Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 10: Lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy




Dạo này thời tiết ở thủ đô hơi lạ, cả ngày trời nắng chói chang, trời xanh biếc, điểm xuyết một vài gợn mây trắng mỏng manh.

Chiều hôm ấy, vị trí của Văn Thanh luôn luôn trong tình trạng không người. Thỉnh thoảng Kiều Tâm Duy lại liếc nhìn về văn phòng của Tổng Giám đốc Nguyễn. Cô biết, Vân Thanh đang đi tìm hiểu về chuyện của Kỷ Tiểu Hải.

Cô muốn ngăn lại, nhưng rồi cũng không làm vậy.

Theo sự hiểu biết của cô về Kỷ Tiểu Hải, hẳn là anh ta sẽ không bao giờ đến Tập đoàn Viễn Đại nữa, bởi vì anh ta là một gã để ý sĩ diện cũng như bất kì tên đàn ông khác.

Lúc trước, khi chuyện kia lòi ra, anh ta và Tôn Dung Tuyền vội vội vàng vàng từ chức, thậm chí đến bây giờ, bọn họ cũng không mời một đồng nghiệp nào đến dự đám cưới. Từ việc này có thể thấy được anh ta muốn cắt đứt liên hệ với người ở công ty này, vì đồng nghiệp ở đây ai cũng biết chuyện xấu của anh ta và Tôn Dung Tuyền, bản thân anh ta cảm thấy thật đáng xấu hổ.

Nhưng tại sao hôm nay Kỷ Tiểu Hải lại đến công ty? Một khi đã tới công ty thì sẽ không tránh được việc chạm mặt mọi người, càng không thể tránh được chuyện bị một vài người vô duyên chỉ trỏ, đó không phải là phong cách của Kỷ Tiểu Hải.

“Này, mình về rồi nè” Vân Thanh vỗ vai Kiều Tâm Duy đang thả hồn lên tận mây xanh: “Chuyện cưng muốn biết, chị đây đã nghe ngóng được rồi”

Kiều Tâm Duy cố gắng phủ nhận: “Mình không thèm quan tâm chuyện của Kỷ Tiểu Hải”

“Ối dồi ôi, mình còn chưa nói gì, sao cậu biết là chuyện liên quan đến Kỷ Tiểu Hải? Rõ rồi nha, lòng của cậu có quy

>>

Vân Thanh vào công ty nhờ vào quan hệ của Trần Kính Nghiệp, Trần Kính Nghiệp và Nguyễn Tấn là thanh mai trúc mã, thế nên dù Nguyễn Tấn là Tổng Giám đốc nhưng vẫn coi Vân Thanh như chị dâu của mình. Vì vậy, trong quá trình Vân Thanh quấy rầy hỏi này hỏi kia, Nguyễn Tấn cũng không kín như bưng được. Thì ra, Kỷ Tiểu Hải đến nhờ anh viết thư đề cử.

Từ khi từ chức ở Viễn Đại, Tôn Dung Tuyên ở nhà dưỡng thai, tất cả chi phí ăn ở đều đè nặng lên vai Kỷ Tiểu Hải. Sau khi mất đi công việc lương cao, Kỷ Tiểu Hải phải tìm một công việc khác nhưng không được như ý, tiền lương không cao như trước.

Người tài năng ở thủ đô này nhiều vô số kể, thông thường, những vị trí của các nhân viên trong một công ty lớn luôn ở trạng thái bão hòa, nếu muốn có chức cao, hoặc là có quan hệ, hoặc là làm việc chăm chỉ ở công ty nhiều năm.

Nói thẳng ra, mục đích Kỷ Tiểu Hải đến công ty hôm nay chính là nhờ Nguyễn Tấn giới thiệu cho mình một công việc tốt.

Vân Thanh uống một hớp nước, hắng hắng giọng rồi tiếp tục lải nhải: “Mình còn tưởng Kỷ Tiểu Hải rất có ý chí chứ, nói đi là đi, xem ra chỉ được cái mồm là giỏi. Có câu như thế này, lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, nếu không có tiền thì anh ta cũng chỉ là một con rùa rụt cổ thôi. Mà Nguyễn Tấn làm mình tức muốn chết, anh ấy đồng ý rồi, còn nói là năng lực làm việc của thằng cha kia khá tốt. Chị nhổ nước bọt nhé, dù năng lực làm việc có mạnh đến đâu, thì thằng cha đó cũng chỉ là một kẻ mù mà thôi!”

Kiều Tâm Duy cắt ngang lời cô: “Được rồi, đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rồi”

Nhưng Vân Thanh cảm thấy nói rất sung sướng, cô vẫn hăng say: “Chính xác, thằng đó là đồ mù, cậu cũng là đồ ngốc. Lúc Tôn Dung Tuyên thất nghiệp, cậu giới thiệu cô ta vào công ty, cô ta gây lỗi thì cậu gánh giúp, cô ta không làm hết việc thì cậu ở lại tăng ca giúp, cô ta không có chỗ ở, cậu còn kéo cô ta đến ở chung với Kỷ Tiểu hải, sao cậu không vào ở luôn đi, sao không đến thăm một chút?! Mình nói cho cậu nghe, cậu ngốc quá, phải theo dõi đàn ông từng li từng tí một vào”

“Vân Thanh, cậu còn nói nữa thì mình tuyệt giao với cậu đấy”

Vân Thanh thở phào: “Xí, mình nói xong rồi, nói ra cũng thoải mái hơn. Tâm Duy này, cậu xem xét Giang Hạo thật kĩ đi, điều kiện của anh ta là tìm nghìn người mới có một ở cái thủ đô này đấy.”

“Ngừng, cậu còn nói nữa là mình giận đấy!”

Vân Thanh biết thời biết thế nên ngậm mồm lại, cô nàng đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa. Không nói không nói nữa, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không nói.

Chạng vạng tối, bầu trời phía Tây ngả sang màu vàng ấm áp, hoàng hôn đỏ rực như mê say chơi trò trốn tìm, lúc thì nấp sau những tòa nhà cao tầng, lúc thì lấp ló vào khoảng trống giữa hai tòa nhà, đẹp đến xao xuyến lòng.

Tan tâm, vừa bước qua cổng công ty, Kiều Tâm Duy đã thấy Cảnh Thượng đang đứng phía xa xa. Cả người anh được ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ, một tay anh xách túi nhựa rất to, tay khác lại vẫy vẫy ra hiệu với cô, nắng chiều đổ xuống kéo dài bóng anh thành một vệt đen vô tận.

Kiều Tâm Duy chần chừ một lát, chỉ cất bước đi thôi cũng làm cô thấy khó khăn vô cùng.

“Anh, sao anh lại đến đây?”

Cảnh Thượng cười hiền hòa, nói: “Hôm nay mẹ bị trật eo nên anh tan làm sớm để mua đồ ăn, tiện đường ghé qua công ty em, nghĩ là em cũng tan tầm giờ này nên chờ em về nhà chung”

“Mẹ không sao chứ? Có bị nặng lắm không? Thật là, mẹ nên gọi cho em chứ, sao lại phiền anh thế kia?

“Sao lại nói vậy, gọi cho anh cũng thế thôi, công ty anh gần chợ mà.”

Kiều Tâm Duy cười cười không nói, công ty Cảnh Thượng không hề gần đây, làm sao có thể tiện đường ghé qua chứ, nhưng cô sẽ không vạch trần điều đó.

Trước đây, hai người sống cùng nhau mười năm, cô chưa từng có cảm giác lạ lùng thế này. Từ khi Cảnh Thượng về nhà, từ khi biết Cảnh Thượng có tình cảm đặc biệt với mình, cô luôn cảm thấy không được thoải mái như trước. Trong tàu điện ngầm đông đúc, người người chen chúc nhau, một tay Cảnh Thượng xách túi nhựa, tay khác che chở cho cô không bị người khác xô đẩy. Đôi khi ngực của anh dán vào lưng cô, mỗi lần như thế, cô cảm thấy mình như bị kim châm.

Quan hệ của hai người giống như bức tường cũ được phết một lớp sơn mới, mặt ngoài có vẻ đẹp đẽ tinh tươm, nhưng vẫn không thể che giấu sự thật mục nát bên trong. Nhưng dù chỉ là vẻ yên ổn giả tạo, Kiều Tâm Duy vẫn cố gắng giữ gìn nó.

Chuông điện thoại bỗng vang lên, là Giang Hạo gọi đến: “Đi ăn không? Tôi tiện đường ghé ngang công ty cô.”

“Tôi đang ở trên tàu điện ngầm” Lại là tiện đường ngang qua, đàn ông thích dùng lý do này lắm hả?

“À, vậy lần sau gặp”

“Ừ được, lần sau gặp”

Kiều Tâm Duy có thể cảm nhận được, Cảnh Thượng đang hốt hoảng nhìn chằm chằm màn hình di động của cô. Cô không biết anh có nghe thấy giọng nói của Giang Hạo không. Cúp điện thoại, cô nói với anh: “Là anh ấy, bạn trai em, thật là, muốn đến đón em cũng phải báo cho em biết trước chứ?”

Cảnh Thượng không thể phản bác được, lòng anh ế ẩm, gương mặt cũng khó chịu vô cùng: “Em đừng lừa anh nữa, em không hề có bạn trai”

Loa tàu điện ngầm bỗng nhiên vang lên, Tâm Duy chỉ thấy miệng anh động đậy nhưng không thể nghe được gì. Cô khó hiểu nhìn anh: “Cái gì, anh, anh mới nói gì vậy? Em nghe không rõ

“Không có gì?

“Phù” Kiều Tâm Duy thở phào nhẹ nhõm.

Về nhà, trước thang máy đặt cái bảng ghi dòng “Đang bảo trì”. Không còn cách nào khác, họ đành phải leo thang bộ, may là nhà chỉ ở tầng ba.

Đến cửa chính, Cảnh Thượng không hề vội vàng lấy chìa khóa, cũng không nhấn chuông mà từ từ đặt túi nhựa xuống trước cửa.

Trong hành lang tĩnh lặng, cô có thể nghe thấy tiếng thở dài liên tiếp của Cảnh Thượng, trái tim bé nhỏ của cô khẽ run lên. Mấy ngày nay, cô cố gắng không ở một mình với Cảnh Thượng, bây giờ tình huống có lẽ không tốt lắm, cô nhanh chóng nhấn chuông cửa.

“Chờ một chút.” Cảnh Thượng nắm lấy tay cô: “Anh muốn hỏi em vài điều”

“Có gì vào trong rồi nói” Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng Cảnh Thượng dùng sức rất mạnh: “Buông ra, anh là anh trai của em”

Cấu nhắc nhở không khiến Cảnh Thượng dừng lại, không những thế còn chọc giận anh. Anh cười nhẹ nói: “Anh trai gì cơ, chúng ta vốn chẳng có quan hệ ruột thịt, Tâm Duy, em không có bạn trai, đừng lừa anh”

“Em không lừa anh, anh ấy vừa gọi điện cho em”