Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 487: Phiên chuyển Càn Khôn





Vô số huyễn ảnh binh khí xuyên phá hư không, mang theo liệt diễm băng kình, thậm chí điện lưu phong nhận kích thẳng vào Chương Dục, trong chốc lát một kim tỏa hộ thân tam phẩm trước người lão đã sụp đổ tan tành, linh lực chấn động mãnh liệt khiến khí huyết trong người lão đảo lộn.

Ẩn ước có thêm một lực lượng từ xa vây quanh lão khiến thời không loạn lưu càng lúc càng cuồng bạo khiến Chương Dục không thể không vận khởi toàn bộ pháp lực áp chế, tránh bị cuốn vào thời không loạn lưu.

Trong lòng lão trào lên nỗi phẫn hận, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ thua thảm hại như vậy về phương diện trận đạo. Hơn nữa khiến lão luân lạc lại chỉ mà một Kim Đan tu sĩ mới hai mươi tuổi.

Bất quá lão càng không dám phân tâm vì đang đối mắt với tình thế nguy hiểm. Dường như kẻ vừa mới bị lão uy hiếp tính mạng lúc này đã bất chấp trả giá dẫn động linh lực của hai sát trận, khởi động toàn bộ cấm chế áp lên người lão khiến cho dù có rất nhiều pháp bảo ngăn cản cũng không tránh khỏi bị thương.

- Nếu như kéo dài thì nhất định sẽ chết!
Chương Dục chỉ cảm thấy trong nội tâm phẫn hận đến cực điểm, đúng là lão đã có vài lần định tru sát tiểu tử kia còn đối phương lúc này cũng lộ sát cơ giết lão mới cam tâm. Chỉ có thể hận chính mình quyết đoán quá muộn, ngược lại bị đẩy vào khốn cảnh.

Mắt thấy hư không loạn lưu chung quanh càng thêm cuồng liệt, Chương Dục không dám chậm trễ, ngay lập tức liền lấy ra một pháp bảo cỡ nhỏ, trong chốc lát quang hoa pháp bảo đại thịnh rồi chụp lên người lão một tầng màng mỏng.

Đột nhiên lúc này hồn thức của lão cảm giác được một đạo thần hồn cường đại đang xuyên phá hư không phi độn tới đây, tựa hồ đang tìm kiếm lão.

- Chắc là người đấu giá Nguyên Trí linh quả!
Chương Dục hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thoát đi. Lão đạp mạnh chân rồi cả người dung nhập vào không gian bích chướng.

Đã có người nọ ở đây, lão cũng không còn là lựa chọn đầu tiên. Đã không chiếm được Nguyên Trí linh quả vậy thì hợp tác với người ta cũng chẳng được chỗ tốt, ngược lại rước lấy vô số phong hiểm, nếu vẫn còn chần chừ ở đây thì quá ngu ngốc.

Vào lúc thân hình lão xuyên không dừng lại, phát hiện bản thân đang đứng trên một đỉnh núi thì những oán hận trong lòng Chương Dục đã không thể kìm nén.

- Bắc Hoang Nhạc Vũ, sao trước kia ta chưa từng nghe qua!

Nhớ lại lời của Cổ Thủ Ý, Chương Dục dứt đi một miếng thịt đã bị thiêu cháy trên lồng ngực, trên mặt không chút cảm xúc.

Chỗ bên cung điện thu nhỏ kia lúc này hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ loáng thoáng âm thanh bên Cổ Thủ Ý, cung với tiếng linh thạch ném ra của Nhạc Vũ thì nơi này không hề có thêm một tiếng động quăng ra linh thạch thanh âm bên ngoài, nơi này cơ hồ là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Đến thật lâu sau, mới vang lên vài tiếng tiếng vỗ tay vang dội. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Tính toán thật giỏi!

Tu sĩ thanh tú nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó thở dài một tiếng, nhìn vị trí viên linh thạch tưởng chừng như vô dụng vẻ tán thưởng:

- Một bước này cảu Nhạc đạo hữu chắc là đã chuẩn bị chạy trốn khỏi đây? Đáng tiếc chính là thiên không bằng nhân ý, Chương Dục thẹn quá hoá giận thành ra tự hủy khả năng lấy được Nguyên Trí linh quả, cũng làm hỏng chuyện tốt của ngươi.

Nhạc Vũ cười nhạt không nói, chuẩn bị đào thoát là vì hắn phát hiện Vu trận này có chút tương tự với Ngũ Hành Càn Khôn đoạn giới đại trận nên tiến hành chuẩn bị.

Vào lúc phá trận thì hắn bắt đầu bố cục vào bước thứ ba. Viên linh thạch tưởng chừng như vô dụng này chính là mấu chốt bố trí.

Không gian ở đây cực kỳ kiên cố. Cho dù là Ngũ phương môn cũng không thể kích xuyên, ngay cả Nguyên Anh tu sĩ cũng không thể độn nhập hư không.

Phương pháp thoát đi duy nhất cũng chỉ có thể mượn lực Vu trận. Bất quá cuối cùng vượt qua dự kiến của Nhạc Vũ là cách đào thoát mà hắn chuẩn bị lại sử dụng cho Lam Mi đạo nhân.

Bốn vu trận này vốn cùng thuộc một đại trận tử trận, chỉ cần một cơ hội là có thể kết liên nhất thể.

, nhưng đồng thời cũng có thể mang Lam Mi đạo nhân chuyển dời.

- Nguyên lai người này là tên là Chương Dục, lại không biết lai lịch ra sao? Bất quá nếu đã biết được tên họ, ngày sau muốn điều ra thì dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí có thể gặp lại trong Mãng Hoang cự trạch, nếu gặp lại thì sẽ là tử địch không chết không lui.

Nhạc Vũ đang muốn lại ném ra ngoài một viên linh thạch, đột nhiên ngừng lại nhìn về một hướng khác. Linh giác của hắn đã cảm giác không thấy khí tức của Chương Dục tồn tại, lúc này nếu dẫn động cấm chế hai linh trận không chỗ phát tiết vậy thì quay sang hại chính mình.

Trong lòng hắn hơi cảm giác tiếc nuối nhưng cũng không để ý quá nhiều. Hai vu trận này đẳng cấp tuy cao nhưng chỉ có thể xem pháp trận cỡ vừa, uy lực yếu đi không ít, cũng không phải để hắn khống chế hoàn toàn, nếu không lưu được tu sĩ cường hoành như Chương Dục thì cũng không kỳ quái.

Nhạc Vũ nghĩ đến điều gì đó, cười khẽ:

- Muốn nghĩ đến diệt khẩu nhưng giờ đã thoát đi vậy chuyện hôm nay khó mà giấu diếm, không biết các ngươi định làm gì?

- Người này cũng chỉ ở ngoài trăm dặm mà thôi. Đồng bọn của ta giỏi về phép chuyển dời. Người này không có ngũ phương môn như ngươi, sao có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay!

Tu sĩ thanh tú nhếch miệng ra vẻ khinh thường, sau đó lạnh lùng:

- Ngược lại là Nhạc đạo hữu, không sợ ta phẫn nộ mà sát nhân?

- Giết ta, các hạ chẳng lẽ còn ý định sẽ tìm một vị tinh thông trận đạo khác?

Nhạc Vũ không để ý, lại ném ra một viên linh thạch, tuy không phá vỡ vu trận nhưng chế áp lại những cấm chế.

- Xác thực không nỡ giết. Ngươi ngoài việc phá trận còn dư lực bố trí phương pháp thoát thân, chắc là sở trường nguyên lý pháp trận tuần hành Ngũ Hành. Bất quá cho dù thế nào thì thiên phú trận đạo mạnh hơn Chương Dục rất nhiều! Một viên Nguyên Trí linh quả mới có thể giúp ngươi đem tạo nghệ trận đạo phát huy đến cực điểm.

Tu sĩ thanh tú không hề e ngại, khẽ gật đầu rồi nhìn xuống dưới chân Nhạc Vũ:

- Đạo hữu nghĩ đến chỗ này sao? Nơi này chính là trước kia ta gặp kỳ ngộ, đoạt được một tiên phủ tùy thân do tu sĩ thượng cổ lưu lại, biến hóa bên trong theo tâm ý của ta, giống như thần quốc của một Vu thần. Bên ngoài được bao bọc một linh mạch tam phẩm, một khi cố tỏa dù cho một Nguyên Anh đỉnh phong cũng khó đơn giản đánh vỡ không gian. Lúc trước Chương Dục bị ngươi tống đi là do ta chủ quan, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta còn có thể cho ngươi cơ hội thứ hai?

Nhạc Vũ cười lạnh, không lên tiếng trả lời. Hiện giờ hắn muốn không chỉ là đào tẩu mà thôi. Luôn có một số người tự xưng thông minh, mọi sự trong thế gian đều nằm trong tay bọn họ. Những người này trong mắt hắn lại là thứ ngu xuẩn nhất! Nháy mắt sau đó, viên linh thạch trong tay Nhạc Vũ đã lại ném ra, lần này là linh thạch thổ hệ. Linh mạch dưới chân hắn bắt đầu khởi động, lần này liên kết cả ba linh trận dâng lên một khí thế trùng thiên, cảm giác sắp sửa nứt vỡ.

Đầu tiên tu sĩ thanh tú còn chưa có cảm giác, bất quá sau một khắc thì hắn liền khôi phục tỉnh táo, sắc mặt ngưng trọng xuất ra một phi kiếm màu đen, trầm giọng:

- Nếu giờ ngươi dừng tay, ta có thể không lấy tính mệnh của ngươi!

Nhạc Vũ cảm giác ánh mắt lợi hại như muốn sát nhân đâm thẳng vào trong, bất quá hắn cũng không phản ứng, ném tiếp một viên linh thạch. Trong chốc lát, không gian nơi này sinh ra vô số vết nứt, mặt đất cũng vỡ ra toang hoác, toàn bộ cung điện chấn động dường như sắp sụp đổ.

Cơ hồ cùng lúc, Nhạc Vũ cảm giác một đạo kiếm khí ngưng tụ như tơ cưỡng ép vượt qua không gian đánh thẳng vào hắn. Nhạc Vũ nhíu mày lấy ra một pháp bảo hình chuông chụp lên đỉnh đầu.

Chiếc chuông này tên là Tàn Huyền, chính là pháp bảo hợp luyện mà Nghiêm Hạo nói tới, giai vị nằm trong tam phẩm đến nhị phẩm, hợp lực toàn bộ Ngọc Dung Phong, hội tụ mấy Nguyên Anh tu sĩ cùng với hơn mười vạn cân kim loại tam phẩm mà tông môn thu thập mấy vạn năm để luyện ra. Bởi vì cuối cùng có chút không hoàn mỹ nên không chính thức tiến vào nhị phẩm, vì thế mới có chữ "Tàn".

Bất quá lúc này dùng để ngăn cản kiếm khí thì vừa phù hợp. Kiếm khí như tơ kia đánh vào thì lập tức bị linh lực kim hệ khổng lồ trên chuông ngăn trở. Giằng co một lúc mới khai mở được một lỗ.

Nhạc Vũ lúc này đã bình tĩnh ném ra một viên linh thạch khác, trong chốc lát, ba Vu trận cộng hưởng dẫn theo vô số linh lực bên ngoài, vô số hư không loạn lưu cuồng quyển tiến vào. Trong khoảng khắc, cung điện trong tầm mắt Nhạc Vũ đã sụp đổ phân nửa, mặt đất cũng chia làm mấy khối.

Cùng lúc này, kiếm khí của tu sĩ thanh tú đã xuyên thấu Tàn huyền chung. Nhạc Vũ sớm có chuẩn bị, vô thức tránh sang một bên, lại dùng Tam Diệu Như Ý Lôi Châm bảo vệ bản thân. Bất quá dư ba kiếm khí lăng lệ ác liệt vẫn xuyên thấu từ trận để lại trên cổ Nhạc Vũ một vết máu. Một luồng lực dương hỏa tàn sát bốn phía trong kinh mạch Nhạc Vũ rồi bị phù trận Hỏa hệ trong đan điền của hắn thôn phệ phân giải.

Lạnh lùng nhìn đối phương đang xám mặt bay đi toàn lực tu bổ tiên phủ gần như vỡ vụn. Nhạc Vũ cười khẽ, ném ra viên linh thạch cuối cùng rồi ngự kiếm xuyên không bay lên.

Trong chốc lát, hắn đã xuyên qua tiên phủ vào đến phòng đấu giá rồi đi tới trước bàn đấu giá trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.