Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1335: Hỗn Độn Chung hiện





Lần này Bạch Hổ chỉ thoáng chần chờ, thẳng đến một lúc mới gật gật đầu nhìn Nhạc Vũ kêu khẽ.

Mặc dù không thể nói chuyện nhưng Nhạc Vũ cũng đã hiểu được ý tứ.

- Nói cách khác, nơi Cô Kiếm lão nhân tọa hóa là nơi có khả năng nhất trong Kim Tuyệt Địa đúng không?

Phảng phất như chỉ lẩm bẩm nói ra lời này, Nhạc Vũ nhíu nhíu mày, trong mắt ẩn hàm vẻ kiêng kỵ. Vừa rồi tuy nhờ vào Trấn Thiên Tỳ ngăn cản, bản thân cũng bị thương không nhẹ.

Bị kiếm khí đập vào dù muốn toàn thân trở ra cũng không cách nào làm được.

Trầm ngâm chốc lát Nhạc Vũ cắn chặt răng, pháp lực đánh ra liền đem Bạch Hổ hóa thân thu vào trong tay áo.

Ngũ Hành kiếm trận vẫn tiếp tục bố trí quanh người, dưới chân lại mở ra Hà Đồ Lạc Thư.

Một tay cầm Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ, một tay cầm Thiên Ý kiếm, sau đó cả người hắn chợt bắn lên không.

Hồng Mông kiếm ý bỗng dưng bừng lên, Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ đem thủy khí trong phạm vi mấy ức dặm toàn bộ đánh tản ra, sau đó cả người hắn tựa như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, sắc bén vô song, hướng chỗ kiếm quang bay đến lao đi.

Vừa xông lên giữa không trung, ngay đối diện lập tức có một đợt kiếm ý càng thêm mạnh mẽ bỗng dưng phóng lên cao.

Hai cỗ Hồng Mông kiếm ý đều bá đạo mạnh mẽ tuyệt đối, có thể so ngang với Thánh Nhân. Khi vừa giao kích liền giống như hai thanh cự kiếm đập vào, đều đem hết toàn lực không lưu lại nửa phần đường sống!

Ngay sau đó thân hình Nhạc Vũ bật ngửa ra sau, tựa như bị sấm đánh, toàn thân rạn nứt vô số miệng vết thương, hai lần sử dụng Thiên Mệnh kiếm khi giết chết Minh Hà cùng Nhiên Đăng bị cắn trả tổn thương cũng toàn bộ vỡ toang.

Toàn thân nhuốm máu, tử kim huyết dịch đem toàn thân hắn nhuộm ướt đẫm.

Nhưng hắn vẫn không lùi lại, càng tăng thêm tốc độ đem ý niệm bản thân tăng cường tới cực hạn!

Thần long ẩn hiện bên trong thần hồn chợt rít gào, không chết không ngừng, cần phá nát hết thảy!

Phương tây đại đế tuy mạnh nhưng Nhạc Vũ cũng đồng dạng có được chấp niệm tiêu diệt hết thảy cố khóa của thiên đạo!

Kiếm ý tinh thuần cực lớn, ý niệm kiên cố vững chãi, tuyệt không thua kém vị phương tây đại đế kia!

Một đạo kiếm quang bỗng dưng dựng lên chém thẳng tới, tử kim kiếm hoa so với lúc trước còn tăng hơn ba phần!

Siêu thoát trình tự Thái Thượng, thẳng truy Thánh Nhân cảnh giới!

Kiếm quang thê mỹ làm đôi mắt Nhạc Vũ phải híp lại, ngay sau đó hắn giận dữ trợn trừng, trong mắt tuôn ra đoàn tinh mang mãnh liệt.

- Hảo kiếm!

Một tiếng tán thưởng, Thiên Mệnh kiếm trong tay bỗng dưng hóa thành trăm vạn trượng, sau đó như một ngọn núi lớn huy vũ chém thẳng xuống.

Chỉ một chốc cả Hồng Mông kiếm trận, Hà Đồ Lạc Thư, toàn bộ lực lượng các linh bảo đều gia trì vào trên thân kiếm.

Ngũ sắc kiếm hoa dựng đứng, chín đầu cự long mười tám trảo xoay quanh duỗi thân.

Một thân tập trung bốn loại vô thượng thần thông, toàn bộ đều được thúc đẩy tới mức tận cùng, mà cả người Nhạc Vũ cũng ẩn hiện tử kim quang hoa.

Dù chưa biến thành ba đầu sáu tay, nhưng đã đem Cửu Chuyển Huyền Công vận dụng tới tầng thứ tám, đã tiếp cận trình tự cuối cùng!

Hai đạo kiếm quang chỉ nháy mắt đã va chạm một chỗ, cơ hồ không chút trì hoãn ngũ sắc kiếm quang của Nhạc Vũ bị tử kim kiếm hoa đập vào nhanh chóng băng tán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng vẻ mặt Nhạc Vũ lại không thấy nửa phần uể oải, ngũ sắc kiếm quang băng diệt, nhưng lại càng có thêm nhiều kiếm khí bộc phát, không hề lùi mảy may, cũng tuyệt không xem là bại!

Ánh mắt hắn càng thêm sắc bén tuyệt luân, tựa như ngưng tụ thành thực chất, bên trong long đồng hiện lên vô số phù văn, xuyên qua huyễn vụ trùng điệp hướng bên dưới nhìn xuống.

Cách đó không xa, một lão nhân thân hình cao ngất đang đứng thẳng trước một cự kiếm, trên đỉnh núi cao trực chỉ thẳng bầu trời.

Bên trong thân hình kia rõ ràng đã mất đi khí tức sinh cơ nhưng vẫn đứng thẳng không ngã, kiếm ý bao quanh người đem phạm vi ức dặm chung quanh bao vây toàn bộ.

Khiến canh kim linh vô cùng tận tụ tập đến, ngưng tụ thành từng đạo tử sắc kiếm quang làm người kinh hãi.

Tổng cộng có ba trăm sáu mươi bốn tia kiếm khí cộng thêm một đạo tử kim kiếm hoa vừa rồi, đạt tới ba trăm sáu mươi lăm thanh, vừa đủ số đại chu thiên.

Giờ khắc này khí tức của Nhạc Vũ như cứng lại, trong lòng vô cùng kinh hãi. Nhưng vẻ kiêng kỵ sợ hãi chỉ trong nháy mắt liền bị tâm ý của hắn xóa tan, tử kim long đồng tỏa sáng, khóe mắt càng thêm cháy rực.

Đại trượng phu, chết thì chết thôi! Một người đã chết mười vạn năm, tự nhiên có thể tôn trọng kính trọng, nhưng cần gì phải sợ hãi?

Nhạc Vũ tu hành cả đời, giãy dụa giữa lằn ranh sinh tử mấy trăm năm. Chẳng lẽ chỉ tia kiếm khí của vị Cô Kiếm lão nhân lưu lại trước khi tử vong cũng không làm gì được hay sao?

- Vỡ cho ta!

Lại một tiếng quát lớn, tín niệm bất khuất bành trướng tới cực điểm.

Ngũ sắc kiếm quang cũng tăng lên mạnh mẽ gấp trăm lần, pháp tắc đại đạo thêm vào không ngừng trùng kích tới.

Thanh âm vừa rơi, đạo tử kim kiếm quang cuối cùng bị một kiếm của Nhạc Vũ chém vỡ! Hóa thành khí kình sắc bén xuyên toa bay đi.

Nhưng đúng lúc này Nhạc Vũ lại không còn chú ý tới lão giả đã chết kia, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chung ảnh cực lớn bỗng dưng xuất hiện trên đỉnh đầu, hướng Trấn Thế Chung thẳng chụp xuống!

Chân mày Nhạc Vũ cau lại, thẳng đến khi nhìn thấy ba trăm sáu mươi bốn đạo kiếm hoa không động tĩnh, liền cười lạnh một tiếng.

- Cuối cùng không nhịn được sao?

Thiên Ý kiếm vung lên, kiếm quang đập tới, đem cổ chung khổng lồ chấn thẳng lên trên, tốc độ chợt khựng lại.

Ngay sau đó trong tay Nhạc Vũ lại liên tục đánh ra vài trương đạo phù lên trên không.

Trên đạo phù hiện rõ hơn mười tử kim thượng cổ chữ triện "Thái Thanh Khâm Chế Cửu Thiên Đô Lục Trấn Chung Phù", kim quang tỏa sáng, khí thế huy hoàng.

Hỗn Độn Chung cũng không ngờ được lão nhân đứng trên núi kia lại không chút động tĩnh, ngay sau đó nhìn thấy đạo phù Nhạc Vũ đánh ra, liền khủng hoảng tới cực điểm, lập tức phá không rời đi, hoảng sợ bỏ chạy.

Nhưng vừa kịp mạnh mẽ phá nát thời không hàng rào, ba trương đạo phù đã hóa thành chiếc võng lớn bao phủ chụp xuống, đem chiếc chuông lớn kia hoàn toàn trói buộc túm ngược trở lại.

Ngay sau đó Ngũ Hành kiếm trận cùng Trấn Thiên Tỳ bên cạnh Nhạc Vũ cũng theo sau bay tới.

Ngay khi trên mặt Nhạc Vũ hiện lên vẻ vui mừng, Hỗn Độn Chung bỗng nhiên chấn minh một tiếng, một tiếng chung vang hạo hãn, chấn đãng thế giới, âm ba khởi động, liền đem kim sắc cự võng mạnh mẽ bung ra.

Ngay sau đó nó tranh thủ trước khi Ngũ Hành kiếm trận cùng Trấn Thiên Tỳ bay tới liền trực tiếp độn không rời đi.

Đối với thế giới địa vực này nó tựa hồ vô cùng quen thuộc, xuyên qua không gian chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Nhưng trên mặt Nhạc Vũ cũng không hề nhìn thấy nửa phần thất vọng uể oải, ý cười lại càng thêm nồng hậu.

Hồn niệm của hắn mơ hồ cảm giác được vị trí của Hỗn Độn Chung, còn có một tia hồn niệm liên hệ.

Thái Thượng đạo tổ tự tay chế luyện đạo phù há đơn giản như vậy sao?