Quan Hệ Bất Chính

Chương 15




Chuẩn bị ngủ, Nghiêm Nghiễm nhắm mắt lại lẩm bẩm “Mình không biết gì hết.”

Đầu đau như muốn vỡ tung.

Cậu tiếp tục lặp lại “Mình uống rượu say, không biết gì hết.”

Tiếng tim đập “Thùng thùng” đấm vào màng nhĩ.

“Mình say, không biết gì, không biết gì…”

Cứ như thế, Nghiêm Nghiễm đọc hơn một trăm lần mỗi một câu đó.

Trong phòng tối đen như mực, A Tam đang ngáy phe phe, A Tứ thì khỏi phải nói, A Lục trở người rồi nói mớ cứ oang oang. Nhìn chằm chằm lên trần nhà, Nghiêm Nghiễm đã đếm tới con cừu thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín mà vẫn chưa ngủ được.

Chuyện chú Khoan, chuyện chuyển phòng, rồi tiền đồ vận mệnh mênh mông mù mịt… Nghiêm Nghiễm không thể nghĩ được gì nữa. Bỗng nhiên trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của một nhân vật mặc áo giáp sáng loáng xuất hiện từ từ trong mây khói mịt mù, đó chính là nhân vật của Ngụy Trì trong game online, ông ta nhìn Nghiêm Nghiễm, cười, giọng khàn khàn “Chắc chắn ngươi sẽ thua…”

………

Sáng sớm, Nghiêm Nghiễm mở cửa tiệm cắt tóc, có người vui vẻ đứng dựa lưng, gác chân vào tường, khoanh tay trước ngực, mỉm cười “Ơ? Sao sắc mặt em kém vậy? Hôm qua không ngủ được?”

Sự ngượng ngùng trong tưởng tượng của Nghiêm Nghiễm khi gặp khuôn mặt của người này đã hóa thành con số không tròn trĩnh. Cậu xoay người nhìn đôi mắt sưng húp như mắt gấu mèo của mình trong gương, nghiến răng “Không liên quan gì tới anh.”

Vẻ mặt Ngụy Trì bí hiểm “A…không liên quan?”

Nghiêm Nghiễm mặt lạnh hỏi ngược lại: “Anh muốn gì?”

Ngụy Trì xoa đầu, cười rất thoải mái, xoay người đi được mấy bước rồi quay lại “Nghiêm Nghiễm .”

Nghiêm Nghiễm mặt hằm hằm không đáp lời.

Ngụy Trì giả bộ như lơ đễnh, chỉ chỉ vào ngực mình “À… cái nút áo khoác của em cài sai rồi kìa.”

Chuyện gì cũng có thể nhịn được, duy chỉ có những việc tế nhị kiểu này là không. Máu dồn lên não, Nghiêm Nghiễm hét lớn “Biến đi… mắc mớ gì tới anh.”

Ngụy Trì nói “Ồ! Nhưng mà em như vậy rất giống mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ đó, rất đáng yêu!”

Tâm tình hưng phấn, Ngụy Trì phất tay vẫy chào Nghiêm Nghiễm rồi hân hoan bước vào cửa hàng của mình.

Nghiêm Nghiễm vẫn đứng yên một chỗ, vẻ mặt nhăn nhó khó coi, chỉ tiếc là không có cái lỗ nào để mình chui xuống cho đỡ xấu hổ.

Ngả người tận hưởng sự mềm mại của ghế salon, đôi mắt đầy thâm tình của Ngụy Trì lúc rồi từ từ khép lại rồi mở ra, hắn nhếch khóe miệng, lấy hai ngón tay tự tặng cho mình một chữ “V” chiến thắng.

Trong tiệm cắt tóc lúc này khá vắng vẻ. Chú Khoan đi mua vé tàu để về quê chưa thấy về, mấy đứa học việc ham chơi viện cớ này nọ chạy ra ngoài hết cả. Tâm sự nặng nề, Nghiêm Nghiễm nhắm một con mắt, mở một con mắt, cứ để cho mấy người còn lại rủ nhau qua chỗ Ngụy Trì .

A Lục là đứa nhỏ tuổi nhất nên cũng cảm thấy ngại, lúc gần đi, nó bước lại phía Nghiêm Nghiễm “Anh Nghiễm, hay là anh đi với chúng em đi, mỗi lần có anh sang là anh Ngụy rất vui.”

Nghiêm Nghiễm cố gắng giả vờ bình tĩnh ngồi uống trà ở quầy tính tiền “Anh ở lại trông tiệm, không đi.”

“Dạ…” Đi ra mấy bước, A Lục quay đầu lại “Vậy em đi chút xíu rồi về trông tiệm cho anh nghỉ.”

Đúng là một đứa biết nghĩ cho người khác. Nhìn bóng lưng của A Lục, Nghiêm Nghiễm nhớ tới lúc mình theo chú Khoan học nghề cũng ngây ngô và đôi khi ngốc nghếch như vậy “Không cần đâu. Lâu lắm chú Khoan mới đi vắng, em cứ đi chơi cho vui. Anh không sao mà!”

Nghiêm Nghiễm cười nhàn nhạt, dùng ánh mắt nhàn nhạt của mình liếc qua cái dao cạo sáng loáng đặt trên bàn. Nghiêm Nghiễm không biết khi mình qua bên kia thì Ngụy Trì có thật sự vui vẻ hay không nhưng cậu biết chắc chắn mình sẽ có nhiều, rất nhiều cơ hội “lỡ tay” làm bị thương hắn.

……………

Ngụy Trì có vẻ là một người biết quan tâm tới người khác. Hôm qua, sau khi chuyện kia xảy ra, hắn hỏi Nghiêm Nghiễm “Anh làm em sợ hả?”

Nghiêm Nghiễm ngây người ra một lúc lâu rồi trợn trắng mắt nhìn thẳng vào hắn không khoan nhượng, còn hoảng sợ một chút nên cậu chỉ biết gật đầu lia lịa. Trước giờ Nghiêm Nghiễm chưa từng có hành động nào “ngu” như vậy.

Sau đó Ngụy Trì thở phào nhẹ nhõm: “Anh cũng sợ đây nè!”

……………

Sợ cái con khỉ, sợ, sợ mà còn nhào lại đây lần nữa. Sợ mà sáng nay anh có khí thế bừng bừng cười nhạo tôi cài sai nút áo, còn bày ra cái mặt quỷ khó coi ấy nữa. Anh sợ, anh sợ, anh sợ, anh… anh không thể nào mãi lông bông như thế được, phải có trách nhiệm với hành động của mình.

……………

“A Lục?”

“Dạ”

Nghiêm Nghiễm uống một ngụm trà, mắt nhìn về xa xăm “Ngụy Trì có hỏi thì em cứ nói với anh ta…”

“Nói gì ạ?”

“Bảo rằng tối qua anh bị chó cắn.”

“Hả? Dạ…”

Sau đó, suốt cả buổi chiều, Nghiêm Nghiễm không phải chịu đựng tiếng nhạc ầm ĩ ở bên cạnh, càng không phải cứ một chút là có người này qua gọi, người khác sang réo. Nhưng thi thoảng vẫn có tiếng nói của Ngụy Trì “May mắn, đây chỉ là may mắn nhất thời thôi. Tám trăm lần chơi mày mới thắng anh được một lượt, ván sau đừng hòng mà gặp may như thế nữa.”

Rồi cả tiếng hắn chửi bới lung tung “Cút đi, hôm nay vận may của ông mày không tốt.”

Lại còn tiếng hắn cố gắng giải thích “Tâm trạng. Mấy thằng mày có biết nó là cái gì không? Tâm trạng của con người có lúc lên lúc xuống lúc vui lúc buồn, đó là một chu kỳ vận động. Hôm nay tâm trạng của anh mày không vui. Nếu không, chỉ dựa vào tài lẻ của mấy đứa mày… Hừ!” Nguồn :

A Tam, A Tứ nhất loạt công kích “Không muốn chơi thì thôi, tìm nhiều cái cớ như vậy làm gì?”

Ngụy Trì nói gì Nghiêm Nghiễm không nghe rõ, bên đó còn có tiếng nói, tiếng ồn của một đống thiếu niên khác nữa. Nghiêm Nghiễm cố gắng tập trung tư tưởng vào những sợi tóc đen bóng giữa hai ngón tay, bên tai là những lời dặn dò liên hồi của mẹ Tiếu Tiếu “Tóc mai của nó dài quá, che đến tận mắt rồi, chị đưa đi sửa một chút. Nhưng em đừng cắt ngắn quá, em cứ cắt cho nó vừa phải thôi, đỡ làm cho mặt có cảm giác quá dài cũng không quá ngắn trông cứ như trẻ con…”

Nghiêm Nghiễm vẫn chưa quên được ánh mắt của Tiếu Tiếu nhìn cô gái cùng lứa với mình hôm nọ, cậu đành phải xen vào “Hay để cho Tiếu Tiếu thử làm tóc quăn xem sao? Đẹp lắm, phụ nữ bây giờ hay thích làm vậy, trông nó rất hiện đại.”

“A nha, không được, không được. Tóc quăn xấu xí, rối bời.” Chỉ là có ý tốt nói một câu mà mẹ của Tiếu Tiếu liền phản bác cả một tràng dài “Chị coi rồi, Tiếu Tiếu chỉ thích hợp với tóc thẳng, sạch sẽ lại dịu dàng. Ai, Nghiêm Nghiễm , tóc mai như thế là vẫn còn dài đấy, cắt một chút nữa đi em, ngắn thêm chút nữa. Thật ra thì chị lại thấy có lẽ nó không nên để tóc mai nữa, hoặc là chỉ để nửa mặt thôi, kiểu nào đẹp hơn nhỉ? Thời bọn chị á, làm gì có tiệm cắt tóc làm đầu như thế này, cứ bới gọn lên rồi lấy dây vải buộc lại thành một chỏm, vừa gọn, vừa mát mẻ…”

Nhân lúc bà đi uống nước, nhân vật chính trong đoạn hội thoại vừa rồi mới ngẩng khuôn mặt đầy mỏi mệt của mình lên, cười nhẹ một cái nhìn Nghiêm Nghiễm, nụ cười có vẻ rất bất đắc dĩ, ẩn chứa nỗi buồn tủi khó nói.

Cũng giống như lần trước, Nghiêm Nghiễm chỉ lắc đầu.

Cắt xong tóc cho con gái, mẹ Tiếu Tiếu vẫn liên miên không ngớt, lôi xềnh xệch con gái đi ra khỏi của tiệm. Nghiêm Nghiễm không nói gì, nhìn theo Tiếu Tiếu, cô gái trưởng thành hơn hai mươi tuổi đầu vẫn bị mẹ coi như một đứa trẻ vị thành niên. Ánh mắt chợt lóe lên, đúng lúc thấy được một tiểu quỷ, là Đậu Nha, nó đứng ngó nghiêng dáo dác trước cửa. “Sao em lại đến đây? Không đi học à?”

Hơn một tháng không gặp, thằng quỷ nhỏ nhỏ lắt xắt này vẫn thế, không biết là do nó lười ăn hay thể chất có hạn mà vẫn chả lớn thêm được tí nào, da ngăm đen, cả người chỉ có đôi mắt là thấy linh hoạt, thậm chí linh hoạt một cách thái quá, đảo qua đảo lại liên hồi “Hôm nay trường em tổ chức thi tuyển thành viên cho đội điền kinh của trường. Hắc hắc, dù sao em biết sẽ rớt nên không đi !”

Nghiêm Nghiễm phát một cái vào gáy nó “Liệu mà lo cho tương lai đi!”

“Anh Ngụy cũng nói vậy.” Đậu Nha cười xòe, chỉ thấy răng không thấy mắt. Ở ngoài đường, vẻ mặt của nó giảo hoạt hơn hẳn mỗi khi có bố mẹ ở bên cạnh, trẻ con bây giờ công nhận là khôn lanh thật.

Nghiêm Nghiễm tiếp tục phát một cái vào vai Đậu Nha “Đừng có đùa nữa, đi học đi.”

“Thì em đi bây giờ đây.” Nó nhe răng, trợn mắt nhìn Nghiêm Nghiễm rồi lại như vui mừng, đưa tay lên, bàn tay be bé của nó hé ra một cách bí mật “Này, anh Ngụy đưa cho anh.”

Nghiêm Nghiễm rũ mắt nhìn, thấy buồn cười.

Lại là kẹo. Lần trước là kẹo bạc hà, còn lần này là kẹo gì nữa đây? Đáng đời! Thảo nào tới bây giờ vẫn chưa lấy được vợ, cho dù có là đứa trẻ ở mẫu giáo cũng không lấy kẹo ra mà làm quà xin lỗi, trẻ con như thế không lấy được vợ là phải. Gỡ tờ giấy gói xinh xinh bên ngoài ra, Nghiêm Nghiễm nhìn thấy dòng chữ “Mama của mình mỗi ngày chỉ cho mình ăn 3 viên chocolate thôi, mình giữ lại cho bạn hết đấy… Còn… chuyện đó…Thật tình xin lỗi…”

Nghiêm Nghiễm buông thõng tay, mặc cho ánh mặt trời xuyên qua giấy gói kẹo trong suốt “Anh ta có nói gì không?”

Đậu Nha cười lém lỉnh, lại cố tình tỏ vẻ mờ ám “Anh Ngụy nói…”

“Ừ?” Nghiêm Nghiễm cúi người xuống một chút.

Tiểu quỷ giống Ngụy Trì như đúc cười “Hì hì” rồi kéo tay Nghiêm Nghiễm qua “Ngọt lắm, ngọt giống tối hôm qua ấy!”

Rồi tên quỷ nhỏ lại nháy nháy hai con ngươi “ngây thơ” “Anh Nghiễm, ý này là sao a?”

“Oanh ——” một tiếng, từ bàn chân cho tới đỉnh đầu của Nghiêm Nghiễm đỏ ửng một màu “À…nói nhảm…”

Đậu Nha đã sớm chạy xa rồi, như là nghĩ tới cái gì đó, nó quay lại, vẻ mặt rất ngạo nghễ “Anh Nghiễm, anh Nghiễm, em thắng anh Ngụy rồi. Đua xe đó, em vượt qua xe của anh Ngụy, hơn hẳn một vòng nhé…”

Một trò chơi mà thôi, thế mà thằng tiểu quỷ này giơ tay lên vẫy vẫy phất phất cứ như là có được cả thế giới không bằng.

Nhà bên cạnh, có một người lao ra như gió lốc, giương nắm đấm hướng về phía Đậu Nha chửi ầm lên “Thằng mất dạy, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Mau lo mà đi học đi!”

Nắng trưa rực rỡ trên đầu, một thiếu niên mặc đồng phục rộng rãi ôm bụng cười đến thắt cả ruột, nó nhìn một thanh niên đầu tóc rối bời la hét om xòm, giơ tay giơ chân liên tục. Anh ta rống lên từng hồi, quần áo thì lếch thếch, không thể khen vào đâu được.

Nghiêm Nghiễm nhìn Ngụy Trì, bóc kẹo, bỏ vào miệng.

Ngọt, đúng như Ngụy Trì nói.

Nghiêm Nghiễm mở miệng: “Ngụy Trễ.”

Ngụy Trì mỉm cười quay đầu lại: “Ừ?”

Hắn không đẹp trai, hắn không có tiền, hắn cà lơ phất phơ, công việc không ổn định. Từ người già tới trẻ con trong xóm đều cười cái tính ham chơi của hắn, nhìn cả ngày trời cũng không thấy hắn có một ưu điểm nào. Chẳng qua là cái miệng dẻo một chút, thỉnh thoảng lương thiện một chút, đôi lúc dịu dàng một chút, còn có… một khuôn mặt nói cho dễ nghe là khi tươi cười thoạt nhìn y như ánh mặt trời rực rỡ ấm áp. Tựa như lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn, ấn tượng ngay tức khắc nhảy vào tim cậu chính là nụ cười không chút lo lắng nổi lên giữa cơn mưa xác pháo hồng hồng.

Trong lòng Nghiêm Nghiễm hiện lên một câu nói “Tha tiếu liễu, thiên thượng liễu.” (Ý nói là đối phương cười một cái, trời đất cũng tươi đẹp hơn hẳn.)

“Anh đã nói với tôi cái gì?”

“Hở?” Ngụy Trì không hiểu.

Cao cao trên bậc thang, Nghiêm Nghiễm mở mắt nhìn cái bóng của mình được kéo dài, rất dài xuống đất, chạy thẳng một đường tới bên cạnh Ngụy Trì “Có một kẻ ngốc đã hỏi tôi có muốn đi xem phim với anh ta không. Tôi nhớ rất rõ nhưng hình như kẻ ngốc đó đã quên mất rồi.”

Ngụy Trì há miệng thật lớn…Choáng váng.

Hôm nay là ngày cuối đông, mặt trời ấm áp, từng giọt nắng vàng ửng rơi vãi trên mặt đất. Nghiêm Nghiễm quay người vào tiệm cắt tóc, lấy một thùng dụng cụ ra, cậu buồn bực, gom hết đồ dùng trên bàn trang điểm vào trong thùng. Ngụy Trì thấy vậy mới tỉnh táo trở lại, đi sát theo phía sau, cười rạng rỡ như mèo thấy mỡ “Anh đã nói rồi, nhất định là em thích anh mà.”

Nghiêm Nghiễm ngừng tay: “Cút ngay đi.”

Ngụy Trì cười rồi hắn bỏ đi thật. Hắn đứng ngay tại cánh cửa thủy tinh to lớn, mở cửa ra he hé, quay đầu lại cười “Nghiêm Nghiễm .”

Nghiêm Nghiễm không lên tiếng.

Ngụy Trì la: “Nghiêm Nghiễm , Nghiêm Nghiễm …”

Lỗ tai Nghiêm Nghiễm nóng lên “Anh muốn gì?”

“Anh thích em.” Ngụy Trì nói, “Rất thích.”