Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 46: Mời các ngươi nhìn màn kịch vui




Cảm thấy nhiệt độ của Kỳ Tuấn, đặc biệt là hơi thở lạnh lùng, Ngải Tiểu Tiểu nén lấy nước mắt, lại rào rào lăn xuống hốc mắt. Quên cùng anh đụng chạm, cũng quên nên nhanh chóng tránh xa, nên sợ, chẳng qua là chỉ một lòng muốn chui vào trong ngực anh, như một cô vợ bé nhỏ yếu ớt chỉ biết khóc thút thít.

"Ô. . . . . ." Nghe tiếng khóc thút thít mơ hồ của cô, Kỳ Tuấn cúi đầu, nhìn cô khóc nước mắt nước mũi khắp người anh. Lập tức ôm lấy đôi vai run rẩy của cô. Cô run lợi hại, coi anh như duy nhất dựa vào, thật đau lòng, thế nhưng loại cảm giác lại, rất tốt."Đừng sợ. . . . . ." Anh vỗ vỗ bả vai, an ủi cô.

Ô ô. . . . . . Tiếng còi cảnh sát vang lên, một xe cảnh sát đi tới. Lê Minh Hiên cùng trợ thủ của anh xuống xe, quét nhìn hiện trường, sau đó nhận ra Kỳ Tuấn cùng Ngải tiểu tiểu.

"Chuyện gì xảy ra?" Anh tiến lên hỏi.

"Một đám tạp chủng!" Kỳ Tuấn lạnh lẽo trả lời.

Lê Minh Hiên thấy Ngải Tiểu Tiểu quần áo xốc xếch, hiểu mấy phần. Phất tay để cho thủ hạ đem mấy mảnh vụn mang về trong cục điều tra, sau đó xem một chút Kỳ Tuấn cùng Ngải tiểu tiểu, "Huấn luyện viên Kỳ, phiền anh phối hợp một chút trở về cục làm một vài ghi chép."

Kỳ Tuấn đảo qua anh một cái không nói gì, ôm ngang Ngải tiểu tiểu lên xe.

Tổ Trọng Án ——

"Em nói là Sử Kỳ Vân bỏ thuốc, sau đó ném em cho bọn đàn ông kia?" Khuân mặt anh tuấn trẻ con của Lê Minh Hiên đỏ lên vì tức, trong tròng mắt đen đang nhóm lửa rực.

"Đúng." Ngải tiểu tiểu nhìn mặt đất, vẫn không thể từ trong sợ hãi hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, chỉ là tinh thần so mới vừa nãy khôi phục rất nhiều.

Phanh một tiếng bàn tay đập vào mặt bàn, Lê Minh Hiên tràn đầy lửa giận."md! Quả thực là lũ cặn bã! Lập tức bắt Sử Kỳ Vân về quy án!"

"Tổ trưởng. . . . . ." Trợ thủ lặng lẽ kêu anh ra ngoài cửa, "Sử kỳ vân thân phận đặc biệt, bây giờ chúng ta không thể chỉ bằng lời khai khẩu cung liền lập án được."

"Người khai khẩu cung đã rất rõ ràng, hơn nữa, lần trước vụ án xe hơi nổ cũng có chứng cớ chỉ là Sử Kỳ Vân, cô ta có đầy đủ động cơ gây án."

"Tôi hiểu biết rõ, nhưng là tổ trưởng bây giờ chúng ta thiếu hụt chứng cớ liên quan. Thiên kim Thị trưởng thành phố Sử Kỳ Vân, nếu như chúng ta không thể đem tội danh của cô ta chứng thực, chúng ta về sau sẽ rất bị động. . . . . ."

Ngay vào lúc này, có một đội viên vội vã đưa tới một cái túi, "Tổ trưởng, chuyển phát. Muốn anh tự mình ký nhận!"

Lê Minh Hiên đem túi ở trong tay cân nhắc, ký tên mình thật nhanh. Sau đó hồ nghi mở ra bọc giấy, đồ vật bên trong làm cho anh hơi sững sờ, nhanh chóng liếc mắt về trợ thủ, "Tới đây." Sau đó bước nhanh chân đi vào phòng làm việc của mình.

Lúc này, Kỳ Tuấn nhàn nhã bước chân đi thong thả, từ một gian phòng khác đi ra, khóe môi mang theo nụ cười cao thâm khó lường.

Năm phút sau, Lê Minh Hiên cùng trợ thủ từ phòng làm việc đi ra, vỗ vỗ tay hấp dẫn lực chú ý lớn, "Hiện tại toàn bộ chúng ta hành động, mục tiêu là quầy rượu sử Duran."

Mới vừa rồi bọn họ đã nghiên cứu qua, trong bao gì đó đủ để định tội Sử Kỳ Vân, án Ellen từ hai năm trước, đến bây giờ đã rõ . . . . . Vu hãm, xúi giục giết người, mỗi một tội đều đủ để cho cô ta ngồi tù mấy năm.

Hơn nữa thật vừa đúng lúc, đang lúc bọn hắn trước khi xuất phát nhận được tin báo, bên trong quầy rượu sử Duran xuất hiện sản phẩm có chất độc, nếu như đem Sử Kỳ Vân bắt hiện hình, khỏi phải nói cô ta là thiên kim thị trưởng, hay là nữ tổng thống cũng khẳng định chạy không khỏi chế tài luật pháp.

Nghĩ tới đây, Lê Minh Hiên nhiệt huyết cũng sôi trào. Bình sanh anh hận nhất chính là cáo mượn oai hùm dùng quyền thị lộng hành.

Trước khi xuất phát, anh đi vào phòng nghỉ, “Huấn luyện viên Kỳ, Tiểu Tiểu, nếu như các ngươi thời gian không vội, có thể đợi tôi quay lại, tôi mời các ngươi nhìn màn kịch vui."

"Tốt." Kỳ tuấn chợt nhíu mày.

"Tiểu Tiểu. . . . ." Anh lo lắng liếc nhìn Ngải tiểu tiểu mất tinh thần.

"Em không sao." Ngải tiểu tiểu cười ngó anh một cái. Nếu như đây là kịch hay về Sử Kỳ Vân , cô rất có hứng thú ở lại quan sát. Chỉ là, chuyện kia đơn giản sao? Cô mờ mờ ảo ảo có chút lo lắng, dù sao ba Sử Kỳ Vân là Thị trưởng thành phố. Chỉ là cô cắn răng thề nếu như luật pháp không cách nào trả lại cô công bằng, cô cũng nhất định sẽ dùng lực lượng của mình báo thù. Cho dù mất quân đội cũng sẽ không tiếc . . . . . . Nghĩ tới đây,

Ngải tiểu tiểu không khỏi nắm nhanh quả đấm.

Kỳ Tuấn vừa thấy nhấc lên tay của nàng, một ngón tay cùng một ngón tay nói ra công bằng: "Chuyện còn chưa có tệ như vậy, trước đừng tự làm mình khổ như vậy."

"Đúng, Tiểu Tiểu, tôi nhất định sẽ làm cho Sử Kỳ Vân nhận lấy quả báo trừng phạt!" Lê Minh Hiên nói xong, sải bước rời đi phòng nghỉ ngơi. Chỉ là đi tới cửa, lại có do dự mấy phòng, mới vừa rồi là anh hoa mắt sao? Động tác của Kỳ tuấn, rõ ràng là muốn đem Tiểu Tiểu ôm ngồi ở trên đùi của mình?

Không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, rõ ràng một màn kia hiện ra ngay trước mắt. Kỳ tuấn vừa kéo Ngải tiểu tiểu, khóe môi kéo lên nụ cười nhàn nhạt, mà Ngải tiểu tiểu tự nhiên không có thoát ra, chỉ là còn thẹn thùng trừng mắt nhìn anh, sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở đầu vai anh. . . . . .

Tâm tình tốt của Lê Minh Hiên, không nhịn được điểm ấm ức rồi.

Không gian quầy rượu Sử Duran, ánh đèn u ám, không khí quỷ dị. Sử kỳ vân ngồi ở bên cạnh PeterPan lẳng lặng nhìn hắn đem mấy bao phấn trắng đổi thành tiền mặt lớn.

"Hừ, tiền của anh thật đúng là dễ kiếm." Cô cầm lên một điếu thuốc lá đốt, ánh mắt rơi vào một góc, gấp gáp đem bột màu trắng hòa tan, tập trung vào trong cơ thể nam nữ, lại có chút lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Hôm nay giải quyết người đàn bà Ngải tiểu tiểu kia trong lòng sảng khoái, đối với vật kia cô lại có chút hiếm rồi. . . . . .