Quan Hệ Không Đứng Đắn

Chương 7: Con ngỗng




Hai người đều khanh khách cười, bầu không khí nhưng lại hết sức căng thẳng. Cảm xúc của động vật kỳ thật rất nhạy cảm, con ngỗng to màu trắng vốn dĩ thần kinh đang khẩn trương cao độ hiển nhiên là bị kích thích. Nó nghênh ngang mà chạy tới, lúc tới gần trước mặt Nghiêm Hải An đột nhiên nổi loạn lên, cái cổ duỗi ra mổ tới tấp.

Tôn Ngôn nhanh tay lẹ mắt, một phen đem Nghiêm Hải An kéo về đằng sau, không chút nghĩ ngợi một cước đạp tới, con ngỗng trắng bị đá buộc phải lui về phía sau một chút, di@en*dyan lee^qu.donnn hoàn toàn nhen nhóm ý chí chiến đấu của nó, đôi cánh phần phật mà mở ra, kéo thẳng cái cổ có chiều cao ngang bằng đứa bé năm sáu tuổi, điên cuồng hướng về phía đùi của Tôn Ngôn mà vỗ cánh.

“Con ngỗng này làm sao vậy?” Tôn Ngôn che ở phía trước, một bên rống to một bên muốn dẫn Nghiêm Hải An đi trốn, con ngỗng kia thế nhưng lại được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, ngậm chặt ống quần hình bông hoa, sống chết không chịu nhả ra.

Hai người ở phòng bếp chạy tới, Vụ Ninh Thục biết đây là ông chủ lớn đến đây muốn khai phá, lại không muốn nói là khách quý ở tại nhà của cô, khiếp sợ vô cùng, tiến lên ôm lấy con ngỗng không ngừng vỗ cánh phành phạch, không ngừng nói xin lỗi.

Người tùy tùng cũng sợ đến mặt trắng không còn giọt máu, xông về phía cô rống lên: “Làm cái gì vậy, làm người khác bị thương cô có bồi thường nổi không?!”

Nghiêm Hải An nhướng mày, vừa muốn nói cái gì, Tôn Ngôn liền liếc người nọ một cái: “Câm miệng! Đến phiên cậu nói chuyện chưa hả?”

Toàn thân anh ta có chút thảm hại, kính râm cũng rơi xuống đất bị một chân không cẩn thận dẫm lên, mặc dù nhíu mày, nhưng là nhìn vô cùng tức giận.

Nghiêm Hải An khom người đem mắt kính nhặt lên, thấu kính bị nát rồi, gọng kính cũng bị hỏng, tóm lại là nát vụn triệt để.

Vụ Ninh Thục trong ngực vẫn còn ôm con ngỗng, luống cuống không biết phải làm sao luôn miệng nói: “Thật sự rất xin lỗi, ngài xem người này, tôi bồi thường cho ngài.”

Trên khung mắt kính là nhãn hiệu logo xa sỉ, kiểu dáng ở trên chợ vẫn là chưa thấy qua, tham khảo nước tiểu của Tôn Ngôn, thứ hàng gì cũng là số lượng có hạn toàn cầu, giá cả này một người con gái nông thôn bồi thường nổi sao.

Nghiêm Hải An cầm ở trong tay: “Để tôi, nói cho cùng thì con ngỗng muốn mổ vốn dĩ là tôi.”

Vụ Ninh Thục không có hiểu biết bao nhiêu, nhưng ít ra nhìn ra được chiếc mắt kính này rất đắt, liền cảm kích mà nhìn Nghiêm Hải An, chỉ là tính cách thực thà chất phác làm cho cô rất do dự, rõ ràng là con ngỗng nhà cô gây ra họa, có đạo lí nào để cho người khác bồi thường?

“Được rồi, mắt kính thôi mà, rối rắm cái gì? Có ăn được không?” Tôn Ngôn nói một câu, một tay đút vào túi quần, cà lơ cà phất mà nói với người tùy tùng, “Đi đem bộ quần áo qua đây.”

Anh ta vừa mở miệng, tất cả mọi người không nói chuyện, ngầm thừa nhận sự việc như vậy đã được giải quyết.

Người tùy tùng và Vụ Ninh Thục đã nói chuyện ổn thỏa xong rồi, nhà cô phòng trống rất nhiều, dọn dẹp dieendaanleequuydonn một chút liền đi ra, đáng lẽ cho Nghiêm Hải An và Mạc Dịch Sinh vào trọ là tốt rồi, bây giờ Tôn Ngôn lại đến, Nghiêm Hải An cảm thấy nên đem phòng quét dọn thật kỹ.

Vì thế người tùy tùng đi lấy quần áo, Vụ Ninh Thục vào phòng bếp bắt đầu bận rộn nấu cơm tối, cô không dám đem con ngỗng thả rông nữa, đem nhốt trở về trong cái chuồng.

Nghiêm Hải An cầm cái mắt kính bị hư, suy nghĩ một chút: “Cảm ơn.”

Bất luận như thế nào, vừa rồi Tôn Ngôn đã giúp đỡ cậu, bằng không người thảm hại sẽ là cậu rồi.

Tôn Ngôn nghe vậy cười nói: “Bây giờ biết tôi là người tốt chưa?”

Nghiêm Hải An cười cười ở trong lòng, không trả lời lại.

“Nếu như không phải người tốt, tôi có thể nghe cậu nói từ từ sẽ đến không?” Tôn Ngôn thong thả bước đến bên cạnh chuồng ngỗng, “Chẳng qua nói chuyện quay về, cậu đừng trở ngại việc của tôi, bằng không tôi cũng mặc kệ.”

Anh ta nói lời này xong nhàn nhã bỏ đi, biểu hiện thập vạn phần không để tâm, khiến Nghiêm Hải An nhớ tới cách năm ba ngày trước, hoàn toàn tìm không ra quy luật của Dieenndkdan/leeequhydonn đám hoa tươi, mỗi một bó hoa cũng giống như tâm huyết dâng trào của chủ nhân, đột nhiên nhớ tới vừa mới tặng bó hoa như vậy, qua loa mà viết xuống người nhận hoa.

Muốn tấm lòng của Nghiêm Hải An, nhận được đã muốn ném đi rồi, nhưng nói cho cùng là Tôn Ngôn tặng cho, cậu và Tôn Ngôn trong lúc đó không nói đến hứa hẹn nó nó giống như một sợi tơ nhỏ bé để cân bằng, loại việc này không đáng để đụng chạm.

Nhưng may mắn là Mạc Dịch Sinh đối với phấn hoa có dị ứng một chút, không thể để trong phòng dfienddn lieqiudoon làm việc, chỉ có thể xếp ở ngoài tủ trưng bày, bị mấy em gái xếp lung tung. Toàn thân trên dưới Nghiêm Hải An tinh quý nhất chính là đôi mắt, loại hành vi nhìn không được này quả thật lãng phí đi sự xinh đẹp đó, tự bản thân không thể không giơ tay lên đùa nghịch.

Nghiêm Hải An ngẫu nhiên đúng lúc nhớ tới, muốn làm không tốt những bông hoa này đều là những điểm buôn bán sỉ gửi tới, cũng không biết mỗi lần có bao nhiêu người nhận được.

Không đợi Nghiêm Hải An trả lời, Tôn Ngôn nói xong giống như liền quên rồi duỗi đầu ra nhìn nhìn con ngỗng, con ngỗng này còn không chịu tỏ ra yếu kém mà gào kêu, một bộ dáng ‘Có gan thì tới đây chiến.’

Tôn Ngôn vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “Sao thứ này dữ như vậy?”

Lại hỏi: “Dịch Sinh còn đang ngủ?”

Hồi nãy bọn họ làm ra động tĩnh không nhỏ, Mạc Dịch Sinh thế nhưng lại chưa có tỉnh, ruốt cuộc thề muốn quấn lấy giường.

Nghiêm Hải An đáy lòng cân nhắc lại lời nói vừa rồi của Tôn Ngôn rốt cuộc có mấy ý nghĩa, nhìn nhìn màu sắc trời: “Lúc ăn cơm tối sẽ kêu cậu ấy. Anh cư tự nhiên, tôi đi phòng bếp một chút xem có cái gì cần giúp không.”

Cậu không muốn ở cùng một chỗ với Tôn Ngôn, nói xong liền chui vào phòng bếp. Vụ Ninh Thục dinendian.lơqid]on động tác nhanh nhẹn mà lấy nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị hết rồi, một mình cô ấy ăn cơm cũng không phiền phức như vậy, nhưng có ba người kia ở đây ăn uống, cũng phải làm thức ăn phong phú một chút.

Nghiêm Hải An nói: “Tôi đến giúp cô.”

“A, không cần đâu, cậu đi nghỉ ngơi đi. Cái này cậu cũng làm không được.” Trong nhà Vụ Ninh Thục đốt một cái bếp lò, cùng người trong thành phố dùng khí đốt thiên nhiên là không giống như vậy, nhưng cô vẫn không nghĩ tới là Nghiêm Hải An làm những việc này hết sức thuần thục.

Nghiêm Hải An cười với cô nói: “Nhà của tôi cũng ở nông thôn.”

Cậu cách nói năng khéo léo cử chỉ ung dung, một chút khẩu âm cũng không khó, cách ăn mặc cũng không hề xuất chúng, nhưng mang theo chút thưởng thức của bản thân, nếu như không nói cũng chẳng ai biết cậu xuất thân từ nông thôn, Vụ Ninh Thục rất bất ngờ: “Vậy cậu thực có triển vọng. Quê hương của cậu ở đâu?”

“Một thị trấn nhỏ ở thành phố S.” Nghiêm Hải An cùng Vụ Ninh Thục hàn huyên, “Tôi đến trung học mới đến thành phố B để học, lúc đó có người thân ở đây.”

Vụ Ninh Thục lại hỏi: “Vậy đại học cậu cũng ở thành phố B học hả? Vậy không được rồi.”

Nghiêm Hải An cười cười, cúi đầu đi rửa rau.

Thời gian đoán chừng cũng không khác biệt lắm, Nghiêm Hải An đi ra ngoài muốn kêu Mạc Dịch Sinh dậy. Không nghĩ tới Mạc Dịch Sinh đã sớm thức dậy rồi, đứng ở trong sân nói chuyện với Tôn Ngôn.

Hai người đều đứng cạnh cái chuồng nhốt con ngỗng, Mạc Dịch Sinh chưa đổi áo ngủ thì đã lên dfienddn lieqiudoon giường ngủ rồi, quay tới quay lui, cái áo T- shirt bị vo thành một nắm, mặc ở trên người của cậu ấy cũng không có lộ ra vẻ nhếch nhác, có một luồng thanh xuân không hề đề phòng. Trong tay cậu ấy cầm một bó rau Diệp Tử, nở nụ cười: “Thật hay giả vậy? Lợi hại như vậy?”

Nhắc tới cái quần của Tôn Ngôn, ý bảo Mạc Dịch Sinh tự mình nhìn nếp vải nhăn nhúm trên cái quần, bên ống quần còn có một cái lỗ.

Mạc Dịch Sinh lấy rau ném vào trong cái chuồng, cậu là một cậu bé trưởng thành ở thành phố đúng tiêu chuẩn, đối với tất cả mọi thứ ở chỗ này đều ngập tràn sự mới mẻ và hiếu kỳ: “Tôi chưa từng gần như vậy mà xem qua.”

Tôn Ngôn thân sĩ mà trả lời: “Tôi cũng không có, chỉ xem qua vịt nướng. Trải qua trận này, khi về chuẩn bị ăn nhiều hơn hai con.”

Mạc Dịch Sinh lại bị anh ta chọc cười rồi.

Nghiêm Hải An trăm triệu lần không nghĩ tới, không thấy được công sức trong một cái nháy mắt, thái độ của Mạc Dịch Sinh đối với Tôn Ngôn đã hóa mềm tới mức này rồi.

Nhưng mà tóm lại bản thân Tôn Ngôn vẫn chưa chân chính làm qua chuyện gì đắc tội với Mạc Dịch Sinh, ác cảm của Mạc Dịch Sinh đối với Tôn Ngôn chỉ là bắt nguồn di@en*dyan lee^qu.donnn từ mấy câu nói của Nghiêm Hải An, tới cũng nhanh, nhưng cũng hạn hẹp. Tôn Ngôn và anh trai của anh ta trà trộn ở thị trường nhiều năm, chỉ cần cho anh ta cơ hội, lừa một người đơn thuần vui vẻ thật sự là dễ như trở bàn tay.

Dù sao mạch của Mạc Dịch Sinh quá tốt rồi, hoàn toàn không có cảm giác cảnh giác, Tôn Ngôn ở sau lưng cũng làm qua bài học: “Nơi này trong mắt các cậu khắp nơi đều là phong cảnh sao?”

Mạc Dịch Sinh vỗ vỗ tay, phủi bụi đất dính trên tay xuống: “Lần trước anh tới làm khách, cũng chưa chiêu đãi anh cho tốt, thật sự xin lỗi.”

“Nói đến tôi cũng rất ngượng, con người của tôi tùy tiện, làm việc đều không có kế hoạch, ngày hôm đó lái xe qua tới dưới lầu của các cậu, nhớ tới phòng tranh của các cậu cũng là ở chỗ này, liền thuận tiện lên xem. Không mời mà tới, quấy rầy cậu vẽ tranh thực sự là tôi không đúng.” Tôn Ngôn đặc biệt khéo hiểu lòng người mà nói: “Những bông hoa đó cậu có thích không? Đánh liều tặng hoa, chính là cảm thấy những bông hoa đó rất đẹp, rất hợp với cậu.”

“A, cảm ơn.” Mạc Dịch Sinh cũng nhớ tới hoa tươi ở trên tủ trưng bày ngày càng nhiều, nhưng mà xem ra Tôn Ngôn đưa hoa cho cậu chính là tặng cho phòng vẽ tranh Dieenndkdan/leeequhydonn của bọn cậu. Không thể không nói đây là quét vào lòng tạo thiện cảm, đây cũng là một trong nguyên nhân thái độ hiện tại của Mạc Dịch Sinh dễ dàng hóa mềm như vậy, “Anh thật có lòng.”

Bất luận chuyện gì Tôn Ngôn lại không nghĩ đến phản ứng của người này đều không giống nhau, anh ta tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá Mạc Dịch Sinh, muốn biết thực sự người này có đơn thuần như vậy hay là giả bộ.

“Chằng qua tôi bị dị ứng phấn hoa một chút, nhưng Hải An hẳn rất là thích đó, lần trước tôi thấy cậu ấy đùa nghịch với những bông hoa đó. Bức tranh kia anh có cần gấp không?” Mạc Dịch Sinh nhìn thấy Nghiêm Hải An đứng ở bên cạnh thềm bậc thang, phất phất tay, cùng với Tôn Ngôn kề vai đi tới phía cậu.

Tôn Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm Mạc Dịch Sinh, sau khi cân nhắc một phen nói: “Cũng không cần phải gấp đâu, sinh nhật của anh tôi còn tới nửa năm, chính là muốn chuẩn bị trước, bởi vì không biết tranh của cậu phải vẽ bao lâu. Thật ra mà nói, tôi dinendian.lơqid]on có thể mua đồ vật, anh ấy đều có thể mua, cho nên muốn tặng cho anh ấy một món quà không giống nhau. Mua một bức tranh, đề cao sở thích thẩm mỹ của gia đình tôi một chút.”

Nghiêm Hải An sắc mặt thâm trầm như nước, đợi bọn họ tới trước mặt, miễn cưỡng cười cười: “Cùng với ngài Tôn nói chuyện gì vậy?”

Tôn Ngôn khiêu khích mà cười một cái, bộ dáng tươi cười như có ý gì đó, hàm chứa ý khiêu khích Nghiêm Hải An cảm thấy hết sức đáng đánh đòn. Anh ta theo ở phía sau đi vào.

Nghiêm Hải An thở phào một hơi, nhéo nhéo cái mũi cười một cái cũng tiến vào nhà.

Vụ Ninh Thục không dám ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn họ, dọn xong đồ ăn liền trở về phòng bếp. Bởi vì có Tôn Ngôn ở đây, Nghiêm Hải An cũng không kêu cô ở lại.

Nhà nông phong phú nhất chính là chén lớn, mùi vị cùng với buổi trưa vẫn là giống nhau, nhưng thắng ở sự mới mẻ, gà là gà nhà, phối với từng miếng lớn khoai tây ở vùng này, xào một nửa xếp chồng trong chậu, mùi thịt tràn đầy, một mâm hành tây xào thịt, một chậu rau xé tay, một dĩa dưa chua, thua kém nhà hàng ở sự tinh xảo, thắng ở mùi vị nguyên thủy thuần chất, ngay cả Tôn Ngôn cũng không có nói lời vô ích, đã làm ba chén cơm lớn.

Chờ bọn họ ăn cơm xong, lúc Vụ Ninh Thục đi vào dọn dẹp chén bát nói: “Buổi tối có thể ngâm die,n; da.nlze.qu;ydo/nn suối nước nóng, tôi đều đã dọn dẹp qua rồi, là nước chảy thông, luôn luôn chảy, rất sạch sẽ. Chẳng qua suối nước nóng nhà tôi hơi nhỏ một chút, nhiều nhất có thể ngâm được hai người.”

Này giống như tín hiệu, Nghiêm Hải An và Tôn Ngôn đồng thời khẽ động, gần như theo bản năng ngay lập tức nhìn về phía đối phương.

Mạc Dịch Sinh hoàn toàn không nhận thấy được sự kỳ quái trong bậu không khí, vừa nghe Vụ Ninh Thục đề cập tới cảm thấy hứng thú, không tim không phổi mà nói: “Cảm ơn, một chút chúng tôi sẽ đi.”

Nghiêm Hải An dành trước nói với Tôn Ngôn: “Ngài Tôn, như thế này có chút việc tìm ngài nói chuyện, có thể không?”

Tôn Ngôn ngửa mặt ra phía sau, chân gập lại giống như lưu manh mà mặt vênh váo lên: “Tôi với cậu không có việc gì để nói chuyện, Dịch Sinh, cậu có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”

“Các anh không đi sao?” Mạc Dịch Sinh ngạc nhiên mà hỏi, “Đến đều đã đến rồi, không ngâm thật là đáng tiếc!”

Tôn Ngôn cười hết sức rực rỡ, nhìn ánh mắt mịt mờ khó hiểu của Mạc Dịch Sinh từ đầu đến đuôi lướt qua một lần, rất hài lòng mà gật gật đầu: “Muốn đi, chúng ta nhất.......” 

Nghiêm Hải An xoay người lại, đưa lưng về phía Mạc Dịch Sinh, âm thanh mang theo tiếng cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài Tôn nhất định là đã quên rồi, chúng tôi nói, được, muốn nói chuyện một chút.”

Dứt lời cậu liền quay người lại, nhẹ nhàng đánh lừa mà nói: “Dịch Sinh, cậu tự mình đi ngâm trước đi, dieendaanleequuydonn mình với ngài Tôn thương lượng xong sẽ đi. Có điều là không cần ngâm quá lâu, hai mươi phút có thể đi lên được rồi, bằng không sẽ bị choáng đầu. Ngài? Tôn?

Cậu một chữ ngừng lại một chữ, gần như là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn về phía Tôn Ngôn, Tôn Ngôn mặt không chút thay đổi mà nhìn về phía cậu.

Mạc Dịch Sinh nhìn bọn họ đối địch với nhau, cho rằng thật sự là có chuyện cần nói. Là Nghiêm Hải An nói với cậu Tôn Ngôn người này không thể giao lưu qua lại, nhưng Die nd da nl e q uu ydo n sau khi Mạc Dịch Sinh nói chuyện với Tôn Ngôn cảm thấy Tôn Ngôn vui tính hài hước, bình dị gần gũi, một chút cũng không có thói quen hư hỏng lấy thế đè người. Mạc Dịch Sinh xem chừng là Nghiêm Hải An hiểu lầm Tôn Ngôn rồi, có lẽ hai người tiếp xúc nhiều một chút có thể tháo bỏ được tầng ngăn cách này.

Nghĩ tới trong lòng Mạc Dịch Sinh hy vọng bọn họ có thể sống chung hòa thuận, đứng dậy nói: “Vậy mình không đợi các cậu, mình đi về trước thu dọn đồ đạc đây. À, Hải An, hai người các cậu trò chuyện xong đúng lúc thì cùng nhau đi ngâm đi.”

Nghiêm Hải An nhắm mắt mà nghiêng đầu quay đi, vẻ mặt khó có thể mà chịu đựng được, không cần mở miệng là có thể nghe được lời thoại của cậu: Ai. Con mẹ nó. Muốn cùng thằng nhãi này đi ngâm suối nước nóng.

Tôn Ngôn cũng cười rất châm biếm, ghét bỏ loại tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được: “Cậu cho rằng ai cũng có tư cách thẳng thắn gặp mặt tôi?”

Mạc Dịch Sinh cười ha hả với hai người trong lòng hoàn toàn không biết gì cả, đi ra cửa trở về phòng.