Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 24




Ác bá không dễ làm, nhất là khi gặp phải Lý Hiểu Nhạc.

Trong kinh thành, nhiều người làm quan, do đó thân thích của người làm quan cũng nhiều. Ví dụ Vương chưởng quỹ của đậu hủ phường, tỷ tỷ của biểu ca của nhị cữu của tẩu tử hắn, là tam phu nhân của Binh Bộ Thị Lang. Ngươi xem xem, ngay cả một tên buôn bán nhỏ cũng có chỗ dựa, huống chi là lưu manh ác bá, chỗ dựa không vững chắc, nào có thể hoành hành ngang ngược.

Lúc này chúng ta đang nói về tên ác bá Tư Trọng Khải, bối cảnh nhà hắn, ca ca hắn là Vệ tướng quân nào đó, trong nhà có tiền, đứng hàng thứ ba, mọi người gọi hắn Tư tam gia, biệt danh Sắc Tam Nhi.

Tư Trọng Khải có hai ca ca xuất sắc, đều là võ tướng, võ công Tư Trọng Khải không bằng ca ca, hơn nữa, binh pháp dốt đặc cán mai. Khảo quan văn nhiều lần không trúng, phụ thân suốt ngày lẩm bẩm với hắn, nói nhiều tới mức Tư Trọng Khải thật sự chịu không được: “Ta nói, cha nha, vì sao ngài không xuất gia làm hòa thượng.”

“Thằng nhóc kia, có đứa con nào nói phụ thân như vậy. Ta mà làm hòa thượng, còn có các ngươi!” Tư lão gia tử giơ chân mắng đứa con.

“Mỗi ngày ngài đều nói đi nói lại, nói đến phiền, ta nghe mãi cũng chán. Trông thấy không, lỗ tai ta biến thành kén.” Tư Trọng Khải vừa nói vừa cố ý ngoáy lỗ tai.

“Ngươi đúng là con rùa, ngươi nhìn hai ca ca ngươi rồi nhìn lại ngươi xem, suốt ngày chơi bời, ta sinh ra ngươi đúng là bất hạnh!”

“Cha nha, ngài hối hận cũng vô dụng, còn nữa, ngài đừng mắng ta là con rùa, ta là con rùa nhỏ, cha, xưng hô ngài thế nào mới tốt.”

Tư lão gia tử vừa nghe, nổi trận lôi đình, tức chết ta, sau đó hôn mê.

Tư Trọng Khải chịu sự độc hại của phụ thân, trở nên vô cùng phản nghịch, tự mình ra quyết định, mục tiêu cuộc sống của ta chính là làm ác bá, một cực phẩm ác bá.

Đầu tiên là làm việc xấu, trêu ghẹo nữ nhân, đào mộ phần, đánh hài tử. Xuất môn xách lồng chim, cây quạt cắm sau eo, hoặc là cắm trong cổ áo, đi đường nhìn trời, đằng sau theo tứ đại hộ pháp, một con chó săn, đủ ác bá a.

Mắt thấy phía trước có một tiểu cô nương xinh đẹp, đáng yêu, thanh thuần, thật giống cây vải mới chào bán, lúc ấy Tư Trọng Khải, chính là Sắc Tam Nhi, nước miếng chảy dài. Tiểu cô nương đi rất nhanh, bọn họ chăm chú đuổi theo. Tiểu cô nương đi đâu nhỉ? Hóa ra mua chao (chao = đậu phụ thối).

“Ai nha, tiểu cô nương này, bộ dáng xuất chúng, tiểu sinh đối với ngươi hâm mộ vạn phần.” Sắc Tam Nhi cảm giác mình rất văn nhã, hẳn không dọa tiểu cô nương.

“Công tử diện mạo đường đường, phong lưu phóng khoáng, hẳn là xuất thân danh môn, tiểu nữ hữu lễ.” Tiểu cô nương khẽ khom người chào.

“Ai nha, đúng nữ hài tử gia giáo, thủ lễ, có quy tắc. Tiểu sinh đối cô nương vừa gặp sinh tình.” Sắc Tam Nhi cười đến con mắt nheo lại.

“Ta nói, nhị vị, tiền chao chưa trả.” Người bán chao nói.

“Hắc hắc, ngươi bán chao ư, chưa bao giờ nghe Tam gia ăn cơm không trả tiền sao, mua chao của ngươi, ngươi còn dám hỏi tam gia tiền!” Tứ đại hộ pháp vây quanh người bán chao, nhe răng nhếch miệng uy hiếp.

“Hóa ra công tử không có tiền a, sao ngươi không nói sớm, tiểu nữ có tiền.” Cô nương muốn bỏ tiền thanh toán, tán gái nào có thể để nữ tử trả tiền, Sắc Tam Nhi cực không tình nguyện thanh toán. Cái này không phù hợp quy củ ác bá, nhưng vì tán gái, đành chịu.

Mà dùng tiền tán gái, kết quả cuối cùng là đưa tiểu cô nương lên giường. Tiểu cô nương nói phải về nhà, Sắc Tam Nhi vừa nghe, cơ hội a, vừa vặn đến nhà tiểu cô nương, hắc hắc hắc hắc……

Tiểu cô nương đi đến trước một ngôi nhà rất lớn rất giàu có, gã sai vặt đứng trước cửa vừa thấy tiểu cô nương, lập tức hô: “Phu nhân, lão phu nhân đã trở lại!” Sau đó cầm lấy đồ trên tay tiểu cô nương: “Lão phu nhân, phu nhân chờ ngươi trở về ăn cơm.”

“Hôm nay đi dạo một lát, về trễ, Tiểu Ngọc chuẩn bị món ngon gì?” Tiểu cô nương hỏi.

“Nương, ngươi đã trở lại.” Một đại mỹ nhân từ trong cửa đi ra, nghe tiểu cô nương bị gọi là nương…… Sắc Tam Nhi thiếu chút nữa ngất đi.

“Ngươi gạt ta, ngươi không phải tiểu cô nương, ngươi có hài tử lớn như vậy!” Sắc Tam Nhi hổn hển gầm rú.

“Ta có nói mình là tiểu cô nương sao?”

“Không có.”

“Vậy thì xong rồi, chính ngươi hiểu lầm, ai oán a!”

“Tốt, ngươi cũng nghe một lần, Sắc Tam Nhi ta là ai, hôm nay ngươi dám đùa giỡn ta!”

“Sắc Tam Nhi? Chưa nghe qua. Tiểu Ngọc, ngươi biết không?” Tiểu cô nương hỏi đại mỹ nhân.

“Không biết.” Đại mỹ nhân lắc đầu.

Bị khinh thường, thẹn quá hóa giận. Ta chính là ác bá, ác bá nổi danh, bọn họ lại không biết ta.

“Người tới, đem đại mỹ nhân này về nhà cho ta.” Sắc Tam Nhi rống một tiếng, tứ đại hộ pháp lập tức động thủ, người chưa tiếp cận đại mỹ nhân, tiểu cô nương giơ tay lên, một hộ pháp hóa thành sao bay đi.

Đinh cạch đinh cạch, tứ đại hộ pháp bay, Sắc Tam Nhi bị tiểu cô nương dẫm nát dưới lòng bàn chân: “Vương bát đản, ngươi cũng nghe một lần, Mẫu dạ xoa Lý U Lam ta là ai, dám giương oai trước nhà chúng ta, còn muốn đoạt lão bà của con ta, ngươi chán sống.”

Sắc Tam Nhi ăn đòn một hồi, bị người ta đánh mặt mũi bầm dập. Trong lòng âm thầm thề, ta không đòi nợ này, ta là kẻ đần độn!

Sắc Tam Nhi ngồi chổm hổm trước nhà Lý U Lam, chờ đại mỹ nhân xuất hiện, Sắc Tam Nhi ta cũng không tin đại mỹ nhân không một mình xuất môn.

Rốt cục đại mỹ nhân một mình xuất môn , cơ hội tới, hắc hắc…… Hôm nay phải đem đại mỹ nhân về nhà! Sắc Tam Nhi âm thầm thề, lại có thể báo thù, lại có mỹ nhân.

Trên đường vốn rất nhiều người, vừa thấy Sắc Tam Nhi liền chạy gần hết. Đại mỹ nhân tới một quán mua điểm tâm, Sắc Tam Nhi thanh thanh cuống họng: “Đại mỹ nhân, Tam gia đến đây!”

Mỹ nhân quay đầu lại, má ơi, mặt rỗ!

Mặt rỗ hỏi: “Ngài gọi ta phải không?”

“Ngươi là mỹ nhân! Tự mình đa tình!” Sắc Tam Nhi nói.

“Nói nhảm, mẹ ta bảo ta đẹp nhất thiên hạ.” Mặt rỗ hùng hồn nói.

“Mặt hạt mè còn mỹ nhân, buồn cười chết ta . Ha ha ha.” Sắc Tam Nhi cười, ôm bụng, còn chưa lăn ra cười mà thôi.

“Tướng công, chúng ta mua tranh chữ này thật đáng giá.”Ôn Lương Ngọc cầm tranh chữ, cao hứng bừng bừng kéo Lý Hiểu Nhạc. Lý Hiểu Nhạc vì mua một bức bút tích danh nhân chỉ mất 10 lượng bạc, lợi nhuận lớn, cười đến híp cả mắt.

“Đó là tướng công của ngươi biết kiếm tiền. Ta có con mắt thần, chỉ cần liên quan tới tiền, đều không thoát khỏi pháp nhãn của ta.”

“Tướng công thật lợi hại.” Ôn Lương Ngọc vô cùng thích bức tranh chữ này, yêu mến cực kỳ.

“Đại mỹ nhân, ta đã tìm được ngươi.” Sắc Tam Nhi thấy Ôn Lương Ngọc, bên người còn có một tiểu tử đáng yêu, căn bản không để Lý Hiểu Nhạc vào mắt.

“Ngươi là ai?” Ôn Lương Ngọc hỏi.

Lại bị khinh thường, chẳng lẽ mình thật sự không có cảm giác tồn tại sao? Sắc Tam Nhi giới thiệu lại lần nữa: “Ta là ác bá danh chấn kinh thành, Sắc Tam Nhi.” Tứ đại hộ pháp lập tức tới bên cạnh, dắt theo chó săn, hù dọa Lý Hiểu Nhạc. “Hôm nay ta đến cướp người, tiểu tử tránh ra, lão tử muốn đại mỹ nhân, cướp về nhà làm tiểu thiếp.”

“Vượng Tài, Đại Lang!” Lý Hiểu Nhạc rống một tiếng, hai con cẩu từ đầu đường phi tới, ngoan ngoãn nịnh nọt Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc. “Vượng Tài, Đại Lang, cơ hội biểu hiện của các ngươi tới. Thấy không, chó săn củi mục kia, giáo huấn nó, gia có phần thưởng!”

Vượng Tài, Đại Lang vừa nghe có phần thưởng, nghĩa là có rất nhiều thịt ăn, lập tức giương nanh múa vuốt với đại chó săn, cẩu cẩu loạn cắn, trong chốc lát, chó săn của Sắc Tam Nhi hấp hối.

“Tốt, ngươi thả chó cắn chó săn của ta, ngươi bồi thường ta một ngàn lượng!” Sắc Tam Nhi hổn hển.

“Bồi ngươi một ngàn lượng, một con chó săn một ngàn lượng, ngươi xem xem, ngươi nói nó một ngàn lượng, ta thấy nó không đáng một đồng.” Lý Hiểu Nhạc không thèm để ý tới hắn, dùng lỗ mũi nhìn Sắc Tam Nhi.

“Ai nói, đệm giường da cẩu đã năm lượng.” Sắc Tam Nhi phản bác.

“Vậy ngươi lột da nó mà bán, ngươi thấy chúng ta khéo hiểu lòng người chưa, biết rõ ngươi không cần chó săn này, giúp ngươi giết không lấy phí, tốt nhường nào a.” Lý Hiểu Nhạc hùng hồn, lưỡng cẩu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lăn trên đất sủa to.

“Ai muốn giế, là cẩu của ngươi cắn chết cẩu của ta.”

“Thật sao, có ai làm chứng a?”

Lời Lý Hiểu Nhạc vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người trên đường đều nói: “Chúng ta không thấy.”

“Ngươi xem, đâu có ai thấy cẩu của ta cắn chết cẩu của ngươi, không có a.” Lý Hiểu Nhạc cười u ám, “Ngược lại ngươi muốn cướp lão bà của ta. Đúng không.”

“Ta không có đoạt lão bà ngươi!” Sắc Tam Nhi nói xạo.

“Mọi người có trông thấy vị ác bá Sắc Tam Nhi này muốn cướp lão bà của ta không.” Lý Hiểu Nhạc lại hỏi người trên đường.

“Chúng ta nhìn thấy.” Trên đường, người xem náo nhiệt ồn ào, cố ý chọc giận Sắc Tam Nhi.

“Tốt, các ngươi thông đồng tốt lắm, Sắc Tam Nhi ta không ăn thiệt thòi này, hôm nay ta cướp người. Người tới, bắt cho ta.”

Sắc Tam Nhi ra lệnh một tiếng, thủ hạ của hắn xuất động, bọn họ không phải đối thủ của Lý Hiểu Nhạc, chỉ chốc lát đã bị Lý Hiểu Nhạc đánh ngã xuống đất, đau đến rên hừ hừ.

“Lão bà, ngươi làm tân dược mới phải không, sẵn có đối tượng thí nghiệm trước mặt, không nên khách khí, động thủ đi.” Lý Hiểu Nhạc cười xấu xa.

“Tướng công, ngươi thật hiểu ý ta, ta đây sẽ không khách khí.” Ôn Lương Ngọc cười đến ngọt ngào, mật ngọt chết ruồi, toàn thân Sắc Tam Nhi rét run.

Ác bá thân ái của chúng ta, Sắc Tam Nhi, vẫn muốn làm ác bá như trước.

Buổi sáng xuất môn, Sắc Tam Nhi nũng nịu duỗi lưng một cái, lắc mông, giọng nũng nịu bao hàm tức giận: “Các huynh đệ, hôm nay chúng ta ra ngoài, phải cẩn thận một chút, trông thấy thần giữ của và Ôn thần quỷ, liền nhắc cho gia. Chúng ta không thể trêu vào.”

“Lão Tam, ngươi dùng bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ này đi ra ngoài làm gì chứ, rất dọa người.” Tư lão gia tử thở phì phì nói.

“Phụ thân, điều này sao có thể oán người ta chứ.” Sắc Tam Nhi kéo tay lão gia tử, nũng nịu nói, “Không biết Ôn thần quỷ kia cho người ta uống thuốc gì. Người ta biến thành như vậy, người ta cũng không nguyện ý a.”

“Ngươi buông tay!” Tư lão gia tử chán ghét, muốn ói ra.

“Cha, ngươi nôn cái gì chứ, hôm này người ta thật ngoan ngoãn, không đánh nhau, cũng không bôi soi phấn, cha, sao ngươi lại nôn nữa, có ai không, thỉnh đại phu đi!”

“Lão bà, Vũ mị nữ nhân hương đâu rồi?”

“Lần trước cho ác bá kia dùng hết.”

“Nương hỏi ta.”

“Để ta phối.”