Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 36: Trong rừng cây nhỏ




Tròng mắt đen của Kỳ Tuấn từ từ dấy lên ngọn lửa giận dữ…

Sau đó, rốt cuộc không cam lòng bị bỏ lại phía sau, anh sải bước hướng về phía trước, dừng lại trước khuôn mặt nhỏ nhắn đang kháng cự của Ngải Tiểu Tiểu, đứng tư thế khiêu khích, gắt gao nhìn chằm như muốn đem người phụ nữ này nhét vào trong lòng mình.

Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu cảm thấy tức giận với người đàn ông này. Vì vậy cố ý giận anh.

Dám trêu tức cô, hại cô rơi vào thế tiến không được mà lùi cũng không xong, tình cảnh rất khó xử! Đáng giận hơn nữa, hiện tại đang trong kì nghỉ, anh còn không cho cô yên ổn.

“Tôi không thích lời nói ra chưa nói hết”. Giọng điệu Kỳ Tuấn không chút thương lượng, thái độ rất cứng rắn, anh cảm thấy giữa bọn họ có nhiều chuyện cần nói rõ ràng. Anh từ trước đến giờ ghét nhất sự không minh bạch, đáng ghét hơn là cô dám cùng người đàn ông khác cười nói vui vẻ, duy nhất đối với anh trừng mắt lạnh lẽo. Vì cô, anh đã nhẫn nại thật lâu.

Ngải Tiểu Tiểu mím chặt môi, không thèm để ý tới anh.

Chân dài hơi gấp xuống, gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn tiến tới khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, ánh mắt nguy hiểm, nhìn cô thật kỹ: “Chúng ta nên đi nơi khác nói chuyện?”

“Nơi nào cũng không đi, tôi và anh không có gì đáng nói”. Nhịn tới cực điểm, Ngải Tiểu Tiểu tức giận nhảy dựng lên, xoay người muốn đi lại bị Kỳ Tuấn một mực kéo cô đến góc rừng, đè cô lên gốc cây khô to lớn, động tác của cô phản kháng lịch liệt: “Tôi đối với anh không có hứng thú, anh nên đi tìm người khác”.

Trong lòng âm thầm bị cô làm cho đau nhói, Kỳ Tuấn một mực chống môi lạnh trên miệng cô, giọng nói êm ái: “Tôi vừa đúng lúc ngược lại, hơn nữa không cho phép cự tuyệt, cho nên em thảm rồi”. Nếu nhẫn nại không có kết quả, anh cũng không ngại học theo người vô lương tâm, đem “Gạo nấu thành cơm”!

Ngải Tiểu Tiểu nghiêng mặt nhưng lại không tránh được đôi môi dây dưa của anh, cô liều mạng nghĩ muốn đẩy anh ra, càng giãy giụa càng hỏng bét.

Hai người tay chân kịch liệt lôi kéo, so với hình thể, so với sức lực, giống như hai người đang đấu võ, Ngải Tiểu Tiểu cũng không bằng thân hình bách chiến tuyệt vời của huấn luyện viên, đương nhiên là bại trận. Cánh tay cô chống trên người Kỳ Tuấn kịch liệt thở dốc, cũng không thèm nhìn từ đầu tới cuối có một ánh mắt của người đàn ông chăm chú nhìn cô.

“Lúc bắt đầu, tôi đã cho anh đáp án”.

“Tôi cũng đã cảnh cáo em, đáp án của em tôi không hài lòng, suy nghĩ lần nữa”. Âm thanh Kỳ Tuấn tràn đầy uy nghiêm không thể kháng cự.

Cái gì gọi là đáp án không hài lòng phải suy nghĩ lại? Trên đời này chỉ có anh bá đạo không rõ phải trái! Ngải Tiểu Tiểu tức giận, cắn môi quay đầu không nhìn anh.

“Nha đầu, đừng lần nữa khiêu khích tôi, đời này em cũng đừng mong từ bên cạnh tôi né ra, em đừng mơ tưởng”. Ánh mắt Kỳ Tuấn thâm trầm, chớp cũng không chớp chăm chú nhìn khuôn mặt tròn của cô giận xị. “Tôi cho em một cơ hội cuối cùng nói? Hay là làm?”

“Chúng ta cái gì cũng không có, tôi không cần nghe lời anh” Nhất thời cô không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, ngoan cố giãy giụa.

“Nếu vấn đề nhiều như vậy, hôm nay chúng ta đem một lần giải quyết hết. Làm hay không là do em lựa chọn, tôi tôn trọng em”.

Kỳ Tuấn lạnh nhạt nói xong, bàn tay trực tiếp đặt trên lưng quần Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu vẻ mặt lạnh lẽo lập tức sụp đổ, cô sững sờ phát hiện hạ thân đột nhiên chợt lạnh, quần thể thao bị kéo xuống, quần lót nhỏ cũng bị Kỳ Tuấn thô bạo dùng lực nháy mắt kéo hạ xuống.

“Anh … anh muốn làm gì?” Sắc mặt Ngải Tiểu Tiểu lúc xanh lúc tím, hai tay bị anh nắm chặt, không thể nào giãy giụa, cô sắp bị anh ép điên rồi.

“Em cho là thế nào?”

Anh căm hận quan hệ của bọn họ, đã lâu như vậy vẫn còn dậm chân tại chỗ!

Anh nhập ngũ đã mười năm nay chiến tích chưa bao giờ thất bại. Có lẽ anh nên sớm thay đổi chiến thuật, đem tiểu nha đầu này giam lại rồi nói.

Ánh mắt màu đen trong nháy mắt ngưng kết một tầng lạnh như băng, anh lạnh lùng nhìn chăm chú khuôn mặt hoảng hốt của cô, một tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tròn của cô, hấp dẫn ánh mắt cô, sau đó đột nhiên đi xuống, bắt đầu kéo khóa quần dài màu đen.

Cuối cùng Ngải Tiểu Tiểu cũng nhận ra ý đồ xấu xa khi anh cố ý hành động bên dưới cô, lòng cô loạn lên, liều mạng giãy giụa, đưa mắt nhìn quanh ngoài rừng xem có ai đi ngang qua hay không. Cô không tin huấn luyện viên thối có đủ can đảm làm như vậy!

Một tay Kỳ Tuấn vòng quanh eo cô nắm thật chặt, hai người dính gần nhau, gió thổi cũng không lọt. Đối với sự rống giận của cô anh một mực mắt điếc tai ngơ, khuôn mặt lạnh lẽo không nhúc nhích, đôi môi cuồng loạn hôn lên gương mặt đỏ của cô. So với Ngải Tiểu Tiểu tay chân luống cuống, động tác Kỳ Tuấn thủy chung không nhanh không chậm, có thể nói rất thong dong tự nhiên.

Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc biết tại sao tất cả mọi người lại e ngại người đàn ông này, không muốn chọc hắn mất hứng.

Bộ dáng anh bây giờ, thật sự đáng sợ.

Cảm giác hơi thở nguy hiểm đang vây quanh mặc dù không mang theo mùi thuốc phiện cũng làm người ta hít thở không thông, Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt, mở ra, hít thở thật sâu. Rốt cuộc ổn định nhịp tim cuồng loạn, rống giận:

“Um, Huấn luyện viên thối, anh đừng khinh người quá đáng”

Nhưng động tác của anh không vì vậy mà chậm lại, Ngải Tiểu Tiểu vừa giận vừa sợ, không nhịn được lấy ra đòn sát thủ- một hàm răng trắng, hung hăng cắn bả vai người đàn ông lạnh lùng này.

Cô không muốn cầu xin anh, chỉ có thể liều mạng.

Nhưng là, hôm nay huấn luyện viên thối thật kinh khủng, bị cắn cũng không rên một tiếng. Những trò đùa trước kia, vào lúc này hoàn toàn không chút tác dụng.

Không thể rạch ròi, vậy phải tiến đánh thành trì…

Một trận đánh tơi bời, suýt nữa cửa thành đã thất thủ….

Khóe môi xuất hiện tia máu, Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc vẫn phải nhả ra: “Không cần tiếp tục, Kỳ Tuấn, coi như tôi van cầu anh…”

Đây là lần đầu tiên cô khẩn cầu anh, âm thanh Ngải Tiểu Tiểu phát ra phi thường mềm yếu.

“Van cầu anh, dừng lại…”

Tâm, bị vật nặng đè lên! Kỳ Tuấn đột nhiên dừng lại động tác, gương mặt buộc chặt một màu đỏ, hơi thở nồng đậm lại rừng rực, chạm vào da thịt mềm mại của cô! Đáng chết! Đối với cô, anh cuối cùng cũng không thể mạnh tay lần thứ hai được.

Anh đem trán chống đỡ trên trán cô, cảm giác cô có chút kinh hãi, mắt đen đóng chặt khẽ vén lên, môi lạnh bật ra một nụ cười nhẹ.

Chỉ là, lần này cô cũng biết sợ sao?

Lúc này, ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu sợ hãi, toàn thân bị dọa đến cứng đờ, lẳng lặng rúc vào trong ngực anh không dám lộn xộn, thỉnh thoảng sợ hãi nâng mắt lên nhìn Kỳ Tuấn, giống như tính toán xem có thể bắt lấy ánh mắt lạnh lẽo thâm sâu của anh không.

Một khắc kia vẻ mặt còn lạnh lẽo dọa người, Kỳ Tuấn vừa nhìn bộ dáng đáng thương của cô chợt cười.

“Đừng động, trừ phi em định dùng phương pháp này giúp tôi giải quyết, nếu không chớ lộn xộn”. Thân thể mềm mại trong ngực thoáng chốc cương thành một pho tượng sống, phản ứng của cô rất vũ nhục sức quyến rũ phái nam của anh. Nhưng, Kỳ Tuấn không muốn truy cứu, hắn càng muốn biết là---- ---

“ Tại sao em không dám đối mặt với tôi?” Chỉ bởi vì đêm của 2 năm trước, hay đối với anh thật sự thờ ơ? Mặc dù không mong muốn là do nguyên nhân nào, anh đều sẽ không buông tay, nhưng phải luôn luôn hiểu rõ tình hình của địch, thì mới hành động, sau đó hoàn toàn thu phục.

Âm thanh của anh tràn đầy hơi thở ái dục thô mà lại hấp dẫn, trầm thấp quanh quẩn bên tai Ngải Tiểu Tiểu.

Hai chân Ngải Tiểu Tiểu bị đôi tay mạnh mẽ của anh không chế, tư thế của cô quá mê người, sắc mặt đỏ rực, vội vàng sửa lại quần thể thao thê thảm của mình để tránh bị lộ