Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 301: Đại bỉ chi tranh





- Vào vòng thứ năm có bốn mươi tám đệ tử, trong đó Duệ Vân Phong mười hai người, Minh Trụ Phong tám người, Vân Thanh Phong sáu người, Phù Dung Phong sáu người, Ngọc Dung Phong sáu người, Tiểu Quan Phong một người…

Bên trong Quan Vân Điện Thủy Hàn Phong, nghe được đệ tử bên dưới thông báo, sắc mặt Đoan Mộc Hàn xanh mét. Tuy nói Tiểu Quan Phong suy sụp đã lâu, nhưng so đấu trong tông môn, số đệ tử đi vào được hàng ngũ bốn mươi tám người mạnh nhất chỉ có một, thật làm người không sao chịu nổi.

Mà một đệ tử kia, xem tình hình trong giai đoạn so đấu cuối cùng này, vị đệ tử miễn cưỡng cho nàng được chút khẩu khí kia hơn phân nửa là không qua nổi hiệp đầu tiên cũng sẽ bị đào thải ra ngoài.

Tuy nói bình thường tính cách Đoan Mộc Hàn nghênh ngang, nhưng nàng cũng quan tâm tới mặt mũi nhất, nhưng hiện tại nàng lại cảm giác không thể xuống đài.

- Lần so đấu này, xem ra là Duệ Vân Phong đứng đầu đi! Trong bốn mươi tám người lại chiếm hết một phần tư, nhìn xem cuộc thi sau này nói không chừng có thể lấy được ba giải đầu tiên!

- Ha hả, sư huynh quá khen! Lần này thành tích của Duệ Vân Phong thật không tệ, nhưng muốn nói tới chuyện lấy được ba giải đầu, vậy cũng chưa chắc. Ngọc Dung Phong còn có Hoành Dĩ Ninh, Phù Dung Phong cũng còn có La Mộng.

- Hoành Dĩ Ninh cùng La Mộng tuy mạnh, nhưng nếu so với Duệ Vân Phong có Trưởng Tôn Tử Vận và Lý Nại Lạc còn kém một chút. Cho dù là Phong Hàn, hôm nay cũng còn chậm một khoảng cách, tuổi tác còn chưa đủ. Với thân thể hỏa linh của hắn, ngày sau tiền đồ vô lượng.

Thanh âm hâm mộ của Phụng Tiết Nhân Ngọc Lãm Phong hâm mộ than thở, sau đó lại có chút vẻ kỳ quái hỏi:

- Đúng rồi, Tiểu Quan Phong không phải còn có Nhạc Vũ sao? Lần này vì sao không thấy tham dự? Trong danh sách tựa hồ cũng không có tên của hắn?

- Đồ đệ của ta đang đóng cửa tu hành, đang tìm hiểu ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, không rảnh tham gia cuộc so đấu rác rưởi này.

Đoan Mộc Hàn lạnh lùng lên tiếng, trong lòng nàng đang vô cùng căm tức. Nếu lần này có Nhạc Vũ tham gia, có thể lấy chút mặt mũi về cho nàng. Nhưng dù sao cũng là đồ đệ của mình, vẫn nên duy trì nhiều hơn.

- Đang nghiên cứu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm? Với tu vi hôm nay của hắn, đang là lúc nên Bồi Nguyên Tôi Thể. Tự nhiên đi nghiên cứu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm làm gì? Nặng nhẹ chẳng phân biệt được! Bỏ đi, dùng cách này lấy cớ cũng là rất tốt.

Đoan Mộc Hàn nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn qua, chính là một gã Kim Đan tu sĩ đứng phía sau Y Nguyên Triết Phù Dung Phong. Chân mày nàng cau lại, ngôn ngữ kia nghe thế nào cũng không đúng, ngụ ý chê cười ngay cả người ngốc cũng nghe hiểu rõ ràng.

Chỉ là làm Đoan Mộc Hàn kỳ quái chính là, tuy nàng cùng Y Nguyên Triết có chút không hợp nhau, nhưng Nhạc Vũ đắc tội bọn họ khi nào?

Chẳng lẽ là vì Tân gia? Thử nghĩ lại cũng rất có thể.

- Thật ra chẳng phải là nói hài tử kia cũng có chút thông minh sao? Xem như hắn cũng biết tự lượng sức. Với tư chất của hắn cũng không thích hợp tranh phong với Trưởng Tôn Tử Vận cùng Lý Nại Lạc.

Lần này người lên tiếng là một Kim Đan tu sĩ đến từ Duệ Vân Phong.

- Không xứng cùng họ tranh phong?

Đoan Mộc Hàn nhẹ nhàng thì thầm, chợt nhớ lại Nhạc Vũ có thể dùng tu vi Ngưng Dịch kỳ mỗi ngày đều có thể cùng nàng tranh đấu không phân cao thấp, sau đó chợt lạnh lùng mỉm cười.

- Ta có thể chắc chắn, nếu hài tử kia chịu tham gia so đấu, đừng nói là La Mộng gì đó, Lý Nại Lạc cũng vậy, quán quân nhất định là vật trong túi của hắn!

- Nếu là như thế, sao không cho hắn thử một lần? Hôm nay mặc dù trễ một chút, nhưng nếu đã có chúng ta liên thủ đề cử, cũng không phải là không thể tham gia.

Vẻ giận dữ thoáng hiện trên mặt Đoan Mộc Hàn, đang muốn đáp ứng, lại nghe một người cười nói:

- Lời này của sư huynh sai rồi! Nếu tùy tùy tiện tiện có thể nhét người đi vào, đối với những đệ tử khác của Quảng Lăng Tông thực sự không công bình. Thật ra có dụng ý gì làm như thế? Ta nghe nói La Mộng của Phù Dung Phong không phải từng lên tiếng sau cuộc so đấu này, khiêu chiến Nhạc Vũ sao? Khi đó liền có thể thấy được rõ ràng.

- Thật ra tư chất của Nhạc Vũ xem như không tệ rồi, ngộ tính càng là có một không hai trong Quảng Lăng Tông. Hôm nay ta chân chính lo lắng chính là cho dù là hạt giống tốt chân chính cũng sẽ bị người dạy bậy.

- Là dụng ý gì đây? Tiểu Quan Phong suy sụp mấy chục năm, hôm nay trong đệ tử có được bốn người đi vào cuộc thi, thành tích đã là rất tốt. chỉ là ta nghĩ không ra vì sao thành tích này so sánh với lần trước còn kém hơn một người?

Nghe được lời này, Đoan Mộc Hàn cũng không nói chuyện, nụ cười âm trầm như nước, giờ phút này nếu như nàng còn không biết ý tứ của những người này đang châm chích mình, vậy thì nàng thực sự chân chính là kẻ ngu xuẩn.

Ở phía trên, trong lòng Nông Dịch Sơn cũng nhẹ thở dài. Nếu Đoan Mộc Hàn lớn hơn hai mươi tuổi, tình hình cũng không đến nỗi như thế.

Còn có hài tử kia, vô luận phương diện nào cũng tuyệt hảo, nhưng phương diện căn cốt tư chất chỉ hơi mạnh hơn người thường. Không tới thời gian trăm năm, không cách nào chân chính thành tài.

Mà đúng lúc này, chân mày bạc trắng của hắn bỗng nhiên lay động, nghe được một tiếng cười cực kỳ chói tai của một tu sĩ còn trẻ tuổi đứng bên dưới điện. Hắn dời mắt nhìn xuống, phát hiện chính là Trầm Như Tân.

Cơ hồ cùng một thời gian, khóe mắt Nông Dịch Sơn cũng nhìn thấy khóe môi Xương Băng Hồng đang ngồi cạnh cũng nổi lên vài phần chê cười.

Lúc này mọi người cũng đều nhận ra thân phận tu sĩ trẻ tuổi vừa cười lớn kia, trong đó có mấy người đang muốn lên tiếng quát mắng, nhưng chỉ trong nháy mắt liền thấy Đoan Mộc Hàn lên tiếng.

- Cũng tốt! Như vậy cứ chờ đến ba ngày sau, để xem thắng bại rốt cục thế nào. Chẳng qua thật không biết chư vị có dám đánh cuộc với Đoan Mộc Hàn này không?

Nông Dịch Sơn nghe vậy nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng, nếu ba người quen thuộc với Nhạc Vũ nhất đều mang theo loại vẻ mặt này, như vậy khả năng chiến thắng của Nhạc Vũ hẳn là không thấp.

Tuy hài tử kia không theo kịp bước chân của Trưởng Tôn Tử Vận cùng Lý Nại Lạc, nhưng ở trước mắt cũng không thể xem thường!

Vào lúc này ở Tiểu Quan Phong, Nhạc Vũ đang lấy ý ngự kiếm mà huy vũ. Từ trong thân thể hắn đang có từng vòng ba động vô hình hướng bốn phía lan tràn ra.

Quang mang bắn ra khắp bốn phía, lúc này giống như có cơn gió lớn thổi tung tầng mây, thật dày vô cùng, quay cuồng không dứt, lại tràn đầy mùi vị biến ảo không chừng, không có hình dạng cố định, không có hiện hữu rõ ràng, mờ mịt vô định.

Chiêu thứ nhất Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, tên là Tê Thiên Bài Vân, được xem như kết hợp tất cả sở học của khai sơn tổ sư Quảng Lăng Tông trước khi tiến vào Đại Thừa kỳ.

Sau đó tới thức thứ hai Lũy Vân Vô Định, phong cách lại lần nữa biến đổi, liên tục không dứt, như mây như như chức, lại có vài phần chất phác tự nhiên, trở lại như nguyên trạng thái cũ. Đây cũng là chút lĩnh ngộ của khai sơn tổ sư sau khi vừa bước vào Đại Thừa kỳ.

Không phải là tình cảnh kinh khủng trong ảo cảnh nhìn thấy, Nhạc Vũ thật sự tin tưởng, loại kiếm pháp mềm mại này phải có uy lực thật lớn.

Giờ khắc này, Nhạc Vũ đắm chìm trong thiên địa, cơ hồ toàn bộ thủy khí đều bị rút ra, tầng mây trên bầu trời đều bị đâm thủng một lỗ lớn.

Nhưng trọng điểm chính là toàn bộ phạm vi bị bóng kiếm bao phủ, tất cả thủy khí của cỏ cây sinh linh đều bị rút hết không còn, khô vàng nằm mềm nhũn trên mặt đất. Mà tầng mây bên trên vô số điện quang phấp phơi, ảo ảnh lập lòe.

- Chiêu kiếm pháp này uy lực tuy không nhìn ra từ bên ngoài, nhưng khi dùng đấu kiếm nhất định không hề thua kém. Có thể rút ra được chất nước cùng thủy khí trong thân thể con người, thật sự có thể nói là ác độc!

Nhạc Vũ thu kiếm lại, ngay sau đó là một chiêu Đới Lệ Sơn Hà, kiếm ý kiếm thế cũng theo đó biến đổi, tràn ngập một cỗ ý niệm vĩnh cửu bất biến.

Một kiếm này giống như chiêu Tê Thiên Bài Vân, không hề động tới bí pháp gì, Hàm Phong kiếm lại xúc động thiên địa pháp tắc, cũng chỉ thôi động kiếm quang kiếm thế, càng thêm uy lực kinh người.

Nhưng chỉ một lúc sau, Nhạc Vũ lại thở dài, thu hồi Hàm Phong kiếm.

- Đúng là chỉ có hình dạng, không đạt được thần thái kia!

Nhạc Vũ vừa sử dụng chính là ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm được đơn giản hóa. Tuy đã tự tin thôi diễn vô số lần, ba chiêu kiếm quyết đã đạt tới trình độ hoàn mỹ, tuy uy lực không đủ, cũng đã thích hợp cho hắn sử dụng trong hiện tại.

Đáng tiếc chính là kiếm ý như trong huyễn tượng Nhạc Vũ không cách nào đạt tới thần tủy, khiến cho uy lực của chiêu kiếm không cách nào hoàn toàn bộc phát.

Khác với Chu Tước kiếm ý của Đoan Mộc Hàn cùng Băng Diễm kiếm ý của Trầm Như Tân, kiếm ý Quảng Lăng Tuyệt Kiếm lại mượn lực của thiên địa oai, uy năng lớn vượt xa hai người trước.

Nhưng nếu chỉ sai một ly, uy thế cũng sẽ sai cả ngàn dặm, ngay cả loại kiếm ý tam lưu cũng không bằng.

Khẽ cau mày, Nhạc Vũ chợt mỉm cười, quyết định không tiếp tục quấn quýt về chuyện này. Chuyện này không thể như những chuyện khác có thể mượn dùng hệ thống trí năng phụ trợ để phân tích tính toán. Thế núi hùng hồn, biển mây mờ ảo, làm sao trong lúc nhất thời hắn có thể đạt tới được thần tủy như thế? Một mặt tu vi của hắn còn kém một chút, một mặt hắn cũng cần có thời gian để nghiên cứu sâu hơn mới thỏa đáng.

Trong tay kháp pháp quyết, Hàm Phong kiếm liền bay xuống dưới chân hắn, nâng hắn bay lên cao.

Nhạc Vũ đứng sừng sững trên một khối nham thạch, nhìn cuồng phong loạn vũ phương xa. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Trận chiến này kéo dài mãi đến trưa, mãi cho tới ban đêm, Nhạc Vũ rốt cục lại có động tác. Đầu tiên kháp kiếm quyết, dẫn động Hàn Phong kiếm trước người.

Sau đó quanh người Nhạc Vũ nhất thời có một cơn gió nhẹ nhàng bắt đầu trống rỗng vũ động chung quanh.

Một hai tháng nay, hắn quan tưởng về thế núi biển mây, lại làm cho hắn có thể kết hợp được toàn bộ phong hệ bí pháp học được, khi tham khảo Quảng Lăng Tuyệt Kiếm chắp vá lung tung tìm hiểu được vài phong hệ kiếm quyết khác.

Mà thức thứ nhất có tên là Phong Khởi Thương Khung!

- Ân? Có người tới, là hắn.

Nhạc Vũ chợt động, bỗng dưng đưa mắt nhìn xuống, sau đó chỉ thấy một thiếu niên mắt to mày rậm đang khống chế một thanh kiếm màu lam xuyên lên, hai mắt lấp lánh hữu thần đang nhìn về phía hắn.

Khi hai đôi mắt giao nhau, Nhạc Vũ chợt cười một tiếng.

- Cũng tốt! Nếu không có đối thủ, mấy chiêu kiếm pháp của ta thật không cách nào thử nghiệm. Mà thử nhìn xem đệ nhất nhân của tông môn trong tứ đại đệ tử, rốt cục lại có bản lĩnh gì.

Hắn cũng lười lên tiếng, tiện tay phất một chiêu, Hàm Phong kiếm gào thét hướng bên dưới tầng mây đâm xuống!