Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1014: Xiển giáo chư tiên!





- Hạng người không biết sống chết!

Lạnh lùng nhìn vào Thiên Nguyên Giới, Nhạc Vũ thậm chí cũng không thèm dùng Nghịch Thiên đao cùng Thiên Ý kiếm đi cắn nuốt tinh nguyên máu huyết của bọn họ.

Khí huyết nguyên hồn của bốn trăm vạn tu sĩ phẩm chất quá thấp, thật không nhập được pháp nhãn của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lại nhìn lên đỉnh Quảng Lăng sơn, xa xa đối diện cùng mấy người Nông Dịch Sơn, tuy không nói lời nào, chỉ bằng ánh mắt trao đổi đã hơn ngàn lời vạn tiếng.

Nhưng khi Nhạc Vũ quét mắt nhìn khắp Quảng Lăng sơn, nội tâm bỗng dưng nhảy dựng. Trong cảm giác hồn niệm của hắn, tìm khắp toàn bộ trên dưới núi cũng không có thân ảnh Đoan Mộc Hàn! Hắn lập tức dùng Diễn Thiên Châu suy tính, ngay sau đó khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không biết nguyên do như thế nào, nhưng cũng không đến nỗi nguy hiểm như hắn đã lo lắng.

- Hay là có cơ duyên khác?

Hắn mơ hồ cảm giác hiện tại Đoan Mộc Hàn cũng đã ở trên tiên giới, tựa hồ tu vi cảnh giới cũng đã không kém. Nhạc Vũ nhất thời cau mày, lộ ra vài phần kỳ dị.

Có lòng muốn hỏi thăm Nông Dịch Sơn, nhưng thời gian đã không còn đủ dùng, Nhạc Vũ chỉ nhìn mọi người bên dưới Quảng Lăng sơn gật đầu như chào hỏi, tiếp theo ném ra xương bàn tay Xi Vưu, mở ra thành trăm vạn trượng bỏ vào trong Thiên Nguyên Giới, thẳng vào Tây Hải, mạnh mẽ trảo xuống đem hành cung Chúc Long bên trong hải nhãn Tây Hải cưỡng ép nhiếp lên, ném vào trong tiểu thiên thế giới của mình. Tiếp theo lại cầm ba nguyên thần tinh hạch đoạt được ném trở vào trong Thiên Nguyên Giới.

Chỉ nháy mắt đã sinh ra cộng hưởng, mấy viên tinh hạch đã bắt đầu dung nhập vào trong thiên địa bổn nguyên.

Toàn bộ thế giới đều đang thăng hoa, thiên địa pháp tắc dần dần thêm đầy đủ. Một tầng quang màng hiện ra, bao phủ bên trong hàng rào không gian, ngay cả hồn niệm của Nhạc Vũ cũng thoáng bị bài xích vài phần.

Ánh mắt Nhạc Vũ thâm u, với pháp lực hiện giờ của hắn cho dù còn chưa thể đem cả Thiên Nguyên Giới nhiếp lên, nhưng muốn đem Quảng Lăng sơn dời vào trong Diễn Thiên Châu vẫn còn đủ sức làm được.

Nhưng tu sĩ trong tông môn nếu trưởng thành bên trong Diễn Thiên Châu của hắn, được hắn luôn luôn chiếu cố, hoặc có lẽ không cần tiếp tục lo lắng về tính mạng, nhưng chỉ sợ cho tới cuối cùng ngay cả tu sĩ bình thường trong tiên giới cũng không thể so sánh.

Biện pháp duy nhất là đem Thiên Nguyên Giới tăng lên cấp bậc. Thế giới được tăng lên thường thường sẽ kèm theo lực bài xích tuyệt đại, bài trừ hết thảy ngoại giới. Chỉ cần mấy người Nông Dịch Sơn tiếp tục thăng lên Linh Tiên cảnh giới, trừ phi Đạo tổ ra tay đem thế giới này đánh nát, nếu không trong vòng trăm năm thế gian sẽ khó có người làm gì được Quảng Lăng Tông.

Khi đó chính hắn nếu còn chưa có đủ lực lượng bảo hộ Quảng Lăng Tông, cũng nên thân tử đạo tiêu!

Hồn niệm đã cảm giác được có vài cỗ khí tức bàng bạc đang tràn tới. Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn mấy người Nông Dịch Sơn thật sâu, liền trực tiếp thúc giục Chu Thiên Tinh Đấu đại trận mà hắn đã bố trí sẵn lúc trước.

Mượn dùng tinh quang lực lượng toàn thân liền biến mất vô tung. Ngũ sắc độn quang xuyên qua vô số thời không, tốc độ nhanh hơn bình thường gấp năm lần! Chỉ nửa ngày ngắn ngủi đã rời xa Thiên Nguyên Giới.

Hắn đã xa xa bỏ rơi mấy cỗ thần niệm đang cố gắng truy tung kia.

Cơ hồ cùng một thời gian, bên trong động thiên Ngọc Hư Cung, Từ Hàng hừ lạnh một tiếng, mang theo lực lượng tâm thần lệnh cho đạo đồng hầu hạ phụ cận sắc mặt tái nhợt vội vàng quỳ sụp xuống. Thất thải yên vụ đều bị chấn động mở ra, Hoàng Long chân nhân cũng thu hồi lại hồn niệm, khẽ vẫy tay, một thanh kim hoàng sắc tiểu kiếm quay về trong tay, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng:

- Kẻ này thật gian xảo, ta đã không cách nào tiếp tục truy tung. Có Đạo tổ khác đang che đậy thiên cơ. Trừ phi nghĩ biện pháp bức kẻ này tự mình lộ diện, nếu không dù tiếp tục tìm kiếm cũng chỉ là vô dụng.

Nói tới đây, Hoàng Long nhìn qua bên trái, liếc mắt nhìn lão nhân tóc bạc:

- Không biết Phổ Hiền sư huynh có tìm được tung tích của Ngọc Lăng Tiêu hay không?

Vẻ mặt Phổ Hiền chân nhân cũng vô cùng khó xem:

- Người này thần thông quỷ dị, ngự kiếm thuật lại thật tinh kỳ. Sau khi phi thăng vạn năm trước, ta từng nghe nói qua người này dùng thân thể Linh Tiên chém giết một vị Ngọc Tiên. Hiện giờ hắn có tu vi Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong, lại lấy được Thái Ất Huyền Quang Linh Lung Tháp, càng thêm khó ứng phó!

Vừa nói chuyện Phổ Hiền chân nhân vừa lấy ra một cây phất trần từ trong hư không, liền thấy hơn ngàn ngân tuyến đã bị đứt đoạn.

Hoàng Long chân nhân cau mày, quay nhìn Văn Thù cùng Từ Hàng nói:

- Văn Thù, Từ Hàng sư đệ, bên Tử Vân kia còn chưa có kết quả đúng không…

Sắc mặt Văn Thù chân nhân vô cùng âm lãnh, khẽ nâng mắt nhìn Hoàng Long lắc nhẹ đầu:

- Hiện tại Tử Vân pháp lực thông thần, chỉ một mình hắn dù cho ta cùng sư huynh liên thủ cũng chỉ có thể áp chế mà không thể chiến thắng. Huống chi hiện giờ ta còn trọng thương chưa lành!

Hoàng Long nghe vậy không khỏi bật cười:

- Nói cách khác lần này xem như chúng ta không thu hoạch được gì rồi? Năm vạn Ngọc Tiên, bốn Chân Tiên, bốn Huyền Tiên, ngoài ra còn mấy trăm vạn đệ tử hạ phàm, thậm chí mất một bộ Tiên Thiên kiếm trận, cuối cùng lại là kết quả như vậy sao?

Gân xanh trên cổ Từ Hàng đạo nhân lại hiện ra, hắn nhếch môi không nói lời nào. Hai tay siết chặt run rẩy, chỉ có người quen thuộc mới có thể biết được giờ phút này hắn đã giận dữ tới cực hạn.

Văn Thù không nói được lời nào, thi triển Vân Quang Huyễn Pháp xem hư không bên ngoài Thiên Nguyên Giới.

Hắn đánh ra một pháp quyết nghịch chuyển thời gian.

Khi trông thấy Nhạc Vũ dùng một kiếm chém đầu ba gã Huyền Tiên, không khỏi thật giật mình:

- Đây là chiêu kiếm gì? Quỷ dị đến như thế? Lại có thể thao tác thiên ý cho mình dùng…

- Đây là do Ngọc Lăng Tiêu tự nghĩ ra, mười ba thức trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm! Trước kia ta từng thấy Ngọc Lăng Tiêu dùng qua, nhưng người này sử dụng có chút khác mà thôi.

Phổ Hiển tự giễu, nhìn vào phất trần bị đứt trong tay:

- Khó trách Huyền Đô sư huynh đều muốn đem Ngọc Lăng Tiêu dẫn dắt vào môn hạ của sư bá. Người này đích thực là yêu nghiệt!

Còn đang nói chuyện, Phổ Hiền lại nhìn vào trong Vân Quang Huyễn Ảnh nói:

- Nhưng tu vi của người này thật làm người khác khó tin. Đi ra ngoài tiên giới mà vẫn không bị áp chế. Đây rõ ràng có thể kề vai cùng chúng ta rồi còn gì! Tây Hải Long tộc không phải nói Nhạc Vũ chỉ mới có Thiên Tiên tu vi thôi sao? Vì sao chênh lệch lại to lớn như thế? Rốt cục do người của Tây Hải Long tộc nói dối hay do người này ẩn giấu thực lực?

Từ Hàng đạo nhân nghe vậy bỗng nhiên cười:

- Bản thân ta đang nhớ lại một chuyện! Nhớ rõ mấy năm trước khi Nhai Tí đột phá phong ấn, Tây Hải Long tộc từng có một vị Chân Long Huyền Tiên Ngao Nhược mất tích ở gần phụ cận phương tây. Đồng thời cùng mất tích còn có Âm Linh Đảo Huyền Tiên Lý Thanh Y, Thanh Hải Long Vương Ngao Tĩnh. Khi đó thiên cơ hồng mông cũng không ai biết được hung phạm là ai. Vô luận là Tây Hải hay là Âm Linh Đảo cũng không bên nào chịu lộ ra nửa câu. Chỉ nói ba người này bị chết trong cuộc tranh đoạt vài món linh bảo. Mà nay nghĩ đến chỉ sợ có liên hệ lớn lao tới Nhạc Vũ này.

Trong đồng tử Hoàng Long chân nhân hiện lên vẻ sáng bóng, tiếp đó chợt sầm xuống:

- Nói chuyện này lại có ích lợi gì? Tu sĩ Âm Linh Đảo tu tập pháp môn quá mức ngoan độc, ngay cả người của Tiệt giáo cũng phải trốn tránh họ. Về phần Tây Hải Long tộc, chỉ sợ cũng không có dự định ra mặt cho Ngao Nhược kia đâu. Trước mắt Lan giáo tổn thương thảm trọng, mặt mũi quét rác, sau này rốt cục nên làm sao cho phải đây?

Phổ Hiền lắc đầu:

- Nếu muốn bức ép ra Nhạc Vũ, cũng phải nghĩ biện pháp từ chỗ Quảng Lăng Tông. Hiện giờ Thiên Nguyên Giới đã thăng cấp, mặc dù chúng ta có sai người đi vào cũng như muối bỏ biển, không thể gây thương tổn được căn cơ của Quảng Lăng Tông, chỉ có thể chậm rãi mà mưu đồ, trừ phi là sư tôn ra tay!

- Sư tôn? Khi đó chỉ là kết quả cá chết lưới rách mà thôi! Lấy tính tình ngoan độc của Nhạc Vũ, chẳng lẽ sẽ chịu ngoan ngoãn bó tay chịu trói theo lời chúng ta sao? Phải biết mặc dù là sư tôn cũng không điều tra được hành tung của hắn!

Vẻ mặt Phổ Hiền chân nhân ngẩn ra, tiếp theo lộ ra vẻ cười khổ. Từ Hàng cũng đã vươn người đứng lên, phẩy tay áo nói:

- Việc hôm nay là do ta khinh địch. Tính kế Uyên Minh cũng không được, tính kế Nhạc Vũ cũng gặp phải chật vật…

Trên gương mặt tú lệ hiện lên vẻ cười tự giễu, Từ Hàng lại sâu kín nhìn về phía tây:

- Mặc dù ta có dự định trước khi xảy ra đại kiếp nạn gạt bỏ toàn bộ điềm xấu, hiện giờ nghĩ đến đúng là có chút quá sốt ruột. Việc này tạm thời tới đây, ném chuột cũng sợ vỡ bình, nếu đem ba người kia bức tới tuyệt lộ, đối với chúng ta mà nói cũng không có gì ưu đãi. Trước mắt Xiển giáo gặp loạn trong giặc ngoài, đại địch của chúng ta vẫn đang ở ngay trung nguyên thôi.

Mấy người trong điện đều hiện ra vẻ mặt giật mình, tiếp theo lại hiện lên vẻ bội phục, Hoàng Long chân nhân cũng gật nhẹ đầu, trong mắt hiện vẻ vui mừng.

Trong cùng một thời gian, một đạo nhân tướng mạo uy nghiêm cũng cất tiếng cười vang, từ ngoài điện bước vào:

- Từ Hàng sư đệ thật giỏi! Biết sai mà sửa mới là bổn sắc trí giả!

Bốn người trong điện đều hiện lên vẻ mặt nghiêm nghị, hơi chắp tay nói:

- Gặp qua Quảng Thành sư huynh!

Quảng Thành Tử đồng dạng thi lễ, đi thẳng lên ngồi xuống chủ vị, tiếp theo mỉm cười nói:

- Mới vừa rồi sư tôn đã có phù chiếu lệnh cho ta thỉnh Nhiên Đăng sư tôn tạm thời chủ trì việc trong Ngọc Hư Cung!

Trên mặt bốn vị Đại La Kim Tiên lại ngẩn ra, tiếp theo không hẹn mà cùng lộ ra vẻ vui mừng.



Liên tục xuyên toa trong hư không hai ngày mới hội họp với cỗ hóa thân còn lại của mình, giờ phút này Nhạc Vũ đã cảm giác được tia báo động bất an cuối cùng trong thần hồn của mình cũng đã được tiêu trừ.

Hắn xác định không còn người theo dõi thiên cơ, lúc này mới dừng lại thân hình.

Tiếp theo ngay sau đó Nghịch Thiên đao cùng Thiên Ý kiếm đã không thể tiếp tục khống chế từ trong tu di không gian mạnh mẽ xuyên ra.

Hai tiên binh đều hóa thành long hồn khổng lồ dài hai mươi vạn trượng, giương nanh múa vuốt trong hư không, từng luồng lệ khí mạnh mẽ cắn lại, xâm nhiễm lên thần hồn của hai khí linh tiên binh.

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bắn ra ngón tay, hai tia Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực bắn vào bên trong. Chỉ trong nháy mắt đã áp chế lệ khí, tiếp theo phất tay áo, đem hai tiên binh đưa vào trong Diễn Thiên Châu.

Cơ hồ vừa cảm giác được bên trong có khí tức của sinh linh, hai đầu long hồn liền muốn hướng chỗ có nhân khí dày đặc bay tới.

Nhạc Vũ thấy thế không khỏi âm thầm lắc đầu, phẩm cấp của hai khí linh thật quá thấp, từ Long Thương kiếm suy diễn ra phương pháp tế kiếm càng thêm không xong.

Cắn nuốt tinh nguyên hồn lực của Linh Tiên Thiên Tiên vẫn còn hoàn hảo, Thái Ất Chân Tiên cùng Thái Thanh Huyền Tiên thật sự quá mạnh mẽ, hai đầu khí linh khi còn sống tu vi chỉ mới đạt tới Linh Tiên cảnh nên hiện tại đã thực sự khó khăn khống chế áp lực.

Tâm niệm chợt động, đưa tới hóa thân tạm thời trấn áp hai thanh tiên binh. Bản thể Nhạc Vũ lại lấy chiếc ngọc hộp mở ra, bên trong là một viên nguyên thần tinh hạch cực lớn vô cùng.