Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1220: Nhị hoàng gặp nhau





Từ bên trong thế giới Cực Lạc Thiên thoát ra, Nhạc Vũ chỉ nhìn thấy hai người Mạnh Chương thần quân cùng Ô Sào đang đứng cách đoàn vân khí lốc xoáy trên đỉnh núi không xa.

Thần sắc hai người hoàn toàn khác nhau, Mạnh Chương đang cau mày lâm vào trầm tư, Ô Sào lại tràn đầy ý cười trên mặt, tay áo đỏ tươi liên tục phấp phới chẳng khác gì một ngọn lửa đang nhảy nhót.

Trông thấy Nhạc Vũ cùng Đương Đồ chân quân đi ra, trong mắt hai người đều mang theo thâm ý liếc mắt nhìn lướt qua Đương Đồ.

Thoáng thi lễ, Ô Sào mở miệng cười nói:

- Bệ hạ đúng là tính kế lợi hại, một Chúc Long tàng trân Cực Lạc Thiên liền khiến Bắc Câu Lô Châu mất đi hai vị đầu lĩnh. Uy thế Nhân đạo đại hưng không còn cản trở. Phỏng chừng chỉ cần thêm ngàn năm là có thể áp chế toàn phương bắc. Hiện giờ ta đối với bệ hạ lại tăng thêm mấy phần tin tưởng, hoặc có thể sẽ có một ngày hoàn toàn được tâm nguyện trong lòng ta.

Trong lúc nói chuyện hắn không hề có chút cố kỵ, Đương Đồ cũng không hề tỏ vẻ xấu hổ chút nào.

Đi vào Cực Lạc Thiên truy sát Nhạc Vũ đều có duyên cớ, nhưng không quan hệ gì tới việc hưng suy của Yêu tộc.

Nhân vật Chuẩn Thánh như hắn, cũng không có hậu duệ hay tổ tiên gì, dù Yêu tộc bị diệt sạch cũng không liên quan tới hắn. Vô luận hắn đi tới nơi nào đều có người dùng lễ đối đãi, cho dù trước mặt vài vị Đạo tổ thánh nhân hắn cũng có chút địa vị.

Nếu đã đầu nhập vào dưới trướng Nhạc Vũ, lại không còn cơ hội giãy thoát, nếu còn vì chuyện Yêu tộc hưng vong mà rối rắm, như vậy chỉ là tự tìm khó chịu.

Nhạc Vũ nghe vậy cũng không lưu ý tới, chỉ khẽ cười nhìn qua Mạnh Chương nói:

- Thần quân hiện tại đã tin tưởng rồi chứ? Trẫm có một ngày sẽ vì Long tộc các ngươi lấy được một địa phương ở lại?

Ánh mắt Ô Sào lẫn Đương Đồ đều chớp động, thầm nghĩ thì ra là thế. Chẳng thể trách cuộc chiến hôm nay vị đứng đầu tứ linh thần thú này lại dụng tâm ra sức đến như vậy.

Nguyên lai giữa hai người còn có giao dịch như vậy, Mạnh Chương thần quân vẫn im lặng thật lâu, chưa từng nói chuyện. Nhíu mày suy ngẫm một lúc, thẳng đến nửa khắc sau hắn kiên quyết phẩy tay áo nói:

- Tâm kế thủ đoạn của bệ hạ thật sự tuyệt đỉnh. Thần thông đại pháp cũng khiến người khác nhìn không thấu. Chẳng thể trách có thể chấn hưng phương bắc đế đình, trở thành người đứng đầu phương bắc. Hiện giờ Mạnh Chương thật có ý nghĩ muốn thử xem một lần. Xin hỏi bệ hạ muốn ta làm sao giúp ngươi?

Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, lựa chọn của Mạnh Chương vốn nằm trong sự dự liệu của hắn.

- Trước mắt có một chuyện cần có thần quân tương trợ. Thỉnh thần quân cùng ta đến Các Linh sơn một chuyến…

Nói tới đây, Nhạc Vũ quay đầu nhìn Ô Sào cùng Đương Đồ nói:

- Cực Lạc Thiên phải làm phiền hai vị. Đế đình ta đang cần có một động thiên thế giới làm căn cơ kiến thiết.

Ô Sào nghe vậy cũng cười:

- Bệ hạ cứ tự tiện!

Đương Đồ chân quân cũng thi lễ đáp ứng, cúi người xác nhận. Nhạc Vũ cũng không nguyện ở lâu, chỉ chợt lóe thân đã cùng Mạnh Chương thần quân dùng Súc Địa Thuật đi về phương nam.

Hai người đi xa ngoài ngàn vạn dặm, mà Ô Sào vẫn đứng yên trên đỉnh núi, lúc này lại ngẩng đầu nhìn trời.

Khác với lần trước có Hậu Thổ dùng thần lực che phủ, rất nhiều người ở vài năm sau mới biết được nội tình.

Lúc này hiện tượng thiên văn biến hóa từ đầu tới cuối cùng không ai đi che giấu. Cho dù là một tiểu tiên pháp lực nhỏ bé cũng có thể chính mắt nhìn thấy rõ tinh tượng biến hóa hiện tại.

- Chuẩn Thánh thân vẫn, trong Huyền Thánh Tinh Cung lại có thêm một hộ tinh. Chân chính là loạn lạc tương khởi.

Trong lúc mơ hồ có thể thấy được ở phía bắc chiếm cứ một tinh hệ thật lớn, diện tích bằng một phần mười bầu trời tinh đồ phương bắc đang không ngừng vận chuyển, sức dẫn dắt tràn ra chung quanh đã ảnh hưởng tới chư thiên tinh tú trên bầu trời.

Khiến quỹ tích tuần hoàn nguyên lai đã thay đổi, vô số tinh tú đều đã bị lệch khỏi phương vị quỹ đạo trước kia.

Hiện tại phương bắc đế đình đã có được lực lượng quấy động thiên hạ!

- Thật không biết những thái cổ đại năng, hồng hoang đứng đầu nhìn thấy một màn hôm nay sẽ có biểu tình đến bực nào?

Suy nghĩ tới vẻ mặt của Huyền Đô cùng Côn Bằng vừa rồi, Ô Sào bỗng dưng lớn tiếng cười vang, thật lâu không dứt.

Trong ánh mắt nhìn cổ quái của Đương Đồ chân quân, tiếng cười kéo dài ước chừng một khắc thời gian mới dừng lại.

Sau đó Ô Sào nhìn về phương nam, lại cười nói:

- Giờ phút này thiên hạ hồng hoang thật không biết lại có bao nhiêu người đang đứng ngồi không yên. Lại không biết có bao nhiêu người đang lặng lẽ thôi diễn tử vi đẩu số, suy tính biến ảo tinh đồ!

Đương Đồ chân quân nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo khẽ lắc đầu. Từ khi Chư Kiền vẫn lạc hắn đã dự đoán được trong hồng hoang nhất định sẽ vì chuyện xảy ra hôm nay mà gây ra một trận phong ba thật lớn.

Lan khắp tam giới, chấn động hồng hoang.



- Tinh tú vừa rơi xuống, chính là Chư Kiền!

Trên đỉnh Côn Luân sơn, vẻ mặt Văn Thù ngơ ngẩn nhìn lên tinh không, trong mắt tràn đầy phức tạp:

- Trước có quần tinh rơi xuống, sau có Chuẩn Thánh thân vẫn. Sát kiếp hồng hoang quả nhiên là từ phương bắc dựng lên sao?

- Từ khi Uyên Minh đi vào phương bắc đế đình thì sát kiếp liên hoàn đã không thể miễn. Vô luận là Hậu Thổ thành thánh hay những Kim Tiên vẫn lạc, đều từ đó mà ra!

Bên cạnh có một người khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt xinh đẹp như nữ tử, giờ phút này lại đang cười tự giễu:

- Ta thật không ngờ tới, chính bản thân mình cũng là khởi nguyên của sát kiếp. Nếu không phải do ta muốn mượn dao giết người dẫn rắn xuất hang, cũng không đến nỗi trở thành như vậy!

Trong lời nói mang theo vô hạn thổn thức, Văn Thù nghe vậy cũng lặng lẽ, thật lâu sau lại thở dài:

- Vị An Thiên Huyền Thánh đại đế kia thật sự khó tưởng tượng, ngoài Thái Hoàng Nhai Tí lại thêm một hộ tinh. Tinh tú kia hẳn là Đương Đồ. Vài chục năm lại đạt tới khả năng quấy động thiên hạ!

Từ Hàng cũng nhìn theo ánh mắt Văn Thù, chỉ thấy trong Huyền Thánh Tinh Cung treo cao trên bầu trời phương bắc, tinh tú bên ngoài mặc dù còn chưa nhiều lắm, nhưng ước chừng đã chiếm cứ khoảng không gian thật lớn, đem những tinh tú chung quanh gạt ra thật xa.

Chư tinh bắc bộ ngoại trừ Huyền Vũ, toàn bộ tinh tú đều bị mơ hồ áp bách.

Trong mơ hồ còn có xu thế độc quyền phương bắc!

Mà năm viên tinh tú trung tâm đều nhấp nháy quang hoa sáng chói mắt, viên đế tinh ở trung ương lại tử khí tràn đầy, dật tán lên ánh sáng nóng cháy, cùng đế tinh của Hạo Thiên một nam một bắc, đồng thời chiếu sáng bầu trời, không kém gì nhật nguyệt quang hoa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hai tay Từ Hàng bỗng dưng nắm chặt lại, sắc mặt băng hàn, móng tay bấm vào trong da thịt, sau một lát chợt cười khổ một tiếng, vẻ mặt hòa hoãn nói:

- Ta cùng Quảng Thành Tử sư huynh đều coi khinh hắn! Nói vậy yêu sư Côn Bằng cũng nếm nhiều đau khổ trong tay Uyên Minh kia.

Chính là tiếng cười vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt Từ Hàng bỗng nhiên trở nên vô cùng âm úc:

- Hướng sư tôn đề nghị để Uyên Minh nhậm chức An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương. Chỉ sợ là việc hối hận nhất trong cả đời này của ta!

Vẻ mặt Văn Thù nhất thời vô cùng kinh dị. Hắn quay đầu nhìn về phía Từ Hàng, có thể làm cho Từ Hàng cảm thấy hối hận, đúng là lần đầu tiên, trước đây chưa từng nhìn thấy.

Từ Hàng đạo nhân cũng phát hiện ra dị sắc trên mặt Văn Thù, không khỏi cười khẽ một tiếng:

- Đây có gì đáng kinh ngạc? Từ Hàng này còn chưa tự phụ đến mức có sai lầm không dám thừa nhận!

Hắn bỗng dưng phẩy tay áo, khiến thanh quang quanh thân bắt đầu khởi động. Trong mắt Từ Hàng cũng chuyển thành vô cùng âm hàn:

- Lại nói việc này làm ta hối hận cả đời, cũng không phải không thể uốn nắn sửa chữa. Lại nói giờ phút này cho dù có hối hận cũng không chỉ riêng mình ta đâu. Ngoại trừ Hạo Thiên còn có một người khác nữa!

Trong đồng tử hắn đột nhiên hiện lên vô số phù văn, mạnh mẽ đem vô số thời gian gấp khúc lại, hướng mặt đông quan chiếu tới.

Nhưng khi hắn còn chưa xem tới nơi, liền bị một đợt lực lượng cuồn cuộn cách trở. Sóng triều đẩy ngược, khiến trong miệng Từ Hàng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sắc mặt hắn lại không chút buồn bực, ngược lại lặng lẽ cười, trên mặt hiện lên vài phần vui mừng:

- Vị này thật sự cơn tức rất lớn a!

Cơ hồ cùng một thời gian, trên một ngọn núi, trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa thoáng hừ lạnh một tiếng, sát khí hiện ra trong đôi mắt.

Sau một lát, lại khẽ thở dài quay đầu nhìn sang bên cạnh nói:

- Huynh trưởng, việc hôm nay ngươi nghĩ như thế nào?

Ngồi bên cạnh là một cổn phục nam tử, hình dáng kỳ vĩ, đang ngồi xếp bằng sau bàn, đang tự uống rượu.

Giờ phút này nghe vậy động tác có chút dừng lại, đưa mắt nhìn ra ngoài điện. Sau đó chợt ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn, nói:

- Mười lăm năm trước phương bắc quần tinh rơi xuống, mười lăm năm sau lại thêm một vị Chuẩn Thánh vẫn lạc. Tiểu muội ngươi đã loạn tâm rồi sao?

Sắc mặt Nữ Oa trầm xuống:

- Ai hỏi ngươi việc này? Trước mắt thiên cơ lẫn lộn, ta đã không còn cách nào nhìn thấy được việc tương lai! Huynh trưởng ngươi thân là Tam Hoàng, vị nghiệp đã gần với ta, còn tinh thông Hà Đồ Lạc Thư, tự diễn tiên thiên quẻ tượng, khả năng thôi diễn thiên cơ còn hơn ta. Lần này ắt là phải có chút đoạt được đi!

- Nguyên nhân chính là vì ta là một trong Tam Hoàng, mới không thể dễ dàng nói tới.

Phục Hy cười thất thanh, trong mắt lộ ra vài phần khổ sáp:

- Tiểu muội ngươi biết rõ, ta bởi vì Nhân đạo công đức thành tựu Tam Hoàng vị nghiệp. Nếu không muốn vị nghiệp tiêu giảm, gặp phải nguy cơ vẫn lạc, cả cuộc đời này cũng không thể đi làm bất cứ việc gì trái với Nhân đạo. Đời này chuyển kiếp trên Nhân tộc, đã không còn liên hệ gì với Yêu tộc. Cho dù ta thôi diễn được thiên cơ biến hóa, cũng sẽ không báo cho ngươi!

Thanh âm hắn lạnh lùng, lộ ra vẻ hờ hững. Thấy sắc mặt Nữ Oa phiếm xanh, ngữ khí Phục Hy vẫn không thay đổi, thản nhiên nói tiếp:

- Bắc phương Nhân đạo đã đạt xu thế chấn hưng rầm rộ, đã không thể trở. Phương bắc đế đình lại thanh thế cực thịnh. Cho dù An Thiên Huyền Thánh đại đế ngày sau có chút suy sụp, trong ba ngàn năm cũng nhất định chiếm lĩnh Bắc Câu Lô Châu. Việc này tiểu muội ngươi nên hiểu cho rõ ràng, vì sao cứ muốn nghịch thiên đạo mà đi? Ngươi có thể cản trở được ngàn năm, trở được vạn năm, lại không có khả năng vĩnh viễn giúp cho phương bắc sa vào hoang dã!

Vẻ mặt Nữ Oa càng thêm hờn giận, thanh âm cũng chuyển sang lạnh lẽo:

- Huynh trưởng chớ quên, ngươi chung quy cũng là Yêu loại trong miệng Nguyên Thủy kia! Bổn cung cũng không phải muốn thật sự ngăn trở, chỉ muốn thiên đạo quay lại, khôi phục nguyên lai mà thôi!

- Yêu loại? Nguyên lai?

Hy Hoàng lại tràn đầy ý khinh thường:

- Huynh trưởng của ngươi kiếp trước đã vì Yêu tộc tận tâm tận lực, thậm chí rơi xuống kết quả thân vẫn. Cho dù có chuyện gì thua thiệt, cũng đã trả đủ. Tiểu muội ngươi muôn ngàn tính kế chỉ là muốn tiếp tục trì hoãn, nhìn xem ngày sau Yêu tộc còn cơ hội trở mình nữa hay không mà thôi. Thật sự là si tâm vọng tưởng. Ngày thiên đạo bổ hoàn, đó là ngày tận thế sẽ đến. Ngoại trừ ta và ngươi, trong hồng hoang còn có thể có bao nhiên nhân sĩ thần thông giữ mạng? Dù thần thông Yêu tộc có cường thịnh trở lại, khi đó cũng là vô dụng!