Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 483: Nội hữu ẩn tình





Nhạc Vũ nhìn về phía trước, chỉ thấy mười mấy Nguyên Anh đều tập trung nhìn vào chiếc hộp đựng linh quả.

Chỉ một thoáng, trong lòng hắn đã lạnh buốt.

- Lại có đông tu sĩ Nguyên Anh muốn đạt được vật ấy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trong mười hai thời thần, trí tuệ tăng lên gấp trăm lần. Một ngày tìm hiểu có thể tương đương với nghiên cứu điển tịch Đạo gia trong ba mươi năm. Điều này nhìn như cũng không phải rất nhiều nhưng nếu dùng để nghiên cứu kiếm quyết tuyệt thế như Quảng Lăng tuyệt kiếm ba thức giữa hay trùng kích Đại Thừa thì giá trị đủ để tương đương một nhất phẩm huyền binh!

- Với tài lực của mình hiện giờ chắc cầm không được vật này.

Nhạc Vũ cẩn thận tính toán, mặc dù hiện giờ có Phong Nha kiếm, Âm Nha đao, còn có Tam Diệu Như Ý Lôi Châm cùng lúc bán đi cũng chưa chắc có thể cầm được vật này. Trừ phi là đem Thập Ngự Phục Ma Kiếm Trận Trận Đồ đổi ra thì còn có mấy phần khả năng.

Bất quá mặc dù lấy được thì như thế nào? Vật ấy trân quý, tuy chỉ tương đương với Tứ phẩm linh đan nhưng có thể so được với siêu giai pháp bảo, là vật mà rất nhiều Nguyên Anh đỉnh phong cần dùng. Chỉ sợ hôm nay hắn vừa cầm được thì vừa quay lưng cũng sẽ bị người tìm tới tận cửa rồi.

- Mình cùng với Chiến Tuyết liên thủ, đủ dễ dàng thắng được hai Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng chỉ cần bất luận một Nguyên Anh trung kỳ ra tay thì chắc chắn sẽ phải bỏ chạy. Trừ phi là bọn họ không có huyền binh nhất phẩm.

Nhạc Vũ còn đang trầm ngâm thì thấy một vị bạch bào đạo nhân cũng đứng ở trên đài nói:

- Chư vị! Vật này là Nguyên Trí linh quả, trong đạo điển thượng cổ có ghi lại, có hiệu dụng mười hai thời thần sẽ tăng trí tuệ gấp trăm lần. Vô luận Kết Anh hay trùng kích Đại Thừa đều là thượng giai bảo vật. Do năm vị Nguyên Anh đỉnh phong gửi Vạn Bảo lâu ta để bán. Bất quá không cần tiền tài chỉ cần có thể ở thời gian ngắn giải được ba đạo đề thì để lại tám ngàn vạn linh thạch rồi cầm đi. Vật này do chín Nguyên Anh tu sĩ của Vạn Bảo lâu ta hợp lực bảo vệ phục dụng. Nếu không có tám ngàn vạn linh thạch vậy thì chỉ cần đáp ứng bọn họ một chuyện cũng có thể lấy đi.

Nhạc Vũ nhướng mày, điều này cũng không ngoài dự liệu của hắn. Đầu tiên nói rõ công dụng vật này rồi sau đó là biện pháp bảo vệ. Năm vị Nguyên Anh đỉnh phong đủ để phá hủy một đại tông. Cho dù như Tịnh Hải tông có Đại Thừa tu sĩ tọa trấn, cũng không dám đơn giản trêu chọc cường địch như thế .

Bất quá những lời sau cùng là sao? Chỉ cần cởi bỏ ba đạo đề thì đưa tặng đan dược này? Thế gian sao có chuyện tốt như vậy?

Tám ngàn vạn linh thạch, trong tay hắn hiện còn một tỷ linh thạch không dùng

Bất quá lời kia vừa nói xong thì Nhạc Vũ cảm giác mười mấy hồn niệm cường đại lân cận đều có xu hướng hạ xuống.

Nguyên Trí linh quả cần được phục dụng đúng lúc mới có thể phát huy ra hiệu dụng siêu giai. Nếu là lập tức phục dụng, thực sự bất quá chỉ là có thể hơn người ba mươi năm khổ tu mà thôi.

Những Nguyên Anh đỉnh phong không sợ bị người khác cướp đoạt thì cũng thôi, số Nguyên Anh hơi thấp một chút đều chần chừ. Dù sao những đạo quyết thần thông đỉnh cấp cũng không thường thấy trên thế gian, ba đạo khảo đề lại càng làm cho người khác do dự.

Bạch phát lão nhân trên đài tiếp tục giải thích:

- Mấy vị bán hàng cũng chưa từng hạn chế tu vi, chỉ nói cần thời gian ba ngày làm chuẩn, Kim Đan Nguyên Anh đều có thể. Bất quá lão hủ còn cần khuyên bảo chư đạo hữu một câu. Ba đạo đề này phải là đạo sĩ tinh thông trận đạo phù văn mới có thể giải được! Nếu là giải đề không thành thì sẽ chịu cắn trả, thậm chí chết tại trong trận. Nếu như vậy thì Vạn Bảo lâu ta không chịu trách nhiệm .

Đang lúc nói chuyện thì lão giả kia hai tay nâng lên một vật thoạt nhìn giống như là một mô hình cung điện bằng gỗ, vừa bay ra không trung bỗng trướng lên mười trượng.

Nhạc Vũ vừa nhìn liền biết đây cũng là Thiên lý súc vu đình thuật.

Hôm nay hắn mặc dù không cách nào sử dụng loại pháp thuật không gian này nhưng cũng có thể làm ra hình thức pháp trận như vậy, thậm chí còn có thể chết ác Tu Di Giới có không gian trăm trượng.

Bất quá khi hồn thức của hắn tham tiến vào lúc thì vẫn lắp bắp kinh hãi.

- Linh thức của mình hiện giờ cho bị thần hồn người khác quấy nhiễu cũng có thể thăm dò đến năm mươi dặm nhưng lại không thể thấy đáy cung điện này. Vật ấy không thích hợp đấu pháp, bất quá trong không gian lúc này quả thực có thể nói là quảng đại .Nếu có thể có phạm vi năm trăm dặm thì không kém hơn Tử Vân Tiên Phủ rồi, chắc là cũng có vật sót lại từ thời thượng cổ?.

Bạch phát lão giả cũng không ngăn những người khác thăm dò không gian trong điện, lát sau mời cười khẽ:

- Giải đề ở trong cung điện. Chư vị nếu có tự tin có thể đi vào thử một lần!

Thoại âm vừa rơi xuống thì đã có mấy Kim Đan tu sĩ đi vào, hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ cũng lần lượt bay vào cung điện.

- Chẳng lẽ là có người muốn dùng phương pháp này thăm dò trong các tu sĩ của Hoang Nguyên trấn có ai là cao thủ trận đạo?

Nhạc Vũ hơi nghĩ lại rồi cảm giác không đúng. Vạn Hoa Lâu đã có vạn năm lập thế, tuy là thanh danh không tốt nhưng xa nay cũng chưa từng vi ước, nên chắc cũng không hành động vậy.

Chỉ là trong lòng của hắn vẫn hơi cảm thấy có chút không ổn, tình hình hôm nay thực là có chút quỷ dị.

Bất quá sau một thoáng suy nghĩ thì Nhạc Vũ vẫn tế lên Cực Quang kiếm, hóa thành một đoàn quang ảnh xuyên vào cung điện.

Cẩn thận cân nhắc, Nhạc Vũ cảm giác cho dù vật này có gì mê hoặc thì đã có hiệu dụng của Nguyên Trí linh quả nên hắn cũng mạo hiểm thử một lần.

Giảm bớt ba mươi năm tìm hiểu, đối với hắn mà nói là rất quan trọng!

Vừa mới vào cung điện thì đầu tiên Nhạc Vũ nhìn thấy một hoa viên cực lớn, cảnh sắc xa hoa.

Bất quá Nhạc Vũ cũng không để ý, đi vào chừng ba mươi dặm thì có thêm mấy nhân ảnh theo sau rồi vượt lên, nhìn tu vi đều giống như Nguyên Anh tu sĩ.

Sau đó hắn tiến vào chừng sáu mươi dặm thì mấy nhân ảnh đều tiêu thất.

- Lại là ảo trận?.

Nhạc Vũ chỉ thấy phía trước có một bia đá cực lớn dựng thẳng, trên đó có khắc mười chữ to. Ý tứ ước chừng nói là trong vòng 100 nhịp thở phải xuyên qua được trận này, nếu kéo dài một khắc thì coi như sinh tử tự chịu.

Nhạc Vũ cả kinh, mặc dù cảm giác lời này có chút giật gân nhưng thực sự không dám bỏ qua. Hắn lập tức chưa tiến vào ngay mà dừng lại xem xét mạch đập linh lực, qua một chút thì nhíu mày.

- Thật kỳ quái! Người bày trận sao không hề cân nhắc linh mạch nơi này? Hình như là không tương dung, có chỗ còn xung đột, phảng phất có người đem một tòa linh trận chuyển qua nơi này, dùng linh lực khổng lồ cưỡng ép nó vận chuyển. Chỉ là phương pháp này tối đa cũng chỉ có thể phát huy sáu bảy thành hiệu dụng trận này mà thôi

Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ lọt vào trong trận, sau đó cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, hắn cũng không thấy ngoài ý muốn, dốc lòng cảm nhận biến hóa linh lực thiên địa rồi tính toán, nhắm phía trước ngự không

Phẩm giai ảo trận này cực cao, cơ hồ còn cao hơn Cửu Diệu Đô La Khảm Li Đại Trận của Quảng Lăng tông . Bất quá nếu người bày trận không tính toán đến linh mạch ở đây thì trong mắt Nhạc Vũ cũng không phải không có cách ứng phó.

Phá giải khó khăn nhưng nếu chỉ xuyên qua ảo trận này thì hắn vẫn có thể tự tin làm được.

Càng xâm nhập, nghi vấn của hắn càng tăng.

- Những phù triện của ảo trận này, cả phương thức kết hợp cực kỳ cổ quái, không giống con đường Đạo gia con đường, ngược lại là có chút cùng loại với phù trận và thần lực kết tinh của Chiến Tuyết. Đúng rồi! Cái này là vu trận.

Nhạc Vũ chợt bừng tỉnh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Đạo pháp tu sĩ nhân loại là phá hư thiên địa pháp tắc để dẫn phát lực lượng thiên địa. Vu Thần thì là dung nhập cùng sáng tạo cùng kết hợp với pháp tắc thiên địa hoặc là tìm kiếm chỗ hở để sáng tạo ra pháp tắc mới. Hệ thống này hoàn toàn bất đồng với đạo gia.:

- Là ai bố trí xuống vu trận này! Chẳng lẽ là ngoại trừ bên Chiến Tuyết thì thế giới này còn có Vu Thần kháci?

Ý niệm này vừa lướt qua trong đầu thì Nhạc Vũ lại suy đoán tiếp.

- Chẳng lẽ là có người đem trận pháp do Vu Thần bố trí để cấy ghép đến nơi này? Bởi vì không hiểu phép bày trận nên mới dẫn đến xung đột với mạch lạc linh lực ở đây, làm vậy để làm gì?.

Nhạc Vũ chỉ mất hai mươi sáu nhịp thở là đã xuyên ra khỏi ảo trận. Sau đó phát giác nơi đây đã có chừng hơn mười Nguyên Anh tu sĩ đi ra. Mấy Kim Đan tu sĩ dĩ nhiên không thấy bóng dáng.

Trông thấy một tu sĩ Kim Đan như hắn cũng có thể xuyên ra, ánh mắt mấy người đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn lại Nhạc Vũ. Bất quá càng nhiều hơ ánh mắt do dự nhìn về phía trước.

Đó là một đại trận do mấy ngàn linh thạch cấu thành, trên mặt đất vẽ đầy các phù văn quỷ dị. Khiến cho người ta chú ý là bên trong có một mười hai đoản phủ bắn ra hàn mang tứ phía, lộ ra sát khí lành lạnh .

Nhạc Vũ hơn chấn động, trong lòng còn có thoái ý.

Kiểu dáng những cây đoản phủ kia có cùng hình dạng vỡ ra từ một cây đại phủ, chỉ là cán búa khá ngắn, phảng phất là phiên bản.

Linh trận trước mắt càng khiến người ta á khẩu hơn ảo trận vừa rồi, cảm giác thiên địa không hài hòa cũng đạt tới cực hạn.

Trước pháp trận quỷ dị này cũng có một tấm bia lớn, bên trên có tám chữ triện lớn "Bát bộ xuất trận, cửu bộ tắc tử"!

- Nếu vậy thì chỉ được tám bước đã phải qua trận này, thêm nửa bước là vẫn lạc trong trận sao? Ở đâu ra có pháp trận như vậy, chẳng lẽ có người bên trong xuất thủ!

Nhạc Vũ hơi suy ngẫm, liền muốn rút đi. Lúc này hắn đã cảm giác hối hận, Nguyên Trí linh quả mặc dù tốt nhưng phong hiểm nơi đây khó lường nên tình nguyện buông bỏ.