Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1019: Tự sát diệt môn!





Trông thấy Nhạc Vũ tiến vào trong Vân Quang Bích Chướng, trên Vân Diệt sơn vẫn có thể tự do xuất nhập, không hề bị linh trận ảnh hưởng, đông đảo tiên tu Thiên Huyền Giới còn chưa nhận ra được điều gì, nhưng những đệ tử Vân Diệt Tông lại có chút phát hiện, giật mình ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ rung động cùng khó tin.

Những tu sĩ Ngọc Tiên kia bái nhập vào Vân Diệt Tông ít nhất cũng đã ngoài năm ngàn năm, Ngũ Khí Vân Quang đại trận hộ sơn lợi hại thế nào họ đều hiểu rất rõ ràng.

Dùng cả tòa đại trận nhằm vào một người cũng không tác dụng, ngược lại còn bị đối phương dễ dàng đột phá vào trong Vân Quang Bích Chướng.

Thanh niên bị gãy tay này rốt cục có lai lịch ra sao?

Nhạc Vũ cũng không quan tâm, tiến thẳng vào trong Ngũ Khí Vân Quang trận, tổng cộng có năm bích chướng cản trở, đợi tới khi hắn xông tới tầng thứ tư trên đỉnh núi bắn ra linh quang phù trận, lập tức khuếch trương ra bên ngoài.

Trước mắt độ dày vân chướng cùng lực bài xích trong núi áp bách ập tới cũng tăng cường thêm gấp mấy lần.

- Múa rìu qua mắt thợ!

Nhạc Vũ híp mắt, hai ngón tay trái vung lên, tiện tay kết xuất ra một đạo kiếm quyết, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, vẽ vào hư không, liền đem đoàn vân chướng phá vỡ hoàn toàn.

Thân thể hắn hóa thành độn quang liền đi ra bên ngoài tầng vân chướng thứ năm.

Giờ phút này những tu sĩ Ngọc Tiên đuổi theo đều nhất tề biến sắc, cũng không còn tiếp tục chiếu cố tới mặt mũi, từng đạo thanh sắc kiếm quang khí thế bàng bạc khôn cùng từ khắp bốn phương tám hướng chém thẳng xuống, khiến cả chân trời đều biến thành một mảnh thanh sắc lóng lánh.

Đông đảo tu sĩ Thiên Huyền Giới phụ cận vốn chỉ cảm thấy linh lực khuấy động kịch liệt, trong mắt chỉ toàn là lam sắc kiếm ảnh, vừa hít sâu một hơi ngay tức khắc tình cảnh trước mắt khiến cho họ ngây người.

Chỉ thấy chung quanh thanh niên tu sĩ năm trăm trượng hiện ra một tầng thanh sắc linh quang, mấy chục đạo Thiên Cương Diệt Vân kiếm khí vô cùng cuồn cuộn xông tới nhưng lại vị ngăn cản ngay ngoài năm trăm trượng, không một tia kiếm khí nào có thể xuyên được vào bên trong.

Cuối cùng cũng có người chú ý tới trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, quang quyển mộc chất thanh sắc không ngừng chớp động phù văn, sáng bóng thanh nhuận vô cùng, tuy linh quang nội liễm nhưng xa xa nhìn lại cũng cảm giác đôi mắt mình bị hấp dẫn, chỉ nhìn qua một lần liền cảm thấy thần trí trong sáng, tâm thần thư thái.

- Đây là tiên thiên linh bảo? Chỉ sợ ít nhất cũng phải tam phẩm, chẳng thể trách có thể ngăn cản được đông đảo Ngọc Tiên vây đánh…

- Ba thanh kiếm tiên kia chỉ sợ cũng bất phàm, ta xem hình như là một bộ…

- Ngọc Tiên tu sĩ kia quả nhiên vận khí thật tốt quá, nhưng thật sự không biết trời cao đất dày…

Những tu sĩ Ngọc Tiên Vân Diệt Tông nghe được đều phảng phất như nhẹ nhõm, cảm giác của bọn hắn mặc dù cũng âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ cho dù có linh bảo hỗ trợ nhưng thanh niên kia cũng không thể nào đủ khả năng thoải mái ngăn trở một kích hợp lực của nhiều người như vậy, cơ hồ một kích hợp lực kia cũng hơn một kích của Thái Ất Chân Tiên đánh ra, nhưng lại không cách nào tới được gần thanh niên kia. Nhưng bọn hắn cũng không nghĩ sâu về chuyện này, chỉ ngây người nhìn vào quang quyển thanh sắc kia, thầm nghĩ bảo vật đúng thật là vô cùng thần diệu huyền bí.

Đông đảo tiên tu Thiên Huyền Giới ánh mắt đều như tỉnh ngộ, khi nhìn về hướng Nhạc Vũ đều hiện ra vài phần tham lam.

Nhạc Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, tay trái tiếp tục kết kiếm quyết, đang định chỉ vào hư không trước mặt, bên trong đại điện đỉnh núi không ngờ lại toát ra một đạo thanh sắc kiếm ảnh phân thành trăm vạn đạo ảnh kiếm từ trên chém thẳng xuống.

Đồng thời một thanh âm trung khí mười phần hùng hồn truyền tới:

- Thiên Tiên, có chút trình độ trận đạo cũng dám sinh sự trong Vân Diệt Tông ta? Chỉ cần ngươi đón ta ba kiếm, lưu lại mấy món linh bảo kia, liền có thể cút cho ta!

Bóng kiếm vạn trượng, phảng phất như hoàn toàn bao phủ Nhạc Vũ, kiếm khí thẳng hàng cuồn cuộn đánh xuống như muốn đem hết thảy bên dưới chém thành bột mịn.

Vô số tiên tu trong ánh mắt đều lộ ra vẻ thương hại lẫn tiếc nuối, mà những tu sĩ Vân Diệt Tông đều lộ ra ý cười.

Nhưng chỉ thoáng chốc những vẻ mặt kia chợt cương cứng lại.

Nhạc Vũ vẫn thản nhiên chỉ vào hư không, quỹ tích cũng không có gì thần kỳ nhưng thiên địa linh lực khu vực này lại không biết vì sao hoàn toàn rối loạn.

Vân Quang Bích Chướng nhìn qua như thật dày lại bị một chỉ kia "chém" vỡ.

Tiếp đó hắn lại búng ra ngón tay, sau đó vang lên một tiếng "ông" kiếm minh sắc bén, thẳng chấn trời cao.

- Ở trước mặt ta, ngươi cũng xứng sử kiếm?

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy đạo thanh sắc kiếm quang kia rung mạnh một trận, khí linh gào thét bị sinh sôi bắn bay hơn mười vạn trượng.

Bọn hắn chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, tưởng như trước mắt đã xuất hiện ảo giác, khi cẩn thận nhìn kỹ lại trên mặt đều hiện vẻ kinh nghi bất định.

Ở trước mặt ta, ngươi cũng xứng sử kiếm?

Câu nói này bất luận từ trong miệng kẻ nào nói ra đều cho người ta cảm giác vô cùng cuồng vọng, tuyệt không ai dám ở trước mặt hơn mười Thái Ất Chân Tiên mà nói ra lời ấy!

Nhưng vị tu sĩ thanh tú này lại nói ra thật bình tĩnh, vô cùng đương nhiên.

Nhưng phối hợp với một chỉ tay lại đánh bay thanh sắc tiên binh kia, lại làm cho kẻ khác phải tin vài phần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cơ hồ cùng một thời gian, bên trong đại điện Vân Diệt Tông, trung niên gương mặt uy nghiêm ngồi bên tay trái trên cùng thế nhưng lúc này khóe miệng bỗng dưng tràn ra một ngụm máu tươi, chỉ nháy mắt hắn đã lập tức biến mất xông ra bên ngoài, cơ hồ không ai kịp nhìn rõ.

Bên trong điện phủ, đông đảo Ngọc Tiên tu sĩ cũng hoàn toàn không cảm giác, không hề biết được việc đang xảy ra bên ngoài điện.

Chỉ có mười ba Thái Ất Chân Tiên đều nhíu mày, trong mắt hiện ra vài phần kinh ngạc, ngay cả Chung Ly Thương sắc mặt đều ngưng trọng.

Xuyên qua tầng bích chướng thứ năm đã đặt chân lên đỉnh Vân Diệt sơn. Trên quảng trường khổng lồ lúc này trái phải bày ra vô số bàn ghế, quỳnh tương tiên yến, thứ gì cần có đều có, vô số tiên tu đang tự mình rót rượu cười nói, không ngừng ồn ào cười vang náo nhiệt.

Nhạc Vũ không hề quản tới, trực tiếp đi thẳng tới đại điện, mới đi được nửa đường, vẻ mặt hắn chợt ngẩn ra.

Khuy Thiên Châu của hắn xuyên thấu qua linh trận trùng điệp cách trở, cảm giác được một vật nằm bên trong Ngũ Khí Vân Quang trận.

- Ân? Đây là mảnh nhỏ Phục Hi Kính? Nguyên lai bên trong Vân Diệt Tông lại có được một mảnh, không ngờ hôm nay còn có nỗi vui mừng ngoài ý muốn như vậy!

Thoáng cảm thấy ngoài dự liệu, Nhạc Vũ lại tiếp tục thao túng Cửu Khung Minh Ngọc Khuê tiếp tục tiến thẳng tới đại điện, vừa rồi hơi thoáng khựng lại đã có vài chục Ngọc Tiên tụ tập chạy đến.

- Kết trận!

Trên bầu trời truyền ra tiếng quát nhẹ, một trận vân vụ thận khí nồng đậm tản ra, đem quanh Nhạc Vũ bao phủ che lại, toàn bộ tiên tu cũng không nhìn thấy được vật gì.

Sau đó ba mươi bốn Ngọc Tiên tụ tập trên bầu trời đỉnh đầu Nhạc Vũ, bên trong đại điện cũng có hai đạo nguyên thần Thái Ất Chân Tiên đều tự ngự kiếm đầu nhập vào trong trận, vừa đủ số lượng ba mươi sáu thiên cương.

Khi kiếm trận vừa chuyển, lại rõ ràng có chừng một trăm lẻ tám đạo cơ hồ so sánh được với Thiên Cương Diệt Vân kiếm khí quét xuống, phảng phất như muốn đem người trong trận phân thây vạn đoạn.

Mà giờ phút này trên mặt Nhạc Vũ đã lộ ra vài phần mất kiên nhẫn.

- Cút cho ta!

Tam Tài Thanh Quang kiếm chung quanh đồng loạt chuyển động, thoáng chốc trăm ngàn đạo thanh sắc kiếm quang phá không bay lên, một tia Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí đem hơn trăm đạo thủy lam kiếm quang toàn bộ trộn nát ngay sau đó bắn ngược lại, binh khí tiên bảo của ba mươi bốn Ngọc Tiên tu sĩ đều hoàn toàn nát vỡ, thân hình bị bắn ngược trở ra, ngay cả nguyên thần hai Thái Ất Chân Tiên cũng kêu lên một tiếng đau đớn, bắn ngược trở về trong đại điện.

Linh lực cương phong khuấy động, cũng đem thận quang ảo ảnh toàn bộ phá tan, dư ba còn chưa dừng lại, bên trên quảng trường bạch ngọc thổi quét bàn ghế đồ vật, kể cả mấy vạn Linh Tiên Thiên Tiên đều bị kình khí vỡ bờ đánh bay ra hơn mấy vạn trượng mới có thể ổn trụ thân hình, sắc mặt đều hoàn toàn tái nhợt.

Những người này đã sớm ngồi trên đỉnh núi từ lâu, chuyện xảy ra bên ngoài Ngũ Khí Vân Quang trận cơ hồ hoàn toàn không hay biết, giờ phút này mới giật mình, hơn mười vạn ánh mắt đều tập trung trên người Nhạc Vũ, cùng trên người những tu sĩ Ngọc Tiên bị một kiếm quét bay.

Trong mắt họ phần lớn hiện lên vẻ mờ mịt khó hiểu, cũng có vài người mắt hiện vẻ hoảng sợ.

Lúc này đã có người nhìn thấy dị thường trên không trung, lớn tiếng thét kinh hãi:

- Đó là thất cửu kiếp vân, bên trong Vân Diệt Tông là người phương nào cần độ kiếp?

Chỉ riêng tu sĩ Vân Diệt Tông đều không dám phân tâm, mồ hôi tuôn tràn nhìn Nhạc Vũ chăm chú.

Đi thẳng tới trước điện, Nhạc Vũ nhìn thấy tấm biển trên cửa, ghi chữ Trấn Huyền, là hai chữ triện thượng cổ.

- Trấn Huyền? Trấn áp thiên huyền sao? Vân Diệt Tông quả nhiên phô trương rầm rĩ!

Trong lúc mơ hồ hắn cảm giác được bên trong Trấn Huyền Điện có hơn mười hồn thức của Thái Ất Chân Tiên như thái sơn áp đỉnh cưỡng bức ập tới, đều ẩn thấu sát khí tràn đầy.

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, chấn rung tay áo, một thanh sắc mộc kiếm trước người phun ra một đạo kiếm quang, đem tấm biển Trấn Huyền Điện chém thành mảnh nhỏ sau đó đi thẳng vào, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn những người bên trong.

Đông đảo Ngọc Tiên bên trong vẻ mặt ngẩn ra, trong đó có mấy người nhìn Nhạc Vũ, vẻ mặt vốn đang nổi giận định mở miệng trách mắng, lại đột nhiên nhìn thấy phía trên chỗ mười ba vị Thái Ất Chân Tiên lại tuôn ra tia sát ý thâm trầm hạo liệt tràn ngập trong điện, không khỏi do dự, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn lên trên.

Chỉ có Nhạc Băng Thiến vừa trông thấy Nhạc Vũ, trên gương mặt ngây ngốc không chút diễn cảm lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, nhưng khi cảm giác được linh lực dao động trên người Nhạc Vũ, sắc mặt nàng chợt cứng lại.

Gần bên cạnh nàng còn có một thanh niên diện mạo tuấn mỹ, lại lộ ra vài phần khinh ngạo, vừa nhìn thấy Nhạc Vũ chợt suy ngẫm một thoáng, tiếp theo ánh mắt chợt sáng:

- Là ngươi? Lúc trước người cùng ta tranh đoạt Tru Tiên Nỗ, Vân sư đệ cũng bị tổn thương trong tay ngươi!

Nhạc Vũ cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn thẳng lão nhân ngồi sâu trong điện:

- Ngươi là Chung Ly Thương?

Hắn cũng không đợi trả lời, liền phất tay áo, Thiên Ý kiếm cùng Nghịch Thiên đao đồng loạt bay lên, phiêu phù quanh người, thanh âm lạnh lẽo nói:

- Dám cướp đoạt thân muội của ta, ngươi thật to gan! Hôm nay hoặc là ngươi cùng Chung Ly Ý tự sát tạ tội, hoặc do ta ra tay, diệt ngươi