Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 20: Cơn giận của Lâm Trác





Bên dòng suối nhỏ, Nhiễm Lực đang dựa theo phủ pháp tập luyện Đại nộ Minh Vương phủ. Từ sau khi được Nhạc Vũ chỉ điểm sau, phương thức luyện tập của Nhiễm Lực có khuynh hướng thực chiến với nhân loại hơn, khống chế và thu phát lực đạo cũng càng thành thạo.

Bất quá điều khiến Nhạc Vũ chú ý lúc này phủ phong nóng rực quanh người Nhiễm Lực, còn có tốc độ huy phủ nhanh hơn so với ba tháng trước ít nhất hai lần.

Sau khi Hóa trần đại chân lực được đề thăng thì rất nhiều khiếm khuyết của Đại nộ Minh Vương phủ đã được bù đắp, càng không có hiện tượng vì chân khí không đủ mà khống chế không được như lúc trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhạc Vũ không thể không thừa nhận, cho dù là hắn bây giờ cũng không cách nào ở trong khoảng thời gian ngắn, dụng kiếm đánh bại người này. Kết quả này cũng làm hắn nổi giận không dứt.

Thật ra thì sau khi đến thế giới này, Nhạc Vũ cũng không phải là rất coi trọng cái gọi là tư chất tập võ. Hắn tự thấy một chút kiến thức vận động học của kiếp trước đủ để thay đổi hết thảy.

Song đối mặt Nhiễm Lực, Nhạc Vũ cũng là lần đầu chân chân chính chính cảm nhận được vài tia ghen tỵ. Sự chú ý của hắn, trở lại hình ảnh hệ thống phụ trợ trí năng "Nội thị" trong đầu. Trong hình ảnh lập thể hiển thị ở đây, có thể vô cùng thấy rõ ràng, trong kinh mạch và đan điền của hắn có một chút khí tức màu xám đang chậm chạp lưu chuyển.

Đây chính là chân khí bây giờ của hắn trong cơ thể. Sau ba tháng không ngừng phục dụng Bồi Nguyên hoàn, Đại Hỗn Nguyên Kính công đã tấn thăng đến tầng thứ tư. Chẳng những màu sắc từ trắng chuyển sang xám mà số lượng cũng đã tăng chừng gấp đôi. Nhạc Vũ đoán chừng, ước chừng khoảng hơn mười ngày nữa là có thể đạt tới cấp năm.

Song Nhạc Vũ chế ra Bồi Nguyên hoàn, người được lợi ích lớn nhất không phải là bản thân hắn mà là tiểu tử nhìn như ngốc nghếch trước mặt này. Cho dù là chỉ có thể cách ba ngày mới có thể phục dụng một lần, cho dù là không cách nào giống như hắn một ngày ít nhất cũng là hai viên nhưng Nhiễm Lực chỉ dùng trong ba tháng đã có thể hoàn thành Hóa trần đại chân lực vượt qua cấp bảy, cấp tám.

Nhạc Vũ biết, tu luyện nội tức thì cấp bậc càng cao lại càng khó có thể lên cấp. Ví dụ như hắn dùng Bồi Nguyên hoàn phụ trợ thì tăng từ cấp ba tăng lên tới cấp bốn mất chừng ba mươi lăm ngày, còn từ cấp bốn đến cấp năm đến nay vẫn chưa thành công. Như vậy tính ra căn cốt của Nhiễm Lực ít nhất phải mạnh gấp đôi hắn.

Có tên tiểu tử này mang đến áp lực, bây giờ Nhạc Vũ đối với thế giới ngoài khe sâu càng thêm mong đợi, cũng chỉ có đạt được những thứ dược liệu quý giá kia, hắn mới có chế tạo thử Cường tủy đan. Huống chi, Nhạc Vũ có lẽ là lúc trước đã nghe nói, những yêu thú cấp bốn trở lên, trong cơ thể ngưng kết một chút tinh thể, nếu là phối hợp lấy một chút dược vật thích hợp thì có thể trợ giúp nhanh chóng tăng lên thực lực.

Còn có hắn kiếm thuật cùng đao pháp hiện giờ của hắn đã cải tạo gần hết 365 kiếm thức cơ sở.

Song cho dù là có hệ thống phụ trợ khả năng tính toán trợ giúp thì Nhạc Vũ cũng không dám nói mình đã hoàn toàn hoàn thành. Những kiếm thức này vẫn còn phải kiểm nghiệm qua thực chiến. Hắn càng cần phải có một đối thủ thích hợp để làm sâu thêm lí giải đối với kiếm thuật.

Đây là một loại binh khí có tính chất hoàn toàn khác với đao mà trước đây hắn sử dụng. Đao mạnh về chặt, chẻ, kiếm mạnh về đâm, bổ. Đao là Bá trong binh khí, tận tình cuồng dã, bá liệt mà hung mãnh. Kiếm là Vương trong binh khí, cô đơn lãnh túc, linh động thuận tiện, hơn nữa phức tạp hơn, cũng càng khó khăn hoàn toàn nắm giữ.

Trên thực tế, kiếp trước của hắn có lưu truyền một câu nói, người bình thường luyện đao đăng đường nhập thất chỉ cần một năm, còn luyện kiếm muốn thành cần mười năm hoặc là lâu hơn. Lời này nghe có chút khoa trương, nhưng cũng biểu hiện nhất định sự khó dễ khác biệt giữa hai loại.

Nhạc Vũ nhìn lại Nhiễm Lực, sau đó mãnh liệt lắc đầu. Thanh chiến phủ trong tay gã hoàn toàn có thể làm thành tấm chắn kín đáo hơn nữa, vậy cũng quá không có tính đại biểu rồi.

Thật ra thì hắn gần đây cũng đã nhìn trúng một đối thủ thử kiếm thật tốt, đáng tiếc tên kia chưa hẳn nghe hắn .

Ngày này vào giờ Dậu bốn khắc, hai người theo như lệ cũ bắt đầu thu tràng, đem đao kiếm mà Nhạc Vũ luyện tập giấu kỹ rồi thu hồi nồi đất nấu thuốc, sau đó theo dòng suối nhỏ trở về. Sau đó khi đến con đường đá ở giữa sườn núi thì Nhạc Vũ dừng bước nhìn về lại, nhìn về phía phía bờ bao cách khoảng hơn mười thước kia.

Ở đó có một bãi đất bằng phẳng, bên trong có một thiếu niên tuấn tú chừng mười bảy mười tám tuổi cầm kiếm tập luyện chăm chỉ còn hơn cả bọn hắn.

Làm người khác chú ý chính là ở đầu mũi kiếm có treo một khối sắt ước chừng sáu mươi cân. Trên mặt thiếu niên đã đầm đìa mồ hôi nhưng thủy chung vẫn không dừng tay để lau.

"Lại là gã điên Lâm Trác này, hắn luyện vậy thì có ích gì"

Nhiễm Lực đi tới bên cạnh Nhạc Vũ khẽ lẩm bẩm. Kể từ sau khi những chuyện bên cổng thành kia, Nhiễm Lực đối với thiếu niên bên bờ bao kia cũng có chút bất mãn. Hơn nữa theo thực lực tăng lên của bản thân thì giọng điệu của gã cũng bắt đầu mang theo mùi thuốc súng.

"Nói không thể nói như vậy, ta xem loại luyện pháp này vẫn còn có chút dùng đấy!"

Nhạc Vũ hơi lắc đầu, khi hắn ở trong quân doanh tiền thế đã có rất nhiều người sử dụng loại phương pháp huấn luyện này có thể gia tăng rất lớn sự ổn định lúc dùng vũ khí. Lúc đó khi Nhạc Vũ luyện đao đã từng mang trên tay trái cả trăm kí lô, sau đó cho dù là sự ổn định hay uy lực của đao pháp đều tăng cường rất lớn.

Bất quá mọi việc đều có mức độ, nếu quá đi sẽ có hại, lưu lại ám thương cho cơ nhục và xương cốt. Theo như Nhạc Vũ thấy thì Lâm Trác hôm nay đã luyện như vậy hơn ba giờ. Người này cũng khá giống như hắn lúc ở tiền thế, luyện kiếm đến không cần mạng.

"Dù sao không bằng ngươi!" Nhiễm Lực khinh thường mỉm cười một cái."Ta xem nhiều nhất hai tháng nữa cũng có thể đánh bại hắn!"

Nhiễm Lực nói đến cuối cùng, không biết vô tình hay cố ý mà dần cao giọng.

Nhạc Vũ vừa mới than một tiếng không ổn thì đã thấy hai tai của Lâm Trác phía đối diện khẽ động rồi ngay sau đó bỏ vật nặng trên kiếm xuống lao vụt đến, ở cách rất xa cũng có thể thấy được khí thế sắc nhọn.

Nhạc Vũ cũng không biết người này rốt cuộc là học loại thân pháp nào, chỉ trong hai nhịp thở đã đến trước mặt hai người. Kiếm trong tay hắn như cầu vồng đâm về cổ họng Nhiễm Lực. Nhiễm Lực cũng gầm lên một tiếng rồi không hề sợ hãi dùng Đại nộ Minh Vương phủ thức thứ sáu Hoành Tảo Thiên Quân chém ngang tới.

Kiếm phủ giao kích, Nhạc Vũ đầu tiên là nghe được một tiếng kim khí đụng nhau kịch liệt rồi một luồng phong áp bạo khai ra bên cạnh. Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, hắn nhìn thấy Nhiễm Lực lộ ra vẻ kinh ngạc rồi thân hình khổng lồ nặng gần hai trăm cân lùi mạnh về phía sau.

Khi hai người tách ra, luồng sáng màu trắng ẩn hiện bất định ở đầu mũi kiếm kia cũng tiến vào phạm vi của Nhạc Vũ khiến hắn giật mình nhìn về Lâm Trác.

Lại là kiếm khí! Không trách được người này có can đảm liều mạng với Nhiễm Lực. Lâm Trác đã âm thầm đột phá võ sư. Không kể kiếm của hai người chỉ chênh lệch hai cấp nhưng chênh lệch giữa võ sĩ và võ sư chẳng khác gì là khác biệt trời vực.

Nhìn Lâm Trác vẻ mặt lạnh băng bước về phía trước, Nhạc Vũ ai thán một tiếng rồi cũng cùng tiến bước. Hắn không học qua thân pháp và các loại đề túng thuật song nhờ vào hệ thống phụ trợ trí năng nên có thể khống chế chính xác từng phân cơ nhục và chân khí, lúc này toàn lực thi triển cũng không chậm. Chỉ trong nháy mắt đã bước tới sau Lâm Trác, đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.

Lâm Trác đang chuẩn bị truy kích Nhiễm Lực kêu nhẹ một tiếng rồi đột nhiên xoay người qua, ánh mắt nhìn người mà gã đã bỏ qua vẻ kinh nghi bất định.

Sau đó ánh mắt Lâm Trác dần từ kinh ngạc chuyển sang ngưng trọng. Thiếu niên mười hai tuổi trước mặt này vẫn chưa xuất kiếm, khóe miệng cười nhẹ nhưng ánh mắt chiếu vào mỗi chỗ trên người hắn đều làm hắn rét lạnh. Rõ ràng một kiếm có thể đánh trúng đối thủ nhưng hắn không hề dám vọng động.