Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1402: Nhân ảnh thần bí





- Ầm!

Một sóng ý niệm mênh mông bất ngờ kéo tới, khiến cho Hỗn Độn Chung đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên.

Mặc dù vừa rồi hóa thân của Hồng Quân có dấu hiệu suy bại, thần sắc cũng lạnh như băng, nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo, vô cùng dữ tợn, một chút linh trí trong ánh mắt cũng hoàn toàn biến mất.

Hai tay ôm đầu, phảng phất như vô cùng thống khổ, giống như dã thú, bắt đầu ngửa mặt lên trời gào thét.

Nhạc Vũ cũng chỉ cảm giác hồn niệm của mình chấn động, thế giới Hỗn Độn Ngũ Hành hiện ở bên ngoài cơ thể tựa hồ cũng sắp sửa diệt vong, giống như tuyết gặp mặt trời, tan rã toàn bộ, chân lực quanh người hắn cũng gần nứt vỡ.

Côn Luân Kính trước tiên thu hồi tâm kính. Sau đó chiếu xuống một đoàn khí xanh, bảo vệ nguyên thần của Nhạc Vũ.

Nhưng dưới sự trùng kích ý niệm cuồn cuộn, phía trên mặt kính cũng dần hiện ra vết rạn!

- Đinh…..!

Tiếng chuông lại tiếp tục vang lên, thanh âm kim loại va chạm lại một lần nữa chấn động không gian.

Trận trận sóng âm khiến cho cương khí quanh người Nhạc Vũ quanh thân cũng gần xơ xác, bên trong ngũ quan, tràn đầy máu tươi.

Trong mắt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.

Hồn niệm này rốt cuộc là ai sở hữu? Hắn thân lên Thiên Đế, dù chưa chứng nhận hồn ấn, nhưng đã có tất cả mọi thứ, một thân vị nghiệp, sánh ngang với thánh nhân.

Dung hợp cô kiếm, ý niệm của Nghịch Thiên kiếm ý của lão nhân thậm chí còn mạnh hơn Nữ Oa Hậu Thổ phía trên!

Ngay cả trong Tử Tiêu Cung, thần thông ngập trời giống như Hồng Quân Thánh Nhân cũng không thể làm gì được hắn. Trên thế gian này, rốt cuộc là người phương nào, có thể thần thông như vậy, uy năng như vậy?

Nhạc Vũ nhìn về phía ác niệm của Hồng Quân hóa thân, thấy thần sắc đối phương lúc này cũng giống như vô cùng thống khổ, tựa hồ như dốc hết toàn lực, bảo vệ tâm thần. Lúc này Tử Kim Thiên Tỏa cũng được triệu hồi, khóa nguyên thần của hắn lại.

Trong lòng Nhạc Vũ thầm hoảng sợ, hồn niệm lại tiếp tục trùng kích, lúc này không còn cách nào khác, đành phải thu hồi Hỗn Độn Chung, bảo vệ quanh người mình. Trấn Thế Tỳ cũng đồng dạng được thu vào trong, nhập thẳng vào đan điền, để trấn áp khí mạch toàn thân đang gần như bạo loạn, để mặc hóa thân Hồng Quân hóa thân ở trước mặt điên cuồng bỏ trốn. Chuông vang trận trận, hồn niệm kích động, tiếng sóng triều gầm rú không dứt.

Hà Đồ Lạc Thư sớm đã không chống đỡ nổi, bị Nhạc Vũ thu hồi. Phía trên mặt kính Côn Luân đã toác ra vô số vết rách.

Khi Nhạc Vũ tưởng rằng mấy món linh bảo hộ thân của mình đang gần như diệt vong thì thần niệm trùng kích mới dần dần dừng lại.

Hồng Mông Hải trước mắt cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.

Những khí đoàn ngũ sắc vẫn vây quanh những vòng xoáy chuyển động, va chạm bạo tạc nổ tung, hoàn toàn không giống như trước đó, thậm chí từ đầu đến cuối không bị ảnh hưởng.

Nhưng trong mắt Nhạc Vũ thế giới kỳ diệu này không phải vô hại, mà là hung hiểm khó lường, từng bước chấn động tâm thần.

Nếu không phải Côn Luân Kính của hắn có thể bảo vệ nguyên thần. Trấn Thế Tỳ áp chế vô số khí vận. Hỗn Độn Chung càng là vật đệ nhất phòng thân trong tất cả Hồng Mông chí bảo

Thì hôm nay dưới sự trùng kích thần niệm này, có thể đã đủ khiến hắn bỏ mạng.

- Đây rốt cuộc là người phương nào? Chẳng lẽ là Bàn Cổ?

Nhạc Vũ cảm giác ý niệm vừa rồi không chỉ mạnh, vượt qua hắn vô số lần, mà ngay cả đạo tu cũng bao trùm lên thế giới Hỗn Độn Ngũ Hành của hắn.

Đại pháp thần thông này ít nhất cũng là tồn tại sánh ngang với Tiên Thiên Hỗn Độn Tạo Hóa chân quyết của Nhạc Vũ.

- Lẽ nào đây chính là thứ khiến hóa thân mất trí của Hồng Quân bị vây khốn trong Hồng Mông Hải ?

Nhạc Vũ mơ hồ cảm giác, tình hình thực tế tuyệt đối không chỉ như vậy.

Thần niệm này mạnh mẽ đến mức khiến hắn vô lực chống cự, Hồng Quân ở thời kì toàn thịnh, tuyệt đối cũng không thể lợi hại như vậy.

Hồng Quân tình nguyện tổn thất một hóa thân, cũng không muốn tái nhập nơi này chắn hẳn là có duyên cớ khác.

Nói cách khác, ở đây có lẽ có hung hiểm nào đó.

Nhạc Vũ cau mày suy ngẫm hồi lâu rồi mới tiếp tục đi về phía trước.

Nếu hắn đoán không lầm, có lẽ kịch chiến của hai người trong Hỗn Độn Chung, bị hồn niệm công kích, khống chế không nổi, lực tràn ra bên ngoài nên mới dẫn phát ý niệm to lớn này.

Trong Hồng Mông Hải, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể an toàn. Huống chi, hắn hiện giờ đã tuyệt đường lui, hoặc là phải lấy được linh bảo thành đạo, hoặc là bị vây khốn ở đây.

Cho dù bên trong là đầm rồng hang hổ, hắn nhất định cũng phải xông vào!

Mấy món linh bảo, ngoại trừ Hỗn Độn Chung và Trấn Thiên Tỳ đều bị trọng thương. Cũng may nơi này còn nhiều khí Tiên Thiên Hỗn Độn.

Nhạc Vũ vẫn đi về phía trước, cũng không vội nhảy vào chỗ khí hải ngũ sắc, ngược lại dốc hết toàn lực, thu thập vạn vật mẫu khí, lần lượt rót vào bên trong mấy món linh bảo.

Trước hết phải chữa trị hai thanh đao kiếm trong tay, sau đó Hà Đồ Lạc Thư cũng khôi phục như thường.

Cuối cùng là Côn Luân Kính, tất cả vết rách cũng đều khép lại.

Nhưng Nhạc Vũ vẫn không dừng lại, tiếp tục điên cuồng rót vào, đem hết toàn lực, cường hóa mấy món linh bảo kia.

Ngay cả Trấn Thiên Tỳ, dưới sự nuôi dưỡng của vạn vật mẫu khí cũng chậm rãi cải thiện chất liệu bên trong, từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên.

Cho đến khi khối không khí hỗn độn bên ngoài đều bị hắn rút ra không còn, mới bỗng nhiên gia tăng thêm tốc độ, tiếp tục xâm nhập vào bên trong. ới bỗng dưng nhanh hơn tốc độ bay, hướng nội tiếp tục xâm nhập.

Nhưng một lát sau, trước mắt Nhạc Vũ hiện ra một thế giới lấp lánh ánh sáng xám trắng, đi xuyên vào trong giống như đang đứng trong sương mù dày đặc. Cho dù thôi động mắt rồng, cũng không cách nào thấy rõ tình hình xung quanh. Hồn niệm cũng bị nhốt trong phạm vi vạn trượng, không thể tiến xa.

Lúc này thân hình Nhạc Vũ cũng khẽ dừng lại, ánh mắt ngưng trọng, chăm chú nhìn về phía xa.

Đến lúc này, hắn có thể cảm giác rõ ràng, thứ này đối với hắn mà nói, có thể xem là linh bảo thành đạo vô cùng quan trọng.

Nhưng đạo khí tức mơ hồ kia, đồng dạng cũng khiến hắn kinh hãi.

Khi Nhạc Vũ đang kinh ngạc bất định, không ngờ lại có một lớp ý niệm cuồn cuộn, trùng kích chấn động khắp nơi.

Hỗn Độn Chung treo trên đỉnh đầu Nhạc Vũ lập tức kêu vang.

Côn Luân Kính mới khép lại không lâu, lúc này lại toác ra những vết rách!

Trùng kích lần này còn mạnh hơn vô số lần so với lần trước! Cũng may mấy món linh bảo cũng đã được tăng cường thêm không ít.

Linh niệm chấn động cũng cực kỳ ngắn ngủi. Nhạc Vũ dốc hết toàn lực, cuối cùng chống cự thành công.

Nhưng ý niệm giao phong trong giây lát, cũng khiến cho thất khiếu của hắn chảy máu, dung mạo thê lương.

Trong sương mù dày đặc xám trắng cách đó không xa lại truyền đến một tiếng hét giận dữ.

Nhạc Vũ cũng không suy đoán, cũn biết tiếng hét này nhất định là của hóa thân Hồng Quân. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhạc Vũ bình tĩnh nhìn ngọn nguồn của thần niệm trùng kích, hắn cũng không do dự nữa, thân hóa thành ánh sáng ngũ sắc, ngược dòng đi tìm hiểu.

Trong nháy mắt, thân hình của Nhạc Vũ liền dừng lại, ánh mắt hoảng sợ thất thần nhìn về phương xa.

Chỉ thấy chỗ sâu nhất của biển Hỗn Độn mơ hồ hiện ra một bóng người. Thân hình to lớn, cao ngạo khôi ngô, khí tức hùng vĩ.

Nhạc Vũ mở mắt rồng, phù văn bên trong liên tục chuyển động. Chỉ thấy dung nhan của người nọ, phảng phất như được đao khắc rìu đục, vô cùng kiên cường.

Đôi mắt thâm thúy như vực bình tĩnh nhìn ra xa.