tiếng.

Nghĩ đến cùng ngày đó bởi vì Lương Hữu Thừa uống rượu, đột nhiên thành con ma men, đem toàn bộ quán nướng quậy đến long trời lỡ đất, hại bọn họ bị lão bản lôi ra: hơn nữa đưa hắn trở về, anh cũng bởi vì Bái Trừng bênh vực Lương Hữu Thừa mà kém chút cùng Bái Trừng cãi nhau. Hoàn hảo anh cùng Bái Trừng đêm đó liền hòa hảo, còn cùng nhau hưởng đêm tình nhân lãng mạn.

Nếu Lương Hữu Thừa muốn mời khách, anh là tuyệt đối sẽ không khách khí, hơn nữa nghe tay nghề cùng hắn đích Bái Trừng Giang Đình Uy tương xứng, anh càng thêm tâm động ; vì thế anh cầm lấy điện thoại, đánh số di động của Dương Bái Trừng.

Đêm nay hẳn là sẽ thật tuyệt luân đi! Triển Dật nghĩ như thế, trên mặt dần dần một nụ cười gian trá.

“Hắc xì!” Lương Hữu Thừa cảm thấy lạnh sống lưng.

Chẳng lẽ có chuyện gì đã xảy ra sao? Không phải là Triển Dật nhìn đến lá thư đó liền có âm mưu gì chứ?

Hắn vốn là không muốn cùng Triển Dật giải thích, nhưng Giang Đình Uy nhất định muốn giải thích với bọn họ; vì mình vào ngày lễ tình nhân đã tạo phiền toái cho Triển Dật rất nhiều, cho nên bọn họ phải mời Triển Dật cùng Bái Trừng ăn cơm.

Vì cái gì không chỉ mời Bái Trừng là tốt rồi, còn muốn mời Triển Dật? Lương Hữu Thừa từng hỏi như thế, nhưng đề nghị này lại bị Giang Đình Uy bác bỏ, cho nên hắn đành phải ngoan ngoãn viết thư mời, mời Triển Dật cùng Bái Trừng ăn cơm.

Nhưng mà hồi tưởng lại ngày lễ tình nhân đó, trên mặt Lương Hữu Thừa nổi lên rặng mây đỏ.

Giang Đình Uy vì mình đem trình tự phát biểu thay đổi, hắn phát hiểu xong. Tức đáp phi cơ về Đài Loan trước.

Khi hắn nhìn đến Giang Đình Uy đột nhiên hiện ra trước mắt mình, trên tay còn ôm chín mươi chín đóa hoa hồng, tâm tình của hắn từ bi thương chuyển sang mừng như điên, hắn chưa bao giờ kích động giống như vậy.

Kinh nghiệm luyến ái của hắn phong phú, nhưng lễ tình nhân trước kia đều so ra kém lần này, làm hắn khó quên.

Hắn thật sự yêu Giang Đình Uy chết đi, như thế nào sẽ có người lãng mạn đến nước này?

Đối với valetine trắng hôm nay, hắn sớm đã nghĩ ra tặng cái gì choGiang Đình Uy.

Về phần là tặng cái gì… Bí mật!

Giang Đình Uy đóng cửa lên đèn, cầm trên tay một ly cà phê tinh khiết thơm lừng, đến nghiên cứu ánh mặt trời bên ngoài mặt.

Hôm nay mặt trời sáng lạn, nhóm học sinh cùng giáo sư dưới lầumỗi người đều có vẻ thần thái sáng láng.

Mới vừa nghe một trợ lý nghiên cứu của phòng nghiên cứu nói, hôm nay là valetine trắng, hắn đã chuẩn bị tốt lễ vật đáp trả học muội thầm mến hắn lâu ngày.

Nghĩ đến biểu tình hạnh phúc của hắn, Giang Đình Uy hiểu ý cười; lễ tình nhân năm nay lưu cho hắn kí ức suốt đời khó quên.

Hắn vốn rằng Lương Hữu Thừa sẽ giận hắn, không chịu tha thứ hắn; hoàn hảo hắn thuận lợi thay đổi lịch phát biểu, ở lễ tình nhân cùng Lương Hữu Thừa đoàn tụ. Khi nhìn đến Lương Hữu Thừa hai mắt đẫm lệ chôn vào ngực mình, một cỗ ấm áp như thủy triều vọt tới nhét đầy lòng dạ. Sau đó, bọn họ hưởng một đêm tình nhân mãnh liệt.

Hắn từng hỏi Lương Hữu Thừa vì sao không tiếp điện thoại hắn, Lương Hữu Thừa trả lời là sợ mình đó điện thoại, sẽ liều lĩnh chạy tới Mĩ Quốc tìm hắn, cho nên mới nhẫn xuống.

Trong lúc hắn ở Mĩ Quốc, Lương Hữu Thừa nhất định ăn không ít khổ.

Hắn nhất định sẽ mau chóng lấy được chấp nhận của người Lương gia, đưa hắn mang về Mĩ Quốc kết hôn.

Một trận gió mát thổi ập đến, hương khí thơm mát nhét đầy mũi, Giang Đình Uy hít một hơi thật sâu.

Mùa xuân, đã lặng lẽ buông xuống…

Toàn bộ văn hoàn