Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1117: Hậu Thổ cầu trợ





- Dương Hạo!

Trên phù không đại thành Các Linh sơn, bên trong Huyền Thánh Cung, Nhạc Vũ bỗng dưng bừng tỉnh, trong mắt thoáng hiện lên tia kinh hãi.

Ở nơi này tĩnh tâm tu hành hơn mười năm, lại đem tia kiếm ý mạnh mẽ bên trong Hồng Mông kiếm điển luyện hóa được một bộ phận, nhưng ngay vừa rồi cũng không biết vì sao hắn lại nảy sinh cảm ứng bất an, chỉ cảm thấy bên trong hồng hoang đang có việc gì đó bất lợi với mình đang phát sinh.

Nhưng thiên cơ đã bị che đậy, cho dù toàn lực suy diễn cũng không cách nào tra xét nguyên nhân.

Nhưng trong đầu hắn không hiểu vì sao đột nhiên xuất hiện hai chữ Dương Hạo, cùng hình dáng một người tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.

Suy ngẫm chốc lát Nhạc Vũ vẫn không hiểu được nguyên nhân, sau đó khẽ vẫy tay, liền triệu Cực Lan từ trong Diễn Thiên Châu đi ra, vẻ mặt Cực Lan chợt giật mình nhưng tiếp theo lại lộ ra vẻ cười khổ, cố gắng nén giận, bất cứ ai khi đang tu hành tới mức khẩn yếu quan đầu lại bị cắt ngang đều sẽ mang lòng căm tức.

Nhạc Vũ chỉ làm như không thấy, trực tiếp hỏi:

- Thủy Vân Tông ở phía tây thùy Nam Chiêm Bộ Châu, khoảng cách Côn Luân sơn không xa, cùng sơn môn của Ngọc Đỉnh chân nhân Ngọc Tuyền sơn chỉ kém cự ly bảy ức dặm, không biết sư huynh có nghe nói về Dương Hạo hay không?

- Dương Hạo? Ta biết được người này là đồ đệ của Ngọc Đỉnh, nghe nói là một trong ba đại đệ tử đệ nhất của Xiển giáo, lại nghe lời đồn người này là do Vân Hoa công chúa, là tiểu muội của Hạo Thiên sinh ra, nhưng lại có người nói đây chỉ là tin đồn nhảm, nhưng ta lại biết lời này hơn phân nửa là sự thực. Vị Vân Hoa công chúa kia hiện tại bị phong ấn tại Đào sơn, khoảng cách Thủy Vân Tông không xa, đệ tử Thủy Vân Tông thường tới đó hái thảo dược, ngẫu nhiên có gặp mặt Dương Hạo đến Đào sơn thăm nàng.

Cực Lan đáp xong, trong mắt chợt lóe lộ ra vài phần tò mò:

- Đang tốt đẹp dưng không ngươi hỏi chuyện này làm chi? Người này tuy là đồ đệ của Lan giáo, nhưng tạm thời không quan hệ gì tới chúng ta, cũng không gây chuyện tới phương bắc đại đế ngươi đi?

- Chưa chắc!

Vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng trọng nói:

- Vừa rồi ta đột nhiên có cảm ứng, người này đối với ta mà nói có phiền phức cực lớn, thậm chí có thể dao động căn cơ của ta hiện tại, thậm chí so với việc mở lục đạo luân hồi còn hung hiểm hơn mấy lần.

- Lại là như thế sao?

Cực Lan kinh ngạc, tiếp theo vô cùng khó hiểu nói:

- Là bởi vì duyên cớ nào?

Ánh mắt Nhạc Vũ híp lại, sau một lúc lâu như có suy nghĩ nói:

- Vân Hoa công chúa bị phong ấn tại Đào sơn, là chuyện khi nào? Bởi vì duyên cớ ra sao?

- Nghe nói sau khi Thiên Đình thành lập không lâu, bởi vì cùng một phàm nhân Nhân tộc nảy sinh cảm tình, vì vậy mới có Dương Hạo.

Cực Lan biết việc này cũng không bình thường, nên thuận miệng nói tiếp:

- Bởi vì phạm vào giới luật thiên điều do Hạo Thiên sáng lập, vì vậy nghe nói bị phong ấn dưới Đào sơn, nghe nói phải bị trấn áp một trăm vạn năm!

- Người phàm?

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng:

- Thượng giới Thiên Cung công chúa, bản thân trường sinh bất tử lại đi trúng ý một người phàm tục sao?

Cực Lan im lặng, nói đến việc này hắn cũng có chút khó tin, tựa như chính hắn mê muội tu hành, nhưng đối với nữ sắc cũng vẫn có quyến luyến.

Nhưng nếu là nhân gian nữ tử, vô luận xinh đẹp như thế nào cũng không bao giờ động tâm.

Chuyện tình của Vân Hoa công chúa có ai hiểu rõ được vấn đề ẩn giấu bên trong đây?

Cũng không biết là vị thượng cổ đại năng nào đã nhúng tay khiến cho một vị nữ tiên tiếp cận Đại La Kim Tiên cảnh giới lại cùng người phàm nảy sinh nghiệt duyên.

Ngay sau đó Nhạc Vũ chợt hỏi:

- Nói như vậy Vân Hoa công chúa bị xử tội danh chính là có quan hệ tới việc tuyệt thiên địa nhân liên thông có đúng không?

Trong lòng Cực Lan chợt tỉnh, cũng hiểu được ý nghĩ của Nhạc Vũ, cau mày nói:

- Xác thực là như thế, vào thời thượng cổ khi Kiến Mộc cùng Bất Chu sơn còn tồn tại, Nhân tộc cho dù dùng thân thể người phàm cũng có thể đi lên cửu tiêu ba mươi ba thiên, hoặc tiên nhân có thể tùy ý xuống phàm trần không bị hạn chế. Chính vì vậy lòng kính ngưỡng đối với thần minh càng ngày càng sút giảm, vì vậy Vu Thần mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế chém gãy Bất Chu sơn, lại cùng hợp mưu đánh gãy Kiến Mộc, hạn chế tiên tu xuống hạ giới, chấm dứt thiên địa nhân liên thông, về sau tuy Vu Thần bị vong diệt nhưng sau khi Hạo Thiên xây dựng Thiên Đình, vẫn tiếp tục xem đó là thiên quy!

Nói đến đây Cực Lan khẽ thở dài:

- Vân Hoa công chúa nói ra cũng là vô tội, cũng không biết bị hại trong tay người nào đến nỗi làm cho Hạo Thiên tuy vô tình nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

Nhạc Vũ thoáng cau mày, lộ vẻ hiểu ra:

- Hậu Thổ thành lập lục đạo luân hồi, nếu giờ phút này Lan giáo lệnh cho Dương Hạo đi phá vỡ phong ấn Đào sơn, cứu ra Vân Hoa công chúa thì lại như thế nào?

Cực Lan suy ngẫm chốc lát, nhất thời hít sâu một hơi lạnh:

- Hảo tính kế! Hiện giờ vô luận là Thiên Đình hay là chư phương thế lực, đại năng thượng cổ đều bị việc xây dựng địa phủ làm liên lụy, không thể thoát thân. Có lẽ làm vậy Dương Hạo sẽ có thể thành công, chỉ sợ khi đó không chỉ là Xiển giáo, Tiệt giáo cùng phương tây nhị thánh cũng sẽ âm thầm tương trợ, dù là Yêu tộc cũng sẽ vui vẻ nhìn thấy cảnh này, mấy trăm năm sát kiếp vừa qua, là lúc Thần đạo rầm rộ chấn hưng, những người kia có thể nào không liều mạng tiêu giảm vận số của Thần đạo? Nhưng ta vẫn có chút không nghĩ ra, ngày sau Xiển giáo hơn phân nửa sẽ có đệ tử nhập Thiên Đình tu thần, nếu dẫn đầu làm cho thế lực Thiên Đình suy yếu, sẽ không e ngại ngày sau bị Hạo Thiên trả thù hay sao?

Nhạc Vũ cười lạnh, Cực Lan không biết chuyện xảy ra trong tương lai hậu thế, thế nhưng trong lòng hắn lại hiểu thật rõ ràng, giờ phút này vị Ngọc Thanh đạo tổ kia e rằng đang tự cho rằng mình đã nằm trong thế cục bất bại.

Sáu vị Đạo tổ đã có năm vị nghiêng theo xu hướng rõ ràng, chỉ riêng Thượng Thanh đạo tổ vẫn còn đang bị giấu diếm hoàn toàn không biết chân tướng sự tình đi?

Trong lòng hắn đã liệu định ra nguyên do của việc này, cũng không nói thêm lời nào trực tiếp truyền âm ra ngoài gọi Vi Minh Tử đến trước tẩm cung.

Sau đó lấy ra tử kim ngọc bạch tiện tay viết thảo thật nhanh, tiếp tục dùng Long Hoàng An Thiên Tỳ ấn lên, ném cho Vi Minh Tử nói:

- Cầm chiếu thư của ta, tiến đến Thiên Đình thay ta hỏi thăm Thiên Đế bệ hạ, nếu như hắn không thủ được Đào sơn, cháu trai của mình cũng không xử lý được, vậy phương bắc đế đình của ta có thể thay mặt hắn xử lý, cứ đưa nguyên văn lời của ta cho hắn biết, không cần nói quanh co hay uyển chuyển khéo léo gì cả, trực tiếp chuyển đúng nguyên văn của ta là được!

Con ngươi Vi Minh Tử co rụt lại, có chút khiếp sợ nhìn Nhạc Vũ, sau đó vẻ mặt bình phục lại khom người ứng tiếng, trực tiếp hóa quang rời đi, tiếp theo sau lại có một cỗ tứ long xa giá mang theo mấy trăm tử kim sắc chiến xa cùng hai ngàn hoàng cân lực sĩ từ trên đại thành phóng lên không, xuyên thẳng vào trong bầu trời. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Cực Lan im lặng một lúc tiếp theo khẽ nhíu mày nói:

- Ngữ khí của sư đệ cũng thật không chút khách khí, nếu Hạo Thiên thẹn quá hóa giận hoặc thật sự đem việc của Vân Hoa công chúa giao cho ngươi xử lý, ngươi lại làm thế nào? Ý tốt nhắc nhở hắn trái lại biến thành chuyện xấu!

- Không cần để ý, chỉ là phép khích tướng mà thôi!

Nhạc Vũ hừ lạnh, trong mắt lộ vẻ xảo trá:

- Nếu thật sự hắn đem việc này giao cho ta, vậy trẫm cứ xử tuyệt việc này, dù sao trong hồng hoang ai cũng biết được phương bắc đế đình sơ lập, căn cơ nông cạn, hao tổn lớn nhất cũng không phải là trẫm!

Cực Lan ngạc nhiên, đột nhiên bật cười, mà vẻ mặt Nhạc Vũ chuyển sang ngưng trọng:

- Tóm lại bất kể như thế nào, tuyệt thiên địa thông, thiên quy tuyệt đối không thể phá, ta cũng tuyệt không cho phép Dương Hạo cứu ra mẹ của hắn!

Ánh mắt hắn sâu kín nhìn về hướng tây nam, chợt nhớ lại lúc ở Huyền Linh Giới từng gặp qua thân ảnh vĩ ngạn lại nhớ tới tình mẫu tử phân ly kia, trong lòng hắn cũng từng khởi lên ý thương hại, nhưng giờ phút này hắn tuyệt không cho phép đế đình cùng trăm triệu tín đồ của mình gặp phải nguy hiểm dao động căn cơ, cho dù có chút dấu hiệu nguy cơ hắn cũng tuyệt không cho phép!

Sau đó theo bản năng hắn chợt nhớ tới một câu danh ngôn của kiếp trước "Mông quyết định đại não", đó là ý tứ khi ngồi ở vị trí nào thì sẽ mưu đồ theo vị trí đó, nếu đổi lại ở vị trí khác chính hắn chỉ sợ sẽ có một loại ý tưởng khác hẳn.

Sắc mặt Cực Lan lại vô hạn cảm khái:

- Ta cũng đã liệu đến ngươi sẽ làm như thế. Chỉ sợ sau lần này vô luận Dương Hạo có thể thành công hay không, đối với Thiên Đình mà nói đều tuyệt không có ưu đãi, những tín đồ hạ giới đều không hề hay biết sự thật, chỉ nghĩ thần minh Thiên Đình quá mức lãnh khốc, bất chấp nhân tình!

Nhạc Vũ cười tự giễu, nhưng lòng dạ cũng biết rõ thà rằng làm cho kẻ khác sợ hãi còn hơn là để Thiên Đình bị mất mặt hoàn toàn.

Sau đó hắn đưa Cực Lan quay về Diễn Thiên Châu, ngồi yên tại chỗ lẳng lặng chờ đợi, qua mấy ngày sau trong điện bỗng nhiên xuất hiện một đạo phù triện phá không bay đến.

- Sao lại nhanh như vậy?

Vẻ mặt Nhạc Vũ ngẩn ra, đem tử kim sắc phù triện đón trong tay, lúc này mới biết không phải tin tức bên Thiên Đình mà là từ bên dưới cửu u thâm uyên.

- Cuối cùng đã đến rồi sao?

Tinh mang trong mắt Nhạc Vũ chớp lên, việc Hậu Thổ đang làm hôm nay cũng không biết đã bố trí bao nhiêu năm, hiện tại lại phải cầu trợ tới hắn chỉ sợ nếu không phải vạn bất đắc dĩ nàng tuyệt sẽ không vận dụng.

Dùng phù triện báo tin, chỉ sợ tình hình thật sự có chút không ổn, tiếp theo cũng không hề chần chờ trực tiếp triển khai phương pháp độn thổ hướng lòng đất xuyên xuống, chỉ chốc lát đã xuyên thấu mấy trăm vạn trượng, trước mắt nhất thời rộng rãi, hắn đã tiến vào một không gian rộng lớn, chỉ thấy phía dưới xuất hiện một dòng sông lớn đang chảy mạnh, uốn lượn xa xa, dòng nước màu xanh đen, lộ ra khí tức âm trầm u lãnh vô tận.

Mà con sông rộng chừng vạn trượng, hai bên bờ lại không chút ánh sáng, còn tràn đầy âm khí sát lực, có chút cây cối thấp bé rải rác khắp nơi, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền biết cây cối ẩn chứa kịch độc.

Nhạc Vũ vừa đi vào, liền thấy vô số thanh sắc oan hồn từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới.

Nhạc Vũ cũng không để ý, hừ lạnh một tiếng, thanh âm chấn động khiến vô số hồn phách cơ hồ toàn bộ hỏng mất.

Một đường đi xuống, không chút trở ngại xông tới tầng thứ tư, phẩm cấp oan hồn đã tăng lên tới Thiên Tiên, còn có vô số yêu thú quỷ quái điên cuồng tấn công tới, muốn ngăn trở Nhạc Vũ, liền bị cỗ kiếm áp cuồn cuộn trực tiếp bức bách văng sang bên, thậm chí thần hồn còn bị cường hành mạnh mẽ đập vụn.

Ngay khi Nhạc Vũ xuyên thấu qua tầng thứ sáu, xa xa bỗng dưng xuất hiện một đạo hồng sắc quang nhận xuyên tới, đồng thời vang lên một tiếng cười lạnh:

- Vị Hậu Thổ nương nương này thật đúng là giao du rộng lớn, lại tặng thêm một người tới đây chịu chết!

Quang nhận uyển như du long, vô cùng mạnh mẽ. Sau khi xuất hiện thoáng chốc đã đi tới trước mặt.

Hai mắt Nhạc Vũ híp lại, lấy ra Thủy Vân kiếm, một đạo thủy lam kiếm hoa bắn ra trực tiếp xoắn tới, đem hồng sắc quang nhận xoắn thành dập nát.