Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 315: Đoạn kỳ căn cơ





Khuôn mặt Đoan Mộc Hàn đầy vẻ vui mừng, ở phía dưới miếu thờ có dòng chữ "Diệu Linh Chiêu Ứng Hoằng Nhân Phổ Tế Hải Thánh Chân Quân", chẳng những bóng người thưa thớt, hương khói cũng thật ít ỏi. Hôm nay nàng cũng lười tiếp tục xuất kiếm đem miếu thờ bên dưới phá hủy.

- Biện pháp này của tiểu Vũ ngươi không nghĩ tới thật sự có chút chỗ dùng. Ta xem nhiều nhất chỉ cần một chút thời gian liền có thể ép được con chương ngư kia đi lên! (bạch tuộc)

Vừa nói tới đây, Đoan Mộc Hàn lại hưng phấn quơ tay, mà vẻ mặt Nhạc Vũ lại không có gì hưng phấn.

- Sư phụ nói quá lời, nhưng theo ý ta vẫn không thể khinh thường, còn cần ra thêm chút sức mới thỏa đáng.

Đối với dị giáo đồ tín ngưỡng bất đồng, ở thời cổ đại kiếp trước của Nhạc Vũ cũng có phương pháp đối phó. Lợi dụng Quảng Lăng Tông, lực ảnh hưởng cường đại đối với môn phái cùng thế lực tại địa phương, tầng tầng tạo áp lực, hết thảy tự nhiên liền xuôi gió xuôi nước. Mà đả kích thuế phú trầm trọng, cũng đủ ở trong thời gian ngắn đem lực ảnh hưởng của Hải Thánh Chân Quân ở phụ cận bờ biển này tước yếu đến mức tận cùng.

Chẳng qua chuyện xảy ra kế tiếp vẫn còn có chút phiền toái. Tuy trong nửa tháng nay hắn làm tín đồ của Hải Thánh Chân Quân tản mát hơn phân nửa, nhưng vẫn còn ba bốn phần trăm nhân số kiên trì thờ phụng lạy tế, mà một phần trên căn bản vẫn là tín đồ thành tín nhất của Hải Thánh Chân Quân.

Nhạc Vũ hoàn toàn không nghĩ tới chính là Hải Thánh Chân Quân kia thật có thể nhẫn nhịn, cho dù bị đả kích như thế vẫn không có ý tứ muốn xuất đầu lộ diện. Nhớ được kiếp trước hắn từng xem qua báo cáo nghiên cứu, nói bạch tuộc chính là một trong những động vật thông minh nhất trên thế giới, xem ra không phải là không có đạo lý.

- Chẳng lẽ phải xuống đáy biển tìm nó?

Ý nghĩ này vừa toát ra trong đầu Nhạc Vũ liền bị đè ép trở xuống. Thứ nhất biển rộng bát ngát, thật sự khó tìm. Thứ hai bên trong đáy biển, chiến lực của con bạch tuộc kia nhất định càng tăng thêm mấy lần.

Dù với tính tình vọng động của Đoan Mộc Hàn, cũng có thể kiên nhẫn ở bên bờ đợi chờ, không có đạo lý ngay cả Nhạc Vũ cũng thiếu tính nhẫn nại.

Nhạc Vũ thật sự không tin, Hải Thánh Chân Quân kia rốt cục có thể nhịn được bao lâu!

Mà giờ khắc này trong lòng của hắn càng nghĩ tới chuyện của Chiến Tuyết. Nếu có người lấy phương pháp đồng dạng để đối phó Chiến Tuyết, vậy hắn nên làm sao ứng phó?

Cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra biện pháp này cũng chỉ có thể đối phó với loại yêu thú chưa ra hồn như Hải Thánh Chân Quân. Một khi đối phương có được năng lực đánh trả cường đại như Thập Nhị Vu Thần, tuyệt không thể tiến hành đả kích trầm trọng như thế đối với những tín đồ. Trừ phi là chân chính phát rồ, đem những người này chém tận giết tuyệt!

Vào thời đại hồng hoang, các tu sĩ sở dĩ cuối cùng có thể chiến thắng, cũng do Vực Ngoại Thiên Ma cuối cùng mất đi khống chế, cắn nuốt đại lượng sinh linh huyết nhục, vì thế làm loài người bị tổn thất hơn phân nửa.

Vấn đề là hôm nay tuy Chiến Tuyết không thua kém hơn Hải Thánh Chân Quân bao nhiêu, nhưng ở trong mắt các tu sĩ Nguyên Anh vẫn không chịu nổi một kích.

Nhạc Vũ lại nhớ tới chút ít tổ chức giáo hội ở phương Tây trong kiếp trước, khi đối kháng lực áp bách của các lực lượng thế tục, cũng chỉ có thể bắt tay vào làm từ thế tục. Chiến Tuyết ở thế giới kia đã có chút ít vu sư đã chuyên nhất chịu trách nhiệm phụng dưỡng. Có phải ở trên cơ sở này tiến thêm một bước?

- Ta càng nghĩ càng thấy có thể.

Đầu tiên cười một tiếng tự giễu, sau đó trong mắt Nhạc Vũ lại hiện lên một tia lãnh mang, sau đó Phong Loan kiếm bên cạnh bỗng dưng chém xuống một đạo kiếm quang, đem miếu thờ nho nhỏ bên dưới toàn bộ phá hủy.

Tuy tín đồ đi tới nơi này quỳ lạy bái tế không nhiều lắm, nhưng miếu thờ này vẫn nên hủy đi. Dù sao cũng phải để cho những tín đồ thành tín kia hiểu được, bọn họ thờ phụng Hải Thánh Chân Quân hôm nay chính bản thân khó bảo toàn!

Đoan Mộc Hàn hiểu được tâm tư vội vã quay về nhà của Nhạc Vũ. Giờ phút này thấy thế không khỏi quay đầu nhìn sang, sau đó che miệng cười hì hì:

- Thật ra ba bốn tháng rất nhanh thôi, ta vốn cho rằng ít nhất phải tốn một hai năm. Hai ngày trước ta đem phương pháp kia báo cho sư tôn, ngay cả hắn cũng khen ngợi, nói ngươi biết biến thông, lần này xem như trợ giúp lớn. Bắc Hoang chúng ta hơn vạn năm cũng không có Vu Thần ra hồn nào xuất hiện. Mặc dù phát hiện ra cũng đã bị giết tuyệt, cũng thật không nghĩ tới vẫn còn phương pháp này.

Trên mặt Nhạc Vũ không hề có vẻ đắc ý, chỉ hừ một tiếng, liền bay xuống thành trì bên dưới.

Đúng lúc này, linh giác của hắn chợt có cảm ứng. Xa xa nhìn về phương đông, chỉ cảm thấy ngoài mấy trăm dặm có chút linh lực ba động loáng thoáng. Hắn không dám xác định, nhìn về phía Đoan Mộc Hàn, sau đó thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng nhìn về phương hướng kia.

- Sư phụ, Hải Thánh Chân Quân lên bờ rồi sao?

Đoan Mộc Hàn khẽ lắc đầu, thúc giục Chu Lệ kiếm hóa thành một đoàn hồng quang, hướng bờ biển cấp tốc bay đi, Nhạc Vũ nhíu mày không chút do dự đi theo.

Nơi này khoảng cách bờ biển bất quá hơn ngàn dặm, lấy tốc độ phi hành của hai người chỉ trong khoảnh khắc liền đi tới. Sau đó chỉ nhìn thấy trên biển cách bờ chỉ khoảng chừng ba mươi dặm, rõ ràng có một con bạch tuộc lớn cỡ ba mươi tầng lầu đang trôi lơ lửng trên mặt biển.

- Đây chính là Mi Hương Bát Trảo Thảo?

Nhạc Vũ chú ý đỉnh đầu của con bạch tuộc kia có một bóng kim quang sáng lạn. Mặt như bạch tuộc, trợn mắt tròn xoe, tám cánh tay đều cầm thương, côn, roi, câu, búa, chùy, tiễn, đao tám loại vũ khí, trông thật hiển hách. So sánh với tượng thần Hải Thánh Chân Quân bên trong miếu thờ thật không kém bao nhiêu.

Nhìn kỹ lại, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy may mắn, bóng người kia vẫn còn hư vô chưa hiện được hình ảnh rõ ràng.

Đoan Mộc Hàn lạnh lùng tăng nhanh tốc độ, khi nàng vừa xông tới bờ biển, con bạch tuộc kia liền trầm xuống nước. Đợi đến khi hai người vừa tới, đã không còn thấy được bóng dáng của nó. Nhạc Vũ dùng hồn thức cảm giác cũng không hề có chút dấu vết.

- Tên này chạy trốn cũng thật nhanh!

Đoan Mộc Hàn mặt như đưa đám, tức giận vung kiếm chém xuống mặt biển. Lần này nàng toàn lực xuất thủ, kiếm quang tràn trề thẳng tới tận sâu đáy biển, nhất lên sóng gió đầy trời. Chẳng qua ngoại trừ chém chết một ít tôm cá, không còn trúng vật gì.

Đoan Mộc Hàn không thèm để ý tới, hung hăng phát tiết một phen, sau đó nhìn lại Nhạc Vũ, chợt thấy vẻ mặt vị đồ đệ này còn ngưng trọng hơn trước, nàng khẽ kinh ngạc, theo ánh mắt Nhạc Vũ nhìn qua, trong con ngươi chợt co rụt lại.

Chỉ thấy ngoài ngàn dặm mặt biển, có mấy nhóm long quyển phong khổng lồ dữ dội đang từ từ thành hình. Nhấc lên một cỗ sóng biển cao tới hơn mười trượng đang cuốn vào bờ.

Mơ hồ còn có thể nhìn thấy được có một ít thuyền bè đang bị lật úp xuống.

Đoan Mộc Hàn nhìn về bờ biển, lại thấy có chút ít ngư dân quần áo lam lũ đang vội vàng hấp tấp quỳ lạy trên bờ cát.

- Vừa rồi chính là Hải Thánh Chân Quân hiển thân, chân quân rốt cục đã nổi giận.

- Ta đã nói, chọc giận Hải Thánh Chân Quân sớm muộn sẽ xảy ra chuyện!

- Thật ra trong tộc cũng là không có biện pháp, nghe nói Hải Nguyên Môn ép buộc các tộc các thành làm như vậy. Người ta có tới mười mấy tiên thiên vũ tông, tùy tiện động đầu ngón tay liền có thể làm cả dòng họ đều bị diệt sạch!

Nhạc Vũ híp mắt, chém ngược ra phía sau. Kiếm khí quét nhanh mạnh mẽ, vòng qua bờ cát, nhất lên bụi mù đầy trời. Những ngư dân kia càng thêm sợ hãi, hướng tầng mây bắn kiếm khí nhìn lên, liền rối rít bỏ chạy tứ tán.

Mà Đoan Mộc Hàn cũng hít sâu một hơi đi tới nhẹ cắn ngón tay.

- Lần này chỉ sợ thật sự là phiền toái.

Nhạc Vũ thoáng ngưng trọng, hoàn toàn trấn áp tâm tư muốn quay về nhà thật nhanh. Trong lòng dâng lên một cỗ hỏa khí, hắn thật sự muốn xem một chút con bạch tuộc kia rốt cục có thể dây dưa với bọn họ được bao lâu!

Suốt hơn một tháng, nơi bờ biển cuồng phong bốn phía, mấy vạn dặm bờ biển không thuyền nào có thể ra khơi.

Vốn Nhạc Vũ cho rằng với khả năng của Hải Thánh Chân Quân kia, vẻn vẹn chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Nhưng mười mấy ngày sau hắn liền phát hiện, mình đã xem nhẹ đối thủ.

Trong vòng ba mươi mấy ngày, bên trong khu vực này không hề có một giọt mưa rơi xuống. Nơi nơi đều là một mảnh khí hậu nóng bức. Đừng nói là mây, dù gió cũng hiếm thấy. Một ít con sông tuy vẫn còn nước, nhưng đều bị rạn nứt khô dần.

Ngược lại khu vực phụ cận lại mưa thuận gió hòa.

Hai người ban đầu còn chưa quá chú ý, song dần dần cũng hiểu được hơn phân nửa là xuất từ Hải Thánh Chân Quân kia.

- Thần thông của Vu Thần mặc dù khác với tu sĩ chúng ta, nhưng chỗ thần kỳ vẫn thắng hơn một chút. Chỉ là trợ giúp trong chiến đấu có thể làm lòng người chấn kinh. Ngoài ra có thể khống chế được khí tượng mười mấy vạn dặm, đổi lại là tu sĩ chúng ta, chỉ sợ là ngoài những Nguyên Anh lão quái vật, mới có thể làm được. Mà con bạch tuộc kia hôm nay còn chưa đạt tới phong thần thành công đã có thể làm được!

Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm cảm thấy kỳ quái, cũng không thấy có gì khó giải quyết. Tuy thủ đoạn của con bạch tuộc kia ùn ùn, nhưng trong mắt hắn chỉ là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chỉ là việc nhỏ nhặt mà thôi!

Hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn xuống dưới chân mình. Đây là một khe rãnh địa hình bí ẩn, đang có mấy trăm người đang theo sự chỉ huy của một vu sư, đang hướng một tượng thần quỳ bái niệm niệm cầu nguyện không thôi.

Nhạc Vũ nghe được vài câu liền cảm thấy vô vị chán nản. Chỉ là những lời khấn nguyện cầu xin giáng mưa hay dẹp yên sóng gió nơi bờ biển. Tuy đã bị cấm đoán thờ phụng Hải Thánh Chân Quân, nhưng những tín đồ này lại chuyển sang âm thầm, lại thêm mấy chục lần con bạch tuộc kia hiển thánh ngay bờ biển, những tín đồ của nó cũng dần dần gia tăng.

Hắn cảm thấy thật hứng thú, chính là có đôi nam nữ trẻ tuổi đang khấn cầu chuyện hôn nhân. Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy tò mò, con bạch tuộc kia tối đa tạo ra được chút ít mưa gió, làm sao lại nhấc lên quan hệ với chuyện nhân duyên?

Trong truyền thuyết mỗi lần con bạch tuộc kia bỏ chạy liền phun ra một loại chất lỏng màu hồng phấn, có mùi tương tự như mị hương, có thể kích thích người hoặc thú tiến hành ân ái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Cũng không biết đôi nam nữ trẻ tuổi khẩn cầu nhân duyên có liên quan tới việc này hay không?

Khẽ cười một tiếng, Nhạc Vũ liền xoay người ngự kiếm rời đi. Trong phạm vi tầm nhìn của hắn có thể thấy được một đội nhân mã trang phục chỉnh tề, giơ đuốc cầm gậy đằng đằng sát khí hướng bên này chạy tới.

Mặc dù Hiển Thánh Chân Quân dùng cách hiển thánh cùng tai nạn để tạo áp lực, nhưng khách quan mà nói so với Quảng Lăng Tông hùng cứ trăm vạn dặm Bắc Hoang, cho dù là ai rốt cục cũng biết nên lựa chọn như thế nào.