Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1280: Huyền Nguyên khống thủy!





Theo quang ảnh tử kim từng chút hàng lâm, những liệt văn hắc sắc cũng nhanh chóng khuếch trương, trong nháy mắt đã đạt tới phạm vi tỷ vạn dặm, toàn bộ thế giới như rạn vỡ.

Trên không trung, hai đế tinh huyền thánh tử vi cũng lộ ra hai luồng quang huy chói lọi, xuyên không chiếu rọi nhân ảnh tử kim khiến tử khí quay cuồng, tổng số chín kim long thập bát trảo gào thét trong hào quang khí vụ.

Ở bên dưới, vô luận là đệ tử của Quảng Lăng hay phần đông tiên tu bên ngoài đều lại kêu lên thất thanh.

--- Đúng là Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế!

- Chiếu ảnh nhị tinh, sao có khả năng? An Thiên Huyền Thánh, tử vi Bắc Cực sao có thể là một người?

- Từ khi Đế Tuấn vẫn vong, Thiên Đình khai mở đến nay, vị trí tứ ngự Ngũ Đế phần lớn để trống! Ngoại trừ đế đình phương bắc bị Yêu tộc áp chế thì tám đế vị còn lại đều là quyền cao chức trọng. Hạo Thiên chẳng lẽ là điên rồi! Lại để cho một người thân kiêm nhị đế? Chẳng lẽ không lo lắng bản thân Tử vi Đại Đế đoạt quyền lực?

- Chỉ sợ trong Hồng Hoang có biến cố gì mà chúng ta không biết!

Liễu Nguyệt Như liếc qua, chỉ thấy trên mặt những tiên tu này đều bay sạch ý mừng, chỉ còn lại vẻ kinh hoàng cùng kinh ngạc.

Lo lắng trong lòng nàng lúc này tạm lui nhưng lại có vài phần tâm thần bất định.

Người thân kiêm Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế, phương bắc An Thiên Huyền Thánh Đại Đế tựa hồ là là bạn không phải địch nhưng nếu vạn nhất muốn đối địch với Quảng Lăng thì như thế nào?

Tuy nàng không biết nhiều chuyện về Hồng Hoang nhưng cũng hiểu một vị tùy ý trong tứ ngự Ngũ Đế đều là nhân vật đứng đầu Hồng Hoang, có thể đánh đồng với mười hai Vu Thần thượng cổ, thậm chí Thái Nhất Hi Hoàng cho tới Côn Bằng Phục Hy, huống chi người này còn thâu tóm cả hai đế vị đại đế của hai đại thiên giới.

Nhân vật như vậy sao có thể liên quan tới Quảng Lăng tông, càng dùng pháp thân hàng lâm nơi đây?

Đang lúc nàng còn thất thần thì chợt thấy người kia vung tay đánh ra một đoàn ngũ sắc quang hoa, những nơi đi qua đều khiến liệt văn hắc sắc biến mất vô hình, không gian nứt vỡ ở bắc hoang cũng dần khép lại nhờ một pháp lực mênh mông cưỡng ép lấp đầy.

Quang hoa tử kim rốt cục tan hết, người bên trong lộ ra mặc Tử Kim Sơn Hà Nhật Nguyệt Tinh Thần bào, đầu đội thập nhị lương tử kim quan, thanh thế huy hoàng, thần uy như ngục, kiếm áp mênh mông đủ khiến thần hồn toái liệt quét ngang khiến mọi sinh linh vô luận tu vi cao thấp trong núi đều nghiêm nghị phủ phục không dám nhìn thẳng.

Cặp mắt phượng của Liễu Nguyệt Như khẽ nhếch lên, trong đồng tử tràn đầy vẻ nghi hoặc, gương mặt thanh tú trên không trung quen thuộc đến cực điểm, cũng chính là người khiến nàng tưởng niệm đã lâu, nhưng vẫn không dám khẳng định, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi dò:

- Sư tôn giá lâm?

Nông Dịch Sơn vốn cũng muốn hỏi vậy, nghe được lại thôi, yên lặng chờ câu trả lời.

Hơn mười vị tiên tu nghe thấy câu hỏi như tiếng sấm vang lên bên tai, sau đó lại cảm giác uồn cười.

-- An Thiên Huyền Thánh Đại Đế mà thế nhân thường nói rõ ràng là đệ tử Thủy Vân tông, được xưng Thủy Kiếm tiên Uyên Minh, sao có thể là sư tôn chưởng giáo Quảng Lăng?

Sau một khắc, lại thấy nhân ảnh hoàng bào trên không trung đang cười nhẹ hướng Nông Dịch Sơn cùng Liễu Nguyệt Như khẽ gật đầu, trong mắt hơi hàm áy náy xen lẫn vài phần vui vẻ.

Trước Quan Vân điện lập tức tĩnh mịch, trong mắt mọi người đều mất đi tiêu cự, khuôn mặt lạnh cứng.

Thanh niên trên không trung dù chưa nói một lời nhưng xem tư thái của hắn đối với Nông Dịch Sơn cùng Liễu Nguyệt Như rõ ràng là thân cận cực kỳ.

Người thân kiêm An Thiên Huyền Thánh, Trung Thiên tử vi nhị đế lại là Huyết Lục Thiên quân, cho dù không phải thì quan hệ với Quảng Lăng tông cũng không phải là nông cạn!

- Thật sự là sư tôn!

Liễu Nguyệt Như lập tức giãn mày, trong mắt đồng dạng vui mừng, tâm tình thiếu nữ mấy trăm năm lúc này bộc phát toàn bộ, nhất thời cũng lười để ý tới chút nghi hoặc khó giải trong nội tâm, bay vọt lên không trung. Nàng chỉ cảm giác lúc này chỉ muốn đứng bên sư tôn, dù chỉ một khắc cũng tốt, khi đến bên Nhạc Vũ quả nhiên khí tức quen thuộc ập tới, tuyệt không có khả năng mô phỏng.

Nông Dịch Sơn kinh hỉ, gần như không dám tin vào mắt mình, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng đồ tôn mình chỉ qua hai trăm năm tới Địa Tiên giới đã chứng nhận chuẩn thánh, càng thêm thân kiêm An Thiên Huyền Thánh, Trung Thiên tử vi, hai đại đế vị, mờ ảo đã trở thành cường giả tối đỉnh cấp dưới thánh nhân trong Hồng Hoang!

Lúc này cũng không chỉ là Nông Dịch Sơn mà toàn bộ đệ tử cao thấp của Quảng Lăng đều lộ vẻ không dám tin nhìn về không trung, họ hoặc là đã từng gặp qua Nhạc Vũ, hoặc trông thấy bài vị của hắn ở từ đường tổ sư bên cạnh họa đồ Tử Vân khi lễ bái hàng năm nhưng dù sùng bái thế nào cũng không thể đem Đại Đế thiên giới, hỗn độn chuẩn thánh liên hệ với chưởng giáo tiền nhiệm.

Những nhân vật lão bối như Cung Trí, Mạc Quân cùng Xương Băng Hồng càng toàn thân đờ đẫn, cơ hồ đã hóa thành tượng mộc.

-- Nhạc Vũ, Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế, sao có khả năng?

Chỉ có mấy người trong tứ đại đệ tử có quen biết với Nhạc Vũ đều ánh mắt sáng lên, hiện vẻ cực kỳ hâm mộ lẫn hưng phấn.

- Trung Thiên tử vi, An Thiên Huyền Thánh Đại Đế sao?

Trong Tử Khuyết Thiên Cung, một bạch bào đạo nhân tướng mạo tuấn lãng, khí chất ôn hòa đột nhiên than nhẹ:

- Từ rất sớm ta đã biết được, sư đệ ta tuyệt không phải là người mà mấy chúng ta có thể sánh được, tựa như đom đóm so với mặt trăng nhưng hôm nay mới biết Trầm Như Tân ta vẫn quá xem thường hắn.

Bên cạnh Trầm Như Tân xuất hiện một thanh niên tuấn mỹ xuất trần cũng đang ngẩng mặt nhìn lên cười khổ:

- Qua hai trăm năm thành tựu Hỗn Độn Chuẩn Thánh! Trưởng Tôn Tử Vận chỉ có thể nhìn lên.

Giống như cũng nhìn ra ý nghi hoặc trong mắt mọi người, Nhạc Vũ khẽ khoát tay ý bảo an tâm chớ vội, tiếp theo cười khẽ nhìn vào tầng mây.

Sau đó dưới ánh mắ ngạc nhiên của mọi người, một nữ đồng vô cùng thanh tú cầm một lá cờ thủy lam và hai linh quả như hài đồng bằng không xuất hiện, cười hì hì khẽ thi lễ với Nhạc Vũ:

- Tử vi Đại Đế ở trên, Minh Nguyệt có lễ, phụng sư mệnh chờ ở nơi đây đem Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ trả Bệ Hạ! Ngoài ra còn dâng hai quả nhân sâm. Sư tôn nói ngài trước khi sát kiếp nổi lên nếu rảnh rỗi có thể đến chơi ở Vạn Thọ sơn.

Lời còn chưa dứt, quả nhân sâm cùng Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ đều hóa quang bay về Quảng Lăng sơn.

Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ những đại năng thái cổ đều đoán được tới bảy tám phần tâm tư của mình, biết rõ sớm muộn hắn sẽ quay lại đây, chỉ là không biết ngày nào mà thôi, cũng không chút khách khí thu lấy linh quả và bảo kỳ, kính cẩn nói:

Kính xin Minh Nguyệt sư thúc thay ta tạ ơn Trấn Nguyên tổ sư! Ngày khác thế nào cũng tới Ngũ Trang Quan bái phỏng!

Sau đó hắn mỉm cười:

- Minh Nguyệt sư thúc lần này thay ta bảo vệ tông môn. Nhạc Vũ cực kỳ cảm kích, ngày sau tất có hậu báo!

- ngươi còn gọi ta sư thúc?

Minh Nguyệt chớp mắt, sau đó cười khanh khách rồi lại ra vẻ nghiêm túc hắng giọng:

- Đa tạ cái gì? Bệ Hạ cùng sư tôn ta là quan hệ thế nào? Nói là như môi với răng mới đúng. Đúng rồi! Đây là đệ tử của ngươi?

Nàng nói tới đây nhìn kỹ Liễu Nguyệt Như:

- Đệ tử Bệ Hạ coi như sư điệt tôn của ta? Trên người Minh Nguyệt cũng không mang thứ gì làm lễ ra mắt.

Nhắn nhó một lát rồi đột nhiên sáng mắt, vỗ tay một cái rồi đem một cái Tử Kim Hồ Lô đưa cho Liễu Nguyệt Như nói:

- Nhớ ra rồi! Thứ này cho ngươi, là Kim Giác ca ca cho ta, ăn thật ngon.

Kim Giác? Chẳng lẽ là đồng tử của Thái Thượng Đạo Tổ?

Nhạc Vũ nhíu mày, hồn niệm vô thức quét qua hồ lô, thầm cười khổ, bên trong đúng là bát chuyển Kim Đan, tuy là phế đan của cửu chuyển kim đan nhưng sự thần diệu cũng không nhỏ, nhân tình này làm sao hắn trả được.

Liễu Nguyệt Như lúc đầu còn chưa hiểu, đang muốn cự tuyệt lại thấy Nhạc Vũ khẽ lắc đầu mới miễn cưỡng tiếp lấy, trong lòng cảm thấy cổ quái cực điểm, phảng phất bản thân như tiểu hài tử bị người khác đem kẹo ngọt dỗ dành.

Minh Nguyệt lại hết sắc vui vẻ, sau khi quan sát chung quanh thì thần sắc chuyển nghiêm nghị, hướng phía Nhạc Vũ thi lễ:

- Có nhiều người không chờ được rồi! Vị đằng sau, Minh Nguyệt không thể trêu vào, trước hết cáo từ!

Cũng không thấy nàng có cử động gì, toàn thân vô thanh vô tức biến mất vô tung.

Liễu Nguyệt Như lập tức hơi cả kinh, thiếu nữ trước mắt này đúng là một vị Đại La Kim Tiên!

Lúc Minh Nguyệt cùng Nhạc Vũ nói chuyện giữa tầng mây, trong ngoài Quảng Lăng sơn yên lặng như tờ, đặc biệt các tiên tu trước Quan Vân điện đều thần sắc vặn vẹo. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

-- Vạn Thọ sơn, Trấn Nguyên Đại Tiên. Vô luận cái tên nào trong đó cũng là danh chấn chư giới! Lúc này đệ tử của hắn lại lấy đại lễ thăm viếng Nhạc Vũ.

Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ càng khiến cho hô hấp mọi người cứng lại, từ thời thượng cổ đã nghe danh đây là vật của Minh Hà lão tổ, vì sao Minh Nguyệt lại nói là trả cho Huyền Thánh Đại Đế? Linh bảo chí thánh này rốt cuộc đổi chủ từ lúc nào?

Khách quan mà nói, quả nhân sâm tuy trân quý nhưng lúc này lại không khiến mọi người chú ý.

Khuôn mặt Nông Dịch Sơn lúc này cũng sáng lên, nếu có thể quan hệ tốt với Vạn Thọ sơn vậy thì truyền thừa của Quảng Lăng tông đã không cần lo nghĩ!

Sau một khắc, giữa không trung lại đột nhiên hiện ra một thân ảnh hoàng bào, cũng dùng đại lễ cúi đầu:

- Tọa hạ dưới trướng Hậu Thổ Thánh Nhân, Hoàng Tuyền bái kiến Bệ Hạ!