Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 12: Tôi Với Anh Là Gì Của Nhau




“Quan hệ của anh với Trình Dục Uy không bình thường đến như thế sao?”

“Ý em là sao?”

“Thì là quan hệ của hai người… có chút gì đó không tự nhiên.”

Lương Hạo Hiên đang lái xe, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía trước, Tiết Thuỵ Du không thể nhìn rõ xem biểu cảm của anh đang như thế nào hay ánh mắt anh ra sao, hẳn là không vui đi.

Cô vốn nghĩ hai người họ trên thương trường có đấu đá nhau như thế nào thì gặp nhau cũng sẽ khách sáo không ít thì nhiều, nào ngờ hôm nay khi nhìn bầu không khí chào hỏi nhau sượng trân kia, Tiết Thuỵ Du suy nghĩ quan hệ giữa hai người đàn ông này thực sự còn tệ hơn cô đã từng nghĩ.

“Cái tên điên khùng đó anh thật chẳng muốn nhắc tới một tí nào.

Hắn ta chính là cái loại ỷ thế hiếp người đó.”

“Anh đang nói về vụ việc đấu thầu lần trước sao?”

“Đúng vậy! Cái tên đấy ngoài mặt anh ta tỏ ra không quan tâm dự án lắm nhưng cái anh ta muốn chính là nhìn những người khác đấu đá nhau tranh giành đến tróc đầu chảy máu thì anh ta mới từ từ thu lưới.

Cuối cùng anh ta chỉ có việc giành lấy nó mà không cần bỏ ra chút sức lực nào.”

Tiết Thuỵ Du nhún vai không đáp, nhưng trong lòng cô nghĩ chuyện như vậy mà đến bây giờ Lương Hạo Hiên còn để trong lòng thì cũng chẳng hiểu làm sao.

Thương giới chính là như vậy mà, thuận mua vừa bán, Lương Hạo Hiên tài giỏi thì hẳn cũng sẽ có người tài giỏi hơn.

Và cái việc Trình Dục Uy chơi xấu hay đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi nó cũng thực sự là chuyện hết sức bình thường, ai cũng có quyền và cách thức của riêng mình, minh bạch hay giờ trò tiểu nhân thì chung quy cũng đạt mục đích của mình thôi.

Nghĩ thì là nghĩ như vậy nhưng Tiết Thuỵ Du không nói ra, bây giờ cô mà bênh người ngoài như vậy sẽ làm cho mối quan hệ của cô với Lương Hạo Hiên căng thẳng lên mất.

Huống gì Trình Dục Uy cũng đúng chẳng phải kẻ quân tử gì cho cam, đến cô còn cảm thấy hắn không đứng đắn thì không nên mở miệng bênh vực làm gì cho nhọc công cả.

“Anh đừng để tâm nhiều, cứ mặc kệ đi là được.”

“Anh chẳng để tâm đâu, nhưng em biết không, Trình Dục Uy là kẻ sát gái số một thành phố này, cái anh không thích là hắn sẽ nhắm trúng em thôi.”

Trái tim Tiết Thuỵ Du như bị nảy dựng lên, một chút lo lắng bồn chồn hiện lên trên mắt cô.

Lương Hạo Hiên đúng là một kẻ lo xa nhưng thực sự là lo lắng đúng lẽ, Trình Dục Uy với cô còn nhập nhằng dây dưa, thời gian này không có nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha cho cô.

Nhất là khi vừa nãy chạm mặt nhau, cô có thể nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn cô, nó vẫn chưa hề thay đổi, cô biết đôi mắt ưng ấy chứa biết bao nhiêu là du͙ƈ vọиɠ hỗn tạp.

“Anh thật khéo lo, không sao đâu.”

“Anh sao cũng được nhưng anh mong hắn đừng đụng gì đến em.”

Lương Hạo Hiên nhìn Tiết Thuỵ Du bằng ánh mắt chân thành như thế càng khiến cho cô cảm thấy chột dạ, bản thân mình đang lừa dối anh.

Sẽ như thế nào nếu có một ngày Lương Hạo Hiên biết được cô và Trình Dục Uy đã từng như thế, hơn nữa cô cũng không bài xích hắn.

Tiết Thuỵ Du càng rơi vào trầm tư, chuyện của cô và Trình Dục Uy như một quả bom nổ chậm cứ treo lủng lẳng trên đầu cô chờ ngày nổ tung ra.

Đến trước sảnh chung cư, Tiết Thuỵ Du xuống xe, cô toan định lấy áo vest của cô đưa cho Lương Hạo Hiên nào ngờ anh đặt tay lên vai cô giữ áo lại, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến.

“Mang lên nhà đi, váy áo hở vai như vậy anh không thích em mặc đâu.

Mặc dù xinh đẹp thật đấy nhưng người khác cũng sẽ nhìn thấy, anh không thích, anh chỉ thích một mình anh được nhìn thấy thôi.”

“Anh… ấu trĩ…”

Lương Hạo Hiên tiến đến ôm Tiết Thuỵ Du vào lòng, anh tận hưởng thân thể nhỏ bé của cô, tham lam hít lấy mùi hương thơm dịu nhẹ thuộc về cô.

Tiết Thuỵ Du cũng yên lặng để cho anh ôm, để cho mùi hương nam giới cứ vậy vây hãm lấy cô.

“Anh về nhé!”

“Ừm, áo này em giữ rồi sẽ giặt trả anh.”

“Không cần giặt đâu, cứ mang trả anh là được, có mùi của em anh càng thích hơn chứ sao lại phải giặt đi.”

“Vậy… hôm sau em trả cho anh.”

“Anh về đây.

Em ngủ ngon nhé!”

“Anh ngủ ngon.”

“Tiểu Du… anh yêu em.”

Một chút ấm áp lạ lùng len lỏi vào từng tế bào của Tiết Thuỵ Du, cô nhìn Lương Hạo Hiên cười đến xán lạn rồi lái xe rời đi mà trong lòng tâm tình phức tạp không rõ.

Lương Hạo Hiên thực sự quá tốt, càng như thế cô càng thấy cô có lỗi.

Lời thổ lộ đó của anh thực sự càng khiến cho Tiết Thuỵ Du vừa cảm thấy vui vừa thấy lo lắng thêm.

Vui là vì hôn nhân này của cô không phải là ép buộc hay gì, lo lắng chính là lo lắng về chuyện của cô với Trình Dục Uy.

Mang theo tâm trạng rối bời bước về nhà, Tiết Thuỵ Du giật mình sững sờ khi nhìn thấy Trình Dục Uy đang đứng ở trước cửa nhà cô, điệu bộ nhàn nhạt thong thả tay đút túi quần đợi.

Vừa nhìn thấy Tiết Thuỵ Du, hắn liền đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn cô nồng đậm ý cười.

“Anh… tại sao anh lại ở đây?”

“Em về trễ quá đấy!”

“Nhưng sao anh lại ở đây?”

“Nhận ra lâu rồi không gặp em nên đến gặp em không được sao?”

“Anh… mau đi khỏi đây nhanh lên.

Đây không phải là chỗ anh nên đến đâu.”

Tiết Thuỵ Du nhận ra hành lang chung cư cũng không phải là nơi hay ho để lớn tiếng cãi nhau.

Cô mở cửa căn hộ rồi nhìn Trình Dục Uy đầy ai oán, mong hắn mau rời khỏi.

Nhưng Trình Dục Uy đã đến đây mà rời khỏi dễ dàng như vậy thì không phải là Trình Dục Uy rồi.

“Anh còn không chịu về?”

“Em không cho tôi vào nhà sao?”

“Tại sao tôi phải cho anh vào nhà?”

“Hay em muốn tôi gọi cả hôn phu của em đến đây cùng ba mặt một lời hửm?”

Chữ ‘hửm’ cuối câu mang đầy tư vị thách thức khiến Tiết Thuỵ Du như muốn đem cái bản mặt gợi đòn đó của của Trình Dục Uy vứt xuống sàn mà giẫm đạp.

Cô mở cửa cho hắn vào nhà mà không ngờ đến được rằng cô đã gián tiếp nối giáo cho giặc, dẫn sói vào nhà.

Trình Dục Uy nhìn chiếc áo vest đang được vắt trên tay Tiết Thuỵ Du, tâm tình phức tạp không rõ.

Hắn nhìn bộ váy màu đỏ rượu cô đang mặc trên người, cả một buổi tối ở với Lương Hạo Hiên càng khiến hắn khó chịu.

Trình Dục Uy dồn vô vào tường, khoảng cách nhanh chóng sát gần lại khiến Tiết Thuỵ Du sợ hãi dùng sức đẩy hắn ra.

“Anh điên khùng cái gì vậy? Đây không phải là chỗ để anh làm bậy đâu.”

“Tôi khen váy đỏ đẹp em liền mặc cho người đàn ông khác xem.

Thuỵ Du, rõ ràng em không ngoan.”

“Quần áo của tôi, tôi muốn mặc như thế nào cần đến phiên anh quản à? Bớt điên khùng lại đi!”

“Thuỵ Du, em quên giữa chúng ta có gì rồi sao?”

“Thì làm sao? Anh định đem chuyện đó ra uy hiếp tôi đó hả? Anh chính là đồ đàn ông cặn bã, bám lấy không buông người khác.”

Trình Dục Uy bị chọc giận rồi, hắn nhìn Tiết Thuỵ Du đang tức giận đến phát ngôn ngông cuồng ở phía trước mặt, lửa giận cũng nhen nhóm trong lòng rồi bộc phát khiến hắn mạnh bạo hơn bao giờ hết.

Cánh môi Tiết Thuỵ Du bị hắn ngậm lấy, đem mấy lời rủa xả nuốt hết vào trong miệng mình, Tiết Thuỵ Du không ngừng đánh hắn lại bị hắn chế trụ lấy hai cánh tay, như gọng kìm mà cố định lên tường.

Trình Dục Uy xưa nay bị mắng chửi, bị rủa xả không ít, thế nhưng lần này Tiết Thuỵ Du lại khiến hắn tức giận lại thêm phần tức giận.

Váy áo xinh đẹp bị Trình Dục Uy xé rách, hắn như một con thú hoang bị chọc giận điên cuồng chiếm lấy thân thể của Tiết Thuỵ Du.

Tiết Thuỵ Du từ giận dữ chuyển qua sợ hãi cầu xin hắn nhưng chẳng ăn thua gì.

Cuối cùng, khi cô kịp định thần lại thì mọi việc đã đi quá xa, đến lúc Trình Dục Uy bế cô vào phòng rồi.

“Trình Dục Uy…! Tôi xin anh…!”

“Thuỵ Du, em không ngoan… phải chịu phạt.”

Không biết mối quan hệ này có tên gọi là gì nữa.

Bạn giường ư? Hay tình nhân? Tiết Thuỵ Du nhìn Trình Dục Uy đang nằm trên thân thể của mình mà trong lòng rối ren như tơ vò.

Áp lực đè nặng cô còn chưa giải quyết xong thì lại tiếp tục bị đè nặng bởi áp lực nữa sao?

Bộ váy trên người cô bị xé rách, bộ váy chính miệng hắn khen là xinh đẹp thì cũng do chính tay hắn xé rách nó.

Tiết Thuỵ Du không phản kháng nữa, cô nhìn Trình Dục Uy, nhìn vào đôi mắt điên cuồng của hắn đang cố chiếm lấy từng tấc da thịt trước ngực cô.

“Tôi với anh là gì của nhau?”

Bỗng dưng Trình Dục Uy ngừng lại, hắn nhìn cô, đôi mắt giận dữ như dịu lại.

Cô với hắn là gì của nhau ư? Đến hắn cũng không trả lời được câu hỏi này.

Hắn chỉ biết hôm nay nhìn thấy cô mặc bộ váy hắn thích đi cùng người đàn ông khác, khi đó hắn thấy khó chịu.

Cũng vì khó chịu nên mới đến đây.

“Không là gì cả.”

“Vậy tại sao phải đến mức này?”

“Vì tôi muốn như thế.”

Tiết Thuỵ Du cố nhịn lại cảm giác bất lực trong lòng, cô vẫn nhìn người đàn ông như tượng tạc đang ở trên người cô.

“Tôi có giấc mộng của riêng tôi, cũng vì anh mà khiến tôi lo lắng cho giấc mộng đó sẽ không thành.

Nhưng hiện tại tôi có thể cầu xin anh hay không? Xin anh giữ kín chuyện này, đổi lại chính là quan hệ của chúng ta như anh muốn.”

Trình Dục Uy nhìn cô, như có gì đó khiến hắn cảm thấy chính hắn cũng đã bắt đầu một mối quan hệ nhập nhằng đầy dây mơ rễ má mà đến hắn cũng không ngờ được.

“Em muốn tôi không nói với Lương Hạo Hiên?”

“Ừm…”

“Được!”

Không một văn bằng giấy tờ nào, theo lời nói, mọi quy ước cứ vậy mà thành giao.

Tiết Thuỵ Du nhắm mắt đón nhận từng tấc da thịt của mình lưu lại nhiều vết tích của hắn, trong lòng cô vẫn là không thể nào chấp nhận được cảm giác này… Cảm giác chờ đợi hắn, đón nhận hắn, không phải bài xích mà chính là thoải mái đón nhận..