Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 2: Cuộc xem mắt không thuận lợi




Ba tháng sau.

Sáng nắng đẹp cuối tuần, tiếng đập cửa đánh thức Kiểu Tâm Duy đang vùi mình trong ổ chăn. Hạng Linh, mẹ của Kiều Tâm Duy đang thúc giục ngoài cửa phòng: “Tâm Duy, mau dậy ngay, cổ của con gọi điện đến giục rồi, mẹ con mình phải tranh thủ thời gian đến đó. Cuộc hẹn đầu tiên không thể đến muộn được, mau rời giường, có nghe không?”

Kiều Tâm Duy cau mày, mở mắt nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, cô mất kiên nhẫn thốt lên: “Vâng ạ?

Đang đánh răng, điện thoại bỗng đổ chuông: “A lô, mới sáng sớm mà đã có chuyện gì vậy?”

“Tâm Duy, hôm nay lại đi xem mắt đấy à?” Vân Thanh cười hì hì ở đầu bên kia điện thoại.

“Nói nhảm vừa thôi, vào chuyện chính đi, đang đánh răng”

“Không có gì đâu, mình chỉ định nói với cậu là nếu lần xem mắt này vẫn không thành công thì để mình giới thiệu cho một anh, bạn nối khố của chồng mình, quân nhân chính thống, cao phú soái đàng hoàng, chắc chắn là một thôn làng* của cậu”

Kiểu Tâm Duy nhổ nước súc miệng ra, hỏi một cách hài hước: “Cao phủ soái mà cũng cần đi xem mắt á? Nhẽ ra phải sớm ôm vài thằng cu rồi chứ, lại còn là quân nhân, nghe hơi xa vời rồi đấy. Chắc anh ta là một thôn làng của người khác rồi, không phải của mình đâu.”

“Anh ấy mới chuyển công tác về đây được ba tháng, cũng đang kiếm mối đi xem mắt. Nhà thúc giục mãi nhưng anh ta không đồng ý, bình thường công việc khá bận rộn, đến giờ vẫn chưa tìm được đối tượng. Mình tình cờ nghe chồng nói chuyện điện thoại nên mới biết, nhớ đến cậu đầu tiên, mình tốt với cậu quá mà đúng không?”

“Tốt, tốt cực kì. Ngay cả chuyện xem mắt của mình cũng được cậu chuẩn bị trước cho một anh dự bị” Ngoài cửa vang lên tiếng giục của mẹ, cô đành kết thúc cuộc trò chuyện: “Vân Thanh, không thèm nghe câu nói nữa, mẹ đang gọi rồi”

“Ừ, chúc cậu xem mắt thành công, ha ha.”

Cúp điện thoại, lòng Kiều Tâm Duy chẳng để tâm thêm chút nào. Đối với cô, cụm từ cao phu soái đã biến thành một trò đùa từ ba tháng trước, cô không dám ôm bất cứ kỳ vọng nào đối với người đàn ông sắp gặp mặt, bởi theo kinh nghiệm, hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn.

Vừa đến trước cửa, Hạng Linh vội quay lại lấy cái túi vải màu đỏ thêu chỉ vàng nằm trên bàn ăn: “Tâm Duy, Tâm Duy, sao con bất cẩn thế, ngay cả cái này cũng quên. Con phải bọc nó trong người đấy, đây là bùa nhân duyên, mẹ đã cố ý xin sư thầy cho con đấy, chắc chắn đợt xem mắt này sẽ thành công”

“Mẹ, cái này chỉ là mê tín thối, mẹ cũng tin á?”

“Biết là mê tín, nhưng mãi mà con không tìm được ý trung nhân, mẹ sốt ruột lắm, hết cách mới đi xin cái này đó”

“Con chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi, còn nhiều cơ hội, mẹ gấp như thể làm gì?!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng cô vẫn bỏ cái túi nhỏ vào túi xách của mình: “Con sẽ mang theo, không đi chắc sẽ muộn mất.”

“Ừ ừ ừ, cuộc hẹn đầu tiên không thể đến muộn, đi mau thôi con”

Hai mẹ con vội vàng ra cửa.

Trong nhà hàng, người đàn ông ngồi đối diện cô chính là đối tượng xem mắt hôm nay của cô, là người mà cổ của cô giới thiệu.

Kiều Tâm Duy sững sờ nhìn tóc của anh ta, rõ ràng đây là “Địa Trung Hải” mà. Anh ta tưởng để mấy lọn tóc dài ở hai bên vắt qua giữa đầu thì người khác sẽ không biết đầu anh ta trọc lóc à? Vì phép lịch sự, ánh mắt cô chỉ dừng trên đầu đối phương trong vòng mười giấy mà thôi.

“Chị Vương, đây là chị dâu tôi, đây là con gái của chị dâu tôi, tên là Kiều Tâm Duy, năm nay vừa hai mươi ba tuổi, mới tốt nghiệp Đại học, hiện đang làm việc ở Viễn Đại, giỏi giang vô cùng. Chị xem đi, con bé trầm tĩnh hiền lành, nhìn làn da con bé kia, vừa láng vừa mịn” Người cô không bao giờ thừa nhận mình là cháu gái của bà như đang cố gắng giới thiệu và chào hàng một sản phẩm vừa ra mắt.

“Chị dâu, đây là chị Vương và con của chị ấy, Quách Hạo” Cô của cô mỉm cười, giọng điệu lấy lòng, bà ấy còn nhấn mạnh: “Quách Hạo là Phó Cục trưởng Bộ Giao thông của thành phố chúng ta, sự nghiệp phát triển, trưởng thành chững chạc”

Hạng Linh khách sáo nói: “Ha ha, nhìn bề ngoài của ngài Quách đây... mạo muội hỏi một câu, ngài Quách năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi chín tuổi”

“Ba mươi chín...?” Hạng Linh uyển chuyển nói: “Tuổi này, lớn hơn Tâm Duy nhà tôi hơi nhiều thì phải?”

“Trời ơi chị dâu à, đấy là do chị quá thiển cận đấy, đàn ông bốn mốt vẫn như một đóa hoa, lớn tuổi chút mới biết quan tâm đến phụ nữ. Hơn nữa Quách Hạo lo cho sự nghiệp nên mới trễ nải chuyện hôn nhân, nếu không thì làm sao đến lượt Tâm Duy của chúng ta chứ?”

Kiều Tâm Duy nghĩ thầm: Hóa ra là mình nhặt được món hời lớn, chú hói đầu này, ngài lớn hơn tôi đến mười sáu tuổi mà không cảm thấy ngại khi đến gặp tôi à? Chắc chắn ngài không sống cùng hành tinh với tôi rồi.

Quách Hạo không nói gì, mẹ anh ta đã mở miệng trước, bà cảm thấy rất tự hào về con mình: “Đúng vậy, con trai tôi từ nhỏ đã hiểu chuyện, dùng năng lực của mình mua nhà mua xe, không dựa vào một đồng của cha mẹ nó, bấy giờ chỉ còn thiếu một người vợ mà thôi. Nhưng mà, nhà tôi không thích mấy cô gái tầm tầm, dù sao thì cưới vợ cũng là chuyện lớn của cả đời người, cho nên phải lựa chọn thật cẩn thận. Cô Kiều trẻ tuổi giỏi giang là chuyện tốt, nhưng thân là con gái, bản thân giỏi giang cũng không bằng gả cho một tấm chồng tốt. Nếu sau này kết hôn, cô có đồng ý từ chức để ở nhà dốc sức chăm sóc con trai tôi không?”

Kiều Tâm Duy im lặng, hôm nay đúng là xui tận mạng mới gặp phải cặp mẹ con cực phẩm tự cho mình là tốt nhất này. Dưới bàn, Hạng Linh vỗ tay con gái. Cô cố kìm nén mới không nói thẳng ra, nhưng giọng điệu vẫn chẳng tốt hơn mấy: “Không có ý gì đâu dì Vương, bỏ qua chuyện cháu vừa đi làm không lâu nên chưa có kinh tế vững chắc lắm, nhưng dù cho cả đời này cháu có tầm tầm đi chăng nữa thì cũng sẽ không bỏ sự nghiệp của mình vì gia đình riêng đâu ạ”

Giọng điệu của cô khiến mặt của dì Vương đen thui, sau đó, cuộc nói chuyện trở nên rất ngượng ngập.

Chỉ mười phút sau, bỏ lại một câu không hợp lý, dì Vương kéo Quách Hạo đi, Phó Cục trưởng Bộ Giao thông ba mươi chín tuổi từ đầu đến đuối không nói một câu nào, mẹ nói gì anh ta đồng ý ngay cái đấy, hết ừ, đúng, rồi đến dạ, từ thứ tư không hề xuất hiện trong cuộc đối thoại.

Cô của cô bắt đầu phàn nàn: “Tâm Duy à, sao cháu kén cá chọn canh thế: Quách Hạo có nhà có xe có địa vị, cháu gả cho cậu ta thì không phải lo gì cả, điều kiện như thế mà cháu còn kén chọn là sao? Đừng tưởng bây giờ cháu còn trẻ, thanh xuân của phụ nữ chỉ có vài năm thôi, đợi đến lúc cháu hai nhăm, khi đó là người khác chọn cháu thôi.”

Kiều Tâm Duy giận đến nỗi không biết xả đi đâu, cô nói: “Cô ơi, cô không thấy dì Vương nói gì anh ta đều nghe nấy à? Đàn ông ba mươi chín tuổi mà không có chính kiến gì cả, dù cháu có sốt ruột muốn gả thì cũng chẳng thể gả cho một thằng chẳng khác nào cái núm vú cao su được. Đầu óc anh ta có vấn đề, hơn nữa cháu cũng không

Vội.”

Cô của cô vội cướp lời, giọng cũng to hơn: “Cháu mới có vấn đề đấy, người như Quách Hạo gọi là hiểu chuyện. Cô biết cháu chế cậu ấy không đẹp trai, tìm chồng thì nhìn mặt làm gì, bạn trai cũ của cháu đẹp trai đấy, rồi kết quả thì sao nào?”

“Cô...” Kiểu Tâm Duy tức đến run người. Dưới bàn, mẹ liên tục ấn vào mu bàn tay cô: “Được rồi cô, cô đừng nói nữa.”

“Cứ kén chọn giống cháu, đối tượng xem mắt chỉ càng ngày càng kém đi thôi. May mắn lắm mới kiếm được một người đàn ông có điều kiện như Quách Hạo, thế mà còn không trân trọng. Tôi chẳng muốn tìm người cho cô nữa.”

“Cảm ơn, không nhọc cổ hao tâm tổn trí”

“Cô... Kiểu Tâm Duy, chẳng lẽ cố định nhắm đến nhà họ Cảnh à? Mẹ của cô gả cho anh trai tôi còn chưa tính, có cũng đừng hòng gả cho Cảnh Thượng”

(*) “Một thôn làng” được trích trong câu “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng).

Hai câu này lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngư chi phong tường” của Võ Nguyên Hành. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn m (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày.

Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.

Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn”, trong đó có hai câu: “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.

Quay lại ngữ cảnh truyện, “một thôn làng” trong câu nói của Vân Thanh có nghĩa là đường thoát cho Kiều Tâm Duy. Vì Kiều Tâm Duy xem mắt quá nhiều mà vẫn chưa tìm được người vừa ý cho nên chàng trai Vân Thanh giới thiệu sẽ là đường thoát cho tình cảnh éo le của chị Kiều Tâm Duy nhà ta.