Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 484: Muốn lui không thể





Đang lúc Nhạc Vũ cân nhắc thì đã có hai người trong mắt lộ vẻ cảnh giác đi về phía ngoài trận.

Nhạc Vũ lúc này mới chú ý tới trong hơn mười vị Nguyên Anh thì hoặc là tán tu hoặc là người không nổi tiếng trong các tông môn hiển hách, kiểu dáng đạo bào cũng cực kỳ lạ lẫm.

- Trong hơn mười người này thì có đến bảy tám là người của đại môn phái Trung Nguyên, sao chưa từng nghe thấy tên ai, trong này có bí ẩn gì đây. Đây là làm cho [cái gì/gì] mê hoặc? Tu vi một khi đã đến Nguyên Anh thì chắc chắn đã có nghiên cứu về thần thông Đạo gia, có tạo nghệ nhất định về phù văn trận đạo, không đến nỗi không phá được trận này, vì sao lại không xuất hiện?.

- Còn mất tán tu này cũng có chút kiến thức. Mặc dù không biết bên Mãng Hoang cự trạch là mộ của một vị Vu Thần nhưng chỉ vào những manh mối này có thể nhìn ra không ổn!

Nhạc Vũ nhìn lại sát trận trước mặt, ghi nhớ toàn bộ kết cấu rồi sải bước ra bên ngoài.

Lúc này có một tu sĩ diện mạo thanh tú, ánh chừng 30 tuổ, đứng gần đó đột nhiên bước tới cười nhẹ.

- Đạo hữu tên gọi là Nhạc Vũ a? Một trong tứ đại đệ tử của Bắc Hoang Quảng Lăng tông, trong Bắc Hoang thanh danh hiển hách, từng tự tay tru sát Chưởng giáo Phù Sơn tông.

Thấy Nhạc Vũ lộ vẻ kinh nghi bất định, tu sĩ thanh tú lại phất tay, dùng một đạo pháp lực ngăn lại giọng nói:

- Đạo hữu chớ khẩn trương, tại hạ vừa mới nuôi một đầu kì trùng, có thể xuyên qua gần như tất cả các ảo thuật thiên hạ, cũng có biết qua sự tích của các hạ mà thôi. Nghe đồn các hạ sở trường về trận đạo, Bắc Hoang đã có liệt vào đệ tam cao thủ trận đạo, chỉ dưới Ngôn Vô Cực cùng Xương Băng Hồng, chắc là linh trận trước mắt ngăn không được ngươi!

Nhạc Vũ dừng chân, sắc mặt tái nhợt nhìn đối phương. Người này tới tìm hắn, lại trực tiếp vạch trần căn cơ, tuyệt không phải là vô duyên cớ. Đằng sau tất nhiên là có lời muốn nói cùng hắn.

Tu sĩ kia ngay sau đó lại nói:

- Nhạc đạo hữu quả nhiên thông minh, như vậy kế tiếp, xin mời đạo hữu tiếp tục a! Với trí tuệ của đạo hữu vậy cũng đoán được mục đích của chúng ta đem tòa pháp trận này dời tới đây. Như vậy đạo hữu có cho rằng chúng ta sẽ tha cho ngươi đem tin tức này tiết lộ ra? Còn có chuyện Vu thần, chúng ta lại càng không nguyện để cho người khác biết được! Điều này nếu lui ra phía sau một bước, tựa hồ có thể rời xa thị phi, bất quá nếu rước lấy chuyện không lường được thì càng không tốt!

Nhạc Vũ cau mày, tâm tình kích động không thôi. Hắn cũng không hỏi đối phương, chuyện không lường được là gì vì uy hiếp của đối phương đã gần như trắng trợn.

Tu sĩ thanh tú thấy Nhạc Vũ dù chưa mở miệng phản ứng nhưng cũng đã nhìn kỹ linh trận phía trước thì cười nói:

- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, còn muốn nhắc nhở đạo hữu một câu, nếu là đạo hữu ý muốn giấu diếm thực lực, đương nhiên cũng là có thể. Bất quá Vu trận phía trước thật sự sát nhân! Cửa ải cuối cùng, cũng cũng giống như thế. Các hạ như muốn tìm sinh, tốt nhất vẫn nên dốc sức. Ta đi trước bên này xử lý chút phiền toái, cáo từ. Hy vọng có thể nghe được đạo hữu là người đầu tiên giải khai ba đạo đề.

Nhạc Vũ cả kinh, quay đầu nói:

- Các ngươi thật đúng là dám đem mấy người này tru sát?. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Không đến mức giết người diệt khẩu! Chúng ta tuy là không ngại, bất quá chuyện làm người công phẫn sẽ dẫn đến nhiều phiền toái sau này.

Tu sĩ thanh tú lắc đầu, quay người rời đi:

- Trên đời này, ngoại trừ phương pháp kia còn có rất nhiều pháp môn có thể làm cho người không cách nào mở miệng, bất quá ta không nghĩ tới. Đạo hữu lần này tới đây là vì Tịch Nhược Tĩnh đúng không?

Nhạc Vũ hơi thả lỏng tâm tình nhưng lại càng lo lắng. Đây rốt cuộc là thế lực phương nào mà hiểu rõ hắn như vậy? Không lẽ là Vạn Bảo lâu bố trí thế cục?

Sớm biết rõ mộ Vu Thần nằm trong Mãng Hoang cự trạch, theo như Nhạc Vũ biết, cũng chỉ có Vạn Bảo lâu mà thôi.

Nén đi tâm tư cuồn cuộn, Nhạc Vũ tiến lên trước một bước, chuẩn bị cẩn thận cảm giác về mạch lạc linh lực nơi này.

Hắn vừa tiến tới gần thì có một pháp lực băng hàn mênh mông ập đến, Nhạc Vũ kinh ngạc tránh qua một bên, bất qua bản thân lại không thể rời quá hai mươi trượng, tay phải tiếp dẫn kình khí, ngưng kết ra một tầng băng mỏng.

- Đây là người phương nào? Chỉ riêng pháp lực này đã đạt hơn một vạn thạch! Vượt qua xa mình!

Nhạc Vũ nhìn lại thì chỉ thấy một tu sĩ mày lam mặt trắng đang lạnh lùng nhìn qua, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc rồi nhếch miệng:

- Cút xa một chút, chớ để vướng bận! Một Kim Đan tu sĩ lại cũng dám đến tranh đoạt Nguyên Trí linh quả. Nếu không phải đang ở trong Vạn Bảo lâu thì ta chắc chắn đánh chết ngươi!

Nhạc Vũ cũng không đáp, yên lặng lui ra, đến khi tu sĩ mày lam hài lòng quay đầu mới tiếp tục đứng xa quan sát linh trận.

- Nơi này tuy là chưa từng hạn định thời gian, bất quá lúc trước đã nói ai có thể giải khai được ba đạo đề nhanh nhất thì có thể lấy được vật kia. Người thắng có được Nguyên Trí linh quả vậy thì kẻ bại làm sao, lần này chắc cũng chỉ có thể dốc toàn lực.

Nhạc Vũ cũng không chậm trễ, thần niệm lập tức liền kéo dài nhập Thông U châu, cơ hồ cưỡng ép Chiến Tuyết còn ngủ say tỉnh lại, truyền vào tin tức. Kết quả tính toán khiến Nhạc Vũ sững người.

- Sao nhanh như vậy! Sau khi thần lực Chiến Tuyết tăng lên thì năng lực tính toán cũng ở trong dự liệu của mình. Nhưng tốc độ này gấp bốn lần trước kia, chẳng lẽ là Đại Diễn linh trận đã hoàn thành?

Nhạc Vũ vô thức dùng thần niệm hỏi thăm rồi có được câu trả lời thuyết phục từ chỗ Chiến Tuyết. Hắn vẫn còn cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không có tâm tư nghĩ thêm, lại chăm chú nhìn về phía trước.

Lúc này đã có người bước vào trận. Bước đầu tiên chưa xảy ra gì, sau bước thứ hai thì mười hai thanh chiến phủ liền bắt đầu có động tĩnh, mang theo vô số điện lưu xoay tròn. Người nọ tuy là cẩn thận từng li từng tí nhưng vẫn bị bức bách không thể không bước ra bước thứ ba. Đến bước thứ năm thì đại trận huyễn hóa ra ngàn vạn phủ ảnh, phân không ra thiệt giả, vô số điện lưu màu vàng tung hoành ngang dọc.

Nhạc Vũ nắm chặt tay, thần sắc lộ vẻ sợ hãi.

- Hạo Kim Thần lôi? Một trong chín loại kiếp lôi của Đại Thừa tu sĩ?

Lúc này kết quả tính toán của hệ thống phụ trợ và Diễn Thiên Châu càng khiến cho hắn kinh dị.

Rõ ràng đại trận không tương dung với linh lực nơi đây nhưng hắn cũng không thể tìm được cách phá trận. Bất quá được sự tương trợ kia, công thức tính toán linh trận được gia tăng không ít.

Tán tu Nguyên Anh kia khó khăn lắm mới bước đến bước thứ sau thì vô số điện lưu hội tụ rồi truyền ra một tiếng nổ mãnh liệt. Tán tu kia thét lên kinh hoàng, vài món pháp bảo hộ thân quanh người đều đã bị nổ nát bấy. Cuối cùng đánh ra một đạo tử kim sắc cưỡng ép ngăn trở lôi quang rồi nhanh chóng đạp vài bước xuyên ra ngoài trận, không dừng lại mà phi độn luôn ra ngoài.

Nhạc Vũ quan sát thì thấy thân hình người này đã bị Hạo Kim Thần lôi đánh cho lòi cả xương trắng.

- Người này tuy là thành công chạy trốn, nhưng lại tổn hại mười năm thọ nguyên . Đáng tiếc, kỳ thật tu vi trận đạo người này không tệ, nếu không quá mức tự đại, có thể thôi diễn thêm thì cũng có hi vọng qua trận. Bất quá hiện giờ hắn cũng biết là trong trận không thể đánh xuyên qua không gian

Nhạc Vũ vừa rồi trông thấy tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này khi bước đến bước thứ sáu thấy không ổn nên định trốn vào hư không loạn lưu, từ đó đào thoát. Bất quá mấy lần thử nghiệm đều thất bại.

Trong lòng của hắn càng khẩn trương, tự vấn với tình hình vừa rồi cho dù Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn chống đỡ thì cũng không quá mười nhịp thở.

- Vu trận này cũng không biết tên là gì? Nếu không bị cưỡng ép đến đây thì uy lực thế nào?

Đợi đến lúc người nọ rút đi, mười mấy người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, sau đó có năm người lộ vẻ kiêng kị rời đi.

Tu sĩ mày lam cười lạnh, không hề đình trệ liên tục tám bước đã vượt qua.

Còn lại vài Nguyên Anh tu sĩ lộ vẻ vui mừng, một người trong đó lập tức theo lộ tuyến của tu sĩ mày lam bước đi.

Tạo nghệ trận đạo cũng coi như không tệ, cũng không rập khuôn mà căn cứ theo thay đổi linh lực để biến hóa.

Nhạc Vũ thầm lắc đầu, vu trận này nào có đơn giản như vậy? Cơ hồ thời thời khắc khắc đều có biến hóa, muốn đi theo con đường của người trước là không có khả năng, chắc hẳn những người kia cũng sẽ không lưu lại sơ hở như vậy để chui vào.

Ước chừng vào bước thứ năm thì vu trận kia đã đánh ra một lôi mang kim sắc mãnh liệt. Người kia không chịu nổi bắn ra khỏi trận, mất đi một cánh tay khiến cho bốn Nguyên Anh tu sĩ còn lại đều xám mặt.

Nhạc Vũ thầm cảm kích, nhờ mấy người này mà tốc độ tính toán của hắn cũng đề thăng.

Trong nháy mắt, theo công thức mà Chiến Tuyết tính toán, hắn cũng thở phào.

- Thành rồi! Phá trận không thể nhưng cũng tìm ra ba cách tám bước thì qua trận.

Nhạc Vũ cũng không biết đạo nhân mày lam trước đó đã tính toán bao lâu, không đợi phủ ảnh và điện lưu trong trận nhạt đi đã bước vào trong con mắt kinh ngạc của mấy người.

Sau khi tám bước xuyên qua phủ ảnh và Hạo Kim Thần lôi, cảnh sắc trước mặt của Nhạc Vũ lại bắt đầu biến hóa.