Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 212: Phù điêu thần bí





Phiến cẩm thạch trước mặt cũng tương tự như các phiến khác đặt trên quảng trường.

Điều khiến Nhạc Vũ nhìn chăm chú chính là đồ án lớn khắc ở giữa.

Bên trên đồ án này có khắc mười mấy loại thần thú bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Côn Bằng, Khổng Tước… quanh quẩn ở chung một chỗ. Nếu như chỉ trông qua thì không thấy có gì lạ, lúc trước hắn theo Trầm Như Tân tới đây cũng không chú ý.

Bất quá sau khi hắn xem qua những văn tự khắc trong đại điện rồi nhìn lại thì thấy hoàn toàn bất đồng.

Với ba chức năng của hệ thống phụ trợ trí năng bao gồm mô hình hóa, phân tích và hoàn nguyên, chỉ cần bất kỳ thực vật nào lọt vào trong mắt hắn cơ bản đều có thể hiểu rõ, sau đó tiến hành lưu giữ dữ liệu chuẩn xác.

Vào lúc này, Nhạc Vũ đang thông qua chức năng này cảm giác văn tự trong đại điện vào đồ án này hình như là do thủ bút của cùng một người. Mặc dù một bên là phù điêu, một bên là điêu khắc, hiệu quả thị giác hoàn toàn bất đồng, bất quá từ những dấu tích nhân công có thể phân tích ra thủ pháp hoàn toàn tương tự.

Nhạc Vũ lúc đầu còn chưa để ý, dù sao chất đá dưới chân còn cứng hơn tinh cương mấy lần, nếu bản thân không có thực lực tu vi nhất định thì cũng khó mà khắc được văn tự lẫn phù điêu. Nếu cả hai đều cùng do một người khắc thì cũng không có gì ly kì.

Thật ra thì thử nghĩ xem cũng biết, nếu không phải là thứ gì tốt thì Quảng Lăng Tông cũng không tùy ý để nó dầm mưa dãi nắng bên ngoài.

Nhưng khi hắn bước lại vào trong thạch điện, nhìn vào đồ án đầu tiên thì ngẩn ra.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân lúc nãy nhìn bộ phù điêu quá kỹ nên lúc này hắn bất giác đem ghép những hình trước mắt và phù điêu ngoài kia, sau đó cảm giác cả hai có thể tiếp xúc lại thành hoàn chỉnh.

- Trong này thật sự có cổ quái.

Nhạc Vũ vẫn không tin cảm giác của mình, lúc này hắn lại lợi dụng hệ thống phụ trợ trí năng thống nhất hai bộ đồ án, quả nhiên thấy những mạch vẽ tiếp xúc với nhau rất phù hợp. Tuy có một phần nhỏ lặp lại nhưng ngắm lại thì đúng là một thể.

Con ngươi của hắn mở to, nỗi vui mừng như điên dâng lên từ nội tâm, biết rằng rất có thể mình đã tìm được cơ hội thoát được khốn cục!

Nhạc Vũ nỗ lực bình ổn tâm tình rồi sau đó nghiên cứu đồ án mới này ở trong đầu.

Nhưng chỉ sau nửa khắc, Nhạc Vũ lại nhíu chặt mày, tuy hắn đã tìm được cơ hội để nghiên cứu những bích họa này nhưng vẫn chưa tìm được lối vào, trong đầu vẫn chỉ hiểu lờ mờ.

Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ nhìn về hướng khác, thầm nghĩ:

- Nếu này hai bức đồ án này có thể thống nhất ở chung một chỗ, vậy không biết mười mấy tấm khác thì sao? Có thể ghép vào với phù điêu hay không?

Hắn nghĩ đến liền làm, bắt đầu lợi dụng hệ thống trí năng đem từng đôi một so với nhau để thống nhất. Kết quả nhận được làm hắn kinh dị nhưng cũng trong dự liệu, tất cả các bức bích họa đều có thể ghép vào với bức phù điêu thần thú bên ngoài. Chỉ là có cái cần thu nhỏ đến tỷ lệ tương ứng, có cái cần chuyển góc độ.

Phần trùng hợp với bức phù điêu bên ngoài chính là bốn đồ án ở chỗ sâu nhất trong đại điện.

Hoàn thành hết thảy mất chừng hai canh giờ, Nhạc Vũ nguyên tưởng rằng mình sẽ có sở đắc nhưng cuối cùng vẫn thất vọng buông bỏ.

Hình ảnh thống nhất trong đầu hắn lúc này là một đồ hình huyền ảo tới cực điểm, có chút tương tự với pháp trận, rồi lại có chút không giống, tóm lại vượt xa khỏi hiểu biết của Nhạc Vũ.

Ngoài ra cũng không biết vì sao, hắn cảm thấy trong này có cái gì đó thiếu hụt. Nhưng rốt cuộc là thứ gì thì Nhạc Vũ không nghĩ ra được, trong đại điện cũng không có bất kỳ đầu mối.

Cười khổ khẽ lắc đầu để dẹp bỏ những suy đoán phức tạp, Nhạc Vũ quay đầu nhìn sang xung quanh thì thấy bên trong thạch điện bao gồm cả hắn là bảy mươi ba người, chắc là không thiếu một aii.

Lúc này đã là nửa đêm nhưng không một ai lựa chọn đi nghỉ. Cho dù là những người trước đó ra ngoài ăn cơm tối và rửa mặt xong cũng lập tức quay trở lại thạch điện.

Có một số người từ đầu đến cuối vẫn tĩnh tọa tại chỗ, có đạo đồng đem thức ăn đến bên cạnh nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Nhạc Vũ cười khẽ, nếu nói chuyên cần có thể bổ kém cỏi, nhưng ở thế giới tràn đầy sát cơ này, mọi người dường như đều biết đạo lý đó. Xem trong đại điện này thì tư chất và ngộ tính của mọi người đều trên hắn nhưng bản thân hắn xem ra ít dụng công nhất.

Đến cuối cùng, Nhạc Vũ mặc dù vẫn còn chưa buông bỏ nhưng trong lòng như đưa đám. Hắn bước vô định ra ngoài bậc thang trước thềm ngồi xuống, nặng nên nhìn ánh sao trên không trung.

Chẳng lẽ nói mình cũng chỉ có thể lựa chọn buông bỏ? Chờ sau một tháng đầu nhập phái khác, hoặc nghĩ biện pháp để cả gia tộc dời đi.

Nhạc Vũ mỉm cười, đối với người tu chân mà nói thì khoảng cách cũng không có ý nghĩa lắm. Trừ phi là rời xa Bắc hoang, nếu không môn phái giống như Phù Sơn Tông đều có thể dễ dàng tìm đến gây phiền toái. Nhưng nếu di chuyển quá xa thì trong thế giới yêu thú hoành hoành này không khác tìm chết.

Về phần gia nhập môn phái khác thì ngay đến cả thái độ của đại tông môn như Quảng Lăng Tông cũng là như thế, những tông môn khác càng sẽ không vì hắn mà dễ dàng đắc tội Phù Sơn.

Trong hai phái còn lại, Thái Huyền tông thì hắn tuyệt đối không thể đi được. Băng Nguyệt tông ở phía bắc thì chưa nói trước đó hắn đã thấy qua đó hay chưa nhưng cho dù là bái nhập thì cũng không có nhiều khả năng che chở được khỏi các gia tộc phía nam.

Ngoài ra trong nội tâm Nhạc Vũ mơ hồ có một sự không cam lòng! Cứ như vậy xám xịt bị trục xuất khỏi Quảng Lăng, bản thân hắn thật khó tiếp nhận sỉ nhục này.

Bất tri bất giác, Nhạc Vũ lại lâm vào suy nghĩ sâu xa trong. Trong những bích họa này rốt cuộc có gì huyền hư, còn bức phù điêu thần thú có quan hệ gì với chúng?

Đến cuối cùng hắn dứt khoát lần nữa dứt bỏ những hình khắc bên trong thạch điện, chỉ chăm chú nghiên cứu bức phù điêu thần thú. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mặc dù tới lúc này c cũng không có gì lĩnh ngộ nhưng những hình ảnh ba chiều trong đầu đã chứng minh, cái nhìn qua như phù điêu trang trí này chắc chắn có chung quy tắc với những công quyết kiếm pháp mà hắn đã từng xem qua.

Nhạc Vũ hiện giờ đã đem toàn bộ hy vọng đặt vào đây. Nếu thật sự không được thì cùng lắm là biểu hiện ra thiên phú luyện dược, khi đó chắc hy vọng cũng không nhỏ.

Những thần thú trên bức phù điêu kia trông rất sống động, thoạt nhìn cảm giác như đang sống. Như con khổng tước kia nhìn ít nhất có bốn phần giống với Sơ Tam, nhưng nếu cẩn thận quan sát lại thì cảm thấy chúng có mấy phần đờ đẫn.

Nhạc Vũ đột nhiên giật mình, sau đó bừng tỉnh. Là ánh mắt! Những thần thú trong phù đều có hốc mắt trống rỗng! Chẳng lẽ nói, người chế ra phù điêu này muốn thông qua đó ám hiệu cái gì?

Sau đó một khắc hắn lại có phát hiện mới, nếu nhìn từ mắt của mấy thần thú này thì phù hợp với mười mấy ngôi sao rực rỡ nhất trên bầu trời.

Sau khi đọc qua số sách trong biệt phủ, hiện giờ Nhạc Vũ đã có thể nhận ra một số những tinh cầu kia tương tự với kiếp trước của hắn.

Theo như hiểu biết của hắn hiện giờ thì các loại nguyên tố linh lực cũng là do những vì sao này tạo thành một cách tự nhiên sau khi khai thiên tích địa, hơn nữa còn duy trì cân bằng lẫn nhau nên bản thân đã đại biểu cho phép tắc thiên địa nhất định.

Dĩ nhiên cộng cả những vì sao này gia nhập thì cũng không ảnh hưởng tới đồ án nhưng nếu như thu nhỏ cả bầu trời sao vào phù điêu thần thú này thì sao?

Trong đầu Nhạc Vũ hiện lên bốn mươi chín đồ án trong thạch điện, cộng với bức phù điêu trước mắt này và bản đồ ngôi sao, tất cả ghép vào với nhau.

Đến khi tất cả đã hoàn toàn khớp vào thì đồ hình nhìn như vô cùng thâm ảo này đột nhiên đại biến!

Trong thoáng chốc, Nhạc Vũ dường như đang nhìn thấy một vị lão giả mặc đạo bào màu trắng, đầu đội mũ cao đang lăng không luyện kiếm. Theo thanh kiếm nhìn như bình thường trong tay lão vũ động, tất cả linh lực trong thiên địa sôi trào. Ngay cả mấy chục vì sao trong không trung dường như cũng theo đó để hô ứng.

Kiếm ý mênh mông suýt nữa khiến Nhạc Vũ không có chút nào chuẩn bị thần hồn hoàn toàn sụp đổ!

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy đầu óc của mình như vỡ ra, trước mắt hoa lên rồi cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn tiêu tán, cảm giác phế phủ của mình đang cuộn lên từng đợt.

Hắn biết hiện tượng này là do thần hồn của mình đã bị hao tổn, vội vàng lấy ra một viên Uẩn thần đan ném vào trong miệng, bắt đầu vận hành ngự khí ngưng thần pháp, nuôi dưỡng thần hồn.

Cùng lúc Nhạc Vũ cũng chợt hiểu, người vẽ đồ hình này dùng một loại thủ pháp tương tự kiếm phù, đem hình ảnh luyện kiếm ẩn tàng trong đó.

Điều kỳ quái là bản thân đồ hình này không hề có linh lực tồn tại, chẳng qua là khi hắn trong ý thức tưởng tượng mà thôi, mới vừa thấy cũng phải là ảo giác, nhưng thế thì tại sao kiếm ý của lão giả vẫn có thể gây tổn thương được cho thần hồn của hắn.

Nhạc Vũ không giải thích được lắc đầu, sau đó lần thứ ba ghép lại các đồ hình, chẳng qua lần này hắn đã đề phòng cao độ.