Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 731: Sự hậu ứng đối





Khi Nhạc Vũ bước vào bên trong Quan Vân Điện, Cung Trí đã đuổi đi đa số người có mặt, trong điện chỉ còn lại bảy thủ tọa bảy núi, cùng vài vị trưởng lão Nguyên Anh bối phận cao nhất.

Giờ phút này Nhạc Vũ đã có chút không thể duy trì, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không còn huyết sắc, vô lực ngã ngồi lên ghế.

Cung Trí thấy thế thoáng nhướng mày, lên tiếng hỏi:

- Thương thế như thế nào, có thể tái chiến?

Hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, đặc tính của ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm vốn là như thế. Điều khiển thiên ý giết người dễ dàng, nhưng bản thân người sử dụng cũng bị thiên địa pháp tắc cắn trả.

Dù cho Nhạc Vũ đem bộ kiếm quyết cải biến, lại có kiếm trận cùng hóa thân trợ lực, tuyệt đối cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ được hậu quả bị cắn trả này.

Chỉ trong mười mấy lần hô hấp, liên tục tru diệt bao nhiêu người, giờ phút này Nhạc Vũ tuyệt đối không thể khỏe mạnh như vẻ bề ngoài biểu lộ.

Nhạc Vũ trầm mặc không đáp, thở sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực rối loạn trong cơ thể cùng khí huyết đang sôi trào cuồn cuộn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hồi lâu sau, hắn lắc đầu nói:

- Thương thế tuy nặng nhưng không ảnh hưởng lớn đối với ta, nhưng cần phải có ít nhất hai ba tháng thời gian khôi phục. Hôm nay ta chỉ bị tiêu hao pháp lực quá lớn mà thôi. Đợi đến khi khôi phục ít nhất còn được bảy thành chiến lực. Nếu có người không có mắt, tái phạm Quảng Lăng Tông, trở bàn tay vẫn có thể giết chết. Bất quá Thính Vân Tông cùng Hạo Dương Tông vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.

Mọi người trong điện nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, Cung Trí cười khổ, hiểu được ý tứ của Nhạc Vũ. Với lực lượng một mình hắn, vẫn không cách nào tiêu diệt được Thính Vân cùng Hạo Dương Tông. Hiện tại Quảng Lăng Tông chỉ dư sức tự vệ, nhưng vẫn không đủ lực tiến công.

Hắn cũng không hề có cảm giác thất vọng, với lực lượng của Nhạc Vũ, thật ra đã xác định không có bất kỳ tông môn nào trong Đông Thắng đại lục đủ khả năng chống đỡ.

Nếu không có Quảng Lăng Tông liên lụy, hôm nay hắn cũng không cần ngạnh kháng mười vạn tu sĩ cùng bốn chí bảo của tứ đại tông môn, vì thế phải bị thương trầm trọng.

Chỉ cần dùng phương pháp du kích, bất kỳ tông môn nào trong thiên hạ cũng không làm gì được hắn. Cho dù mười đại tông môn liên thủ, nhưng chỉ cần có thời gian, cũng sẽ bị tổn hại căn cơ trọng thương, thậm chí gặp phải tiêu diệt.

Giờ phút này mọi người bên trong điện cũng biết Nhạc Vũ cần điều dưỡng thương thế, đợi sau khi Cung Trí hỏi xong, đều trầm mặc không nói lẳng lặng chờ đợi.

Thẳng qua hồi lâu, ngoài điện có bao đạo quang hoa giáng xuống. Chính là Nông Dịch Sơn cùng phu thê Thanh Dương Tử. Ba người bước vào trong điện, ánh mắt thủ tọa Duệ Vân Phong Vu Duy nhất thời sáng ngời nói:

- Chưởng giáo, tình hình thế nào?

Nông Dịch Sơn ngồi xuống ghế chủ vị, cũng không hề giấu diếm, vẻ mặt trầm ngưng nói:

- Người của Đạo Lâm Tông chỉ nói muốn cùng chúng ta thân thiện hữu hảo, sau đó cáo từ rời đi. Người của Tĩnh Hải Tông vừa bắt đầu đã nhắc tới Mặc Quan Lan có sâu xa với tông ta. Nói là Tĩnh Hải Quảng Lăng sẽ đồng khí liên chi. Chuyện chính thức kết minh cũng cực kỳ thống khoái, nói qua ít ngày Tĩnh Hải chưởng giáo sẽ gặp tông ta. Những tông môn còn lại cũng không dám đối nghịch chúng ta, đều nói sẽ nghe chúng ta hiệu lệnh. Nhưng trong những người này có ai thực lòng hay không, thực sự rất khó phân biệt. Về phần những tán tu, ta cũng không đi quản, chỉ nói với mười mấy Tán Tiên, những người khác cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần còn Vũ nhi ở đây một ngày, bọn hắn tuyệt sẽ không dám đối nghịch!

Mọi người nghe vậy đều trầm ngâm, Thích Phụng Lễ lên tiếng cười nói:

- Đạo Lâm Tông tựa hồ cũng có chút lo lắng. Chỉ sợ ngày sau cũng sẽ không cùng đường với chúng ta. Tĩnh Hải Tông bởi vì chuyện của Mặc Quan Lan, vẫn bị Trung Nguyên chư tông bài xích, muốn liên thủ với chúng ta cũng không làm người ngoài ý muốn. Về phần chư tông còn lại, chúng ta thế mạnh, có thể tùy ý sai sử. Nếu như chúng ta thế yếu sẽ bị bọn hắn xa lánh. Có thành ý thật lòng hay không, cũng không quan trọng gì. Hiện tại chuyện khẩn yếu nhất chúng ta phải tích lũy căn cơ, đào tạo thêm đệ tử. Chỉ cần tương lai trong thiên hạ mười đại tu sĩ, có được hai người xuất thân từ tông ta, là có thể bảo vệ đạo thống truyền thừa!

Cung Trí nghe vậy, nhất thời trong mắt mang theo vẻ tán thưởng, gật đầu nói:

- Lời của Phụng Lễ, đúng là lẽ phải! Vô luận bọn hắn nghĩ thế nào, thật ra chúng ta cũng không cần để ý tới, hết thảy cứ như lúc trước là được! Lãnh thổ quốc gia bắc phương rộng lớn, những anh tài ngút trời không hiếm thấy, chỉ cần dốc toàn lực đào tạo, đoán chừng trong mấy trăm năm là đủ làm tông môn ta vững chắc căn cơ.

Mạc Quân sắc mặt âm trầm, đem tay ghế niết vụn nói:

- Thính Vân cùng Hạo Dương năm lần bảy lượt tính toán chúng ta, nếu không trừ đi, ta thật sự không cam tâm! Cho dù lần này cho bọn hắn tồn tại, cũng sẽ làm tổn hại uy danh chúng ta.

Cung Trí than khẽ, nhưng không phản bác. Thủ tọa của bảy ngọn núi im lặng không nói, trong lòng biết thân phận không đủ, không dám tranh luận với Mạc Quân. Chỉ có Nghiêm Chân lạnh nhạt nói:

- Ty Lạc hai châu chúng ta thật ngoài tầm tay với. Trước mắt trừ diệt chẳng có ích lợi gì, chẳng qua tiện nghi cho người khác mà thôi. Nếu chúng ta muốn lập uy, vậy nên đi tìm Tử Nghiễn Tông, Minh Linh Tử đã chết, bọn hắn lại nằm gần chúng ta, như vậy có thể xuất thủ.

Mạc Quân nghe vậy cau mày, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý, nhưng cuối cùng lại lắc đầu:

- Ta chỉ cảm thấy nên tiêu diệt Thính Vân cùng Hạo Dương thì thỏa đáng hơn. Đặc biệt là Thính Vân Tông, xưa nay quỷ kế đa đoan, vạn năm tung hoành làm thiên hạ chư tông nếm thiệt thòi quá nhiều. Nếu còn tiếp tục trì hoãn, nói không chừng sẽ xảy ra thêm biến cố. Thật giống như bị mắc nghẹn ngang cổ họng, không trừ không được.

Vẻ mặt mọi người lại trầm trọng suy tư.

Trong lúc mọi người còn đang do dự chần chờ, Nhạc Vũ bỗng dưng mở mắt nói:

- Thọ nguyên của Xương sư thúc tổ cùng Thiệu trưởng lão còn chưa đầy ba năm, hiện tại chuyện khẩn yếu nhất trước mắt chính là luyện chế Huyền Hạo Cực Thiên Đan cùng Diên Thọ Đan! Hơn nữa còn phải tạo ra thêm một nhóm tu sĩ Nguyên Anh cho tông môn trước đã!

Nghe được lời này, thân hình Nông Dịch Sơn chợt chấn động, hai mắt lóe sáng tinh mang:

- Lời này thật sao? Thật sự có thể luyện chế được Huyền Hạo Cực Thiên Đan?

- Dược liệu cần thiết đều đã thu thập toàn bộ. Mặc dù đệ tử không có bao nhiêu kinh nghiệm luyện đan, nhưng cũng có vài phần nắm chắc!

Nói tới luyện đan luyện khí, Nhạc Vũ vẫn có chút tự tin, tiếp theo lại trầm ngâm nói:

- Trong mười năm sau này, đệ tử có chuyện quan trọng cần làm, sẽ không có bao nhiêu tinh lực quan tâm tông môn. Hôm nay phía nam Thính Vân cùng Hạo Dương, Huyễn Tâm, Tử Nghiễn bốn tông đều tổn thương nguyên khí nặng nề, trong vòng mấy năm không có lực lượng bắc thượng. Mấy thái sư thúc tổ nếu lo lắng bị họ tính toán, vậy tìm chút ít phiền toái cho bọn hắn là được! Thiên Đạo Minh cũng không nên tiếp tục tồn tại trên thế gian.

Khóe môi Nông Dịch Sơn nhếch lên, hiện ra một nụ cười.

Nhạc Vũ nói rất hợp ý hắn. Lần này ngoại trừ Huyễn Tâm Tông có một vị thất kiếp Tán Tiên cùng lục kiếp Tán Tiên vẫn lạc, tam tông còn lại chưởng giáo bị giết, tổn hại bốn năm vị Tán Tiên, trong đó còn có một cửu kiếp. Cộng thêm chí bảo trấn áp số mệnh tông môn đều đã bị phá hư, thực sự đã dao động căn cơ.

Quảng Lăng chỉ cần khích bác, lại thêm chút viện thủ, liền đủ làm Trung Nguyên chư tông lẫn nhau tranh đấu chém giết.

So sánh với Quảng Lăng, còn có rất nhiều tông môn sẽ càng thêm để ý ba tòa siêu phẩm linh mạch kia.

Khi thiên hạ sát kiếp khởi lên, tam tông còn dư lực nào đi tính toán Quảng Lăng Tông?

Cung Trí cũng hiểu ý, ý vị thâm trường cười một tiếng nói:

- Lần này xem như một lần tính hết! Trong hiện tại Trung Nguyên chư tông đang lúc bị kiệt sức, chính là lúc tông ta xuôi nam. Chỉ sợ không chiếm được Ty Lạc hai châu, nhưng cũng có thể nắm giữ số mệnh Nhân Hoàng. Như vậy Trung Nguyên tứ tông kia lại càng không thể giữ lại.

Nông Dịch Sơn nhìn Cung Trí, trong lòng hắn đã có quyết định. Nhưng vẫn suy ngẫm hồi lâu, gật nhẹ đầu nói:

- Nếu là như thế, làm theo ý Vũ nhi đi!

Vẻ mặt mọi người trong điện đều ngưng trọng, đứng dậy hành lễ, cùng lên tiếng đáp ứng. Nhạc Vũ cũng không tiếp tục ở lâu, chào mọi người liền cáo lui trước.

Giờ phút này cũng không ai có ý bất mãn, địa vị Nhạc Vũ cao cả, đã từ lâu luôn biểu lộ không thích để ý tới tục sự trong tông môn. Hơn nữa hôm nay hắn đã trở thành chỗ dựa lớn nhất trong Quảng Lăng Tông, giờ phút này họ chỉ lo lắng thương thế của hắn, chỉ hận hắn không lập tức an tâm tĩnh tu, làm sao còn đi quan tâm Nhạc Vũ có hành động bất kính gì nữa hay không.

Bay ra Quan Vân Điện, Nhạc Vũ trực tiếp dùng Súc Địa Pháp đi tới ngoài cửa Đại Diễn Phủ.

Nhưng ngay khi hắn đang định đi vào, đột nhiên ánh mắt nhìn qua.

- Là Hư Nhược Nguyệt? Nàng đang ở nơi này?

Đưa mắt nhìn lại, Nhạc Vũ âm thầm kinh ngạc. Chỉ thấy cách đó không xa ngoài một động phủ, một nữ tử mặc y phục màu đỏ nhạt đang xa xa nhìn lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Hắn nhớ lại chuyện Băng Liên Tiên Tử bị trọng thương, Nhạc Vũ không khỏi do dự, nhưng chỉ sau một khắc hắn chợt nhíu mày.

Thương thế trong cơ thể hắn thật ra còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, duy nhất hắn giấu diếm chính là việc hắn có thể bảo tồn bảy thành thực lực. Mà mấy tháng sau hắn còn phải lo lắng chuyện Hoàng Hôn Giới bị Thiên Li Tông tìm thấy. Nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Thính Vân Tông.

Giờ khắc này nội thương của hắn đang bộc phát, thật sự không còn thời gian đi hàn huyên với người khác.

Nhạc Vũ đành bỏ qua ý niệm đến thăm nàng, chỉ mỉm cười gật đầu chào Hư Nhược Nguyệt sau đó đi vào trong động phủ.

Khi thân ảnh Nhạc Vũ biến mất trong tầm mắt, Hư Nhược Nguyệt chợt than khẽ. Nàng biết được từ nay về sau tâm ma của mình chỉ sợ càng khó khăn khu trừ.

Một màn ngày hôm nay, chỉ có thể gia tăng nỗi ám ảnh về Nhạc Vũ trong lòng nàng, thân ảnh vô địch kia cùng tư thế oai hùng chỉ sợ cả đời nàng đều không thể quên.

Thật ra ý niệm muốn báo thù ngay từ mấy năm trước nàng đã buông tha. Chẳng qua mỗi ngày khi nàng nhập định tu hành, thân ảnh Nhạc Vũ luôn xuất hiện trong đầu nàng không cách nào xóa bỏ.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào nàng không tự chủ được luôn chú ý tới những tin tức về Nhạc Vũ.

Hôm nay khi trông thấy Nhạc Vũ hiện thân, trong lòng nàng càng không cách nào đè ép được nỗi vui mừng hưng phấn trong lòng.

Hư Nhược Nguyệt đối với chuyện của chính mình trong lòng đã sớm hiểu rõ. Nàng biết được bản thân mình vẫn bị tâm ma khống chế. Điều nàng có thể làm chỉ đành cười khổ, một mình cảm nhận tư vị khổ sở trong lòng.

Hai mươi năm trước nàng chẳng bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày đi thích kẻ thù của chính mình.

Nhưng ngay lúc này, trong lòng Hư Nhược Nguyệt chợt động, vẻ mặt khẽ biến đổi, liền vội vàng đi vào trong động phủ.