Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 866: Tàn chưởng chi uy





Nhạc Vũ hoảng hốt, một lúc sau mới vùng thoát ra khỏi ảo giác.

Hắn nhìn về Hỏa Vân đạo nhân, cảm thấy trong lòng cực kỳ phức tạp.

Mấy ngày trước hắn vẫn còn cảm thấy dè chừng vì sự cường đại của người này, cho dù chỉ là một hóa thân có tám phần thực lực thì cũng khiến hắn vạn phần kiêng kị, bó tay bó chân.

Lúc này hắn lại có thể đứng ở trên cao nhìn xuống người này.

Vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Sau khi trùng kích vào cảnh giới Thiên Tiên thì cả toàn bộ mảnh vỡ không gian có phạm vi ức vạn dặm dường như đều ở trong tay hắn, tất cả biến hóa lưu chuyển linh lực, trao đổi chất giữa cỏ cây đều bị hắn cảm giác.

Một khắc này hắn thấy như đã trở thành thần minh, thậm chí cảm giác chỉ cần mình đem hết toàn lực có thể đánh nát thương không.

Bất quá ảo giác tuy là ảo giác nhưng Hỏa Vân đạo nhân hiện giờ đã không đủ để coi là họa trong mắt hắn.

Vô luận là Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô hay Lưỡng cực hàn diễm kính đều đã đủ áp chế người này, thậm chí chỉ tính riêng đạo pháp thần thông thì chưa chắn hắn đã bại bởi vị Thái Ất Chân Tiên này.

- Ngay cả lúc này mà vẫn không dùng bản thể, người này quả thật cẩn thận.

Nhạc Vũ cười lạnh, chỉ thấy hồng bào đạo nhân đi đến cách trận vạn trượng thì dừng lại, trong mắt lóe lên một tia tử sắc.

Nhạc Vũ lập tức nhíu mày, lập tức rút Thủy Vân Kiếm cầm trong tay.

Hắn chỉ dùng lực bốn mươi hai long tụ trên thân kiếm rồi một đạo kiếm khí lam sắc với lực lượng hơn mười Chân Long chém thẳng ra ngoài trận trùng kích đến trước người hồng bào đạo nhân.

Hỏa Vân đạo nhân hơn ngẩn ra một chút rồi từ hồ lô bên hông lập tức phun ra một hỏa nha giao kích với kiếm khí của Dung vũ hóa vân. Trong nháy mắt vô số lực băng diễm tứ tán kèm theo thanh âm vang vọng, cuối cùng hỏa nha bị kiếm khí triệt để chém vỡ.

Giằng co chỉ một lát, Hỏa Vân đạo nhân đã di hình đổi ảnh, thân hình bay ra hơn vạn trượng để mặc kiếm khí thủy lam trùng kích đuổi theo, những nơi đi qua để lại một vết chém cực sâu.

Sau một khắc liền thấy bên trong kiếm trận có một quang hoa lam sắc khuếch tán ra phạm vi hơn trăm dặm.

Đồng tử Hỏa Vân đạo nhân lập tức hơi co rút, nhìn sâu vào trong trận, sát cơ lóe lên rồi không chút do dự yên lặng thối lui, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Nhạc Vũ thu hồi Thủy Vân Kiếm, thủy linh lực triều động xung quanh cũng dần tán đi.

Sau một khắc, hắn cảm giác được kiếm linh trong thanh kiếm có ý thần phục và hân hoan vô tận.

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng không để ý mà thu hồi thanh kiếm vào tay áo.

Người chọn kiếm, kiếm cũng nhắm người. Thực lực của hắn còn chưa chính thức đạt tới Thái Ất Chân Tiên nhưng tiềm lực vô cùng, đủ khiến kiếm linh của thanh kiếm bị thuyết phục.

Hắn biết bây giờ chỉ cần bỏ chút thời gian tế luyện đánh vào một chút hồn lực là có thể triệt để thu phục được thanh tiên binh nhị phẩm này.

Bất quá Thủy Vân Kiếm dù sao vẫn là vật của người khác, hắn cũng không có ý tứ chiếm lấy, lại càng không nguyện ý kết thêm nhân quả với Thủy Vân tông.

Đến khi cảm giác được Hỏa Vân đạo nhân đã triệt để thối lui khỏi mảnh vỡ thiên cảnh thì Nhạc Vũ mới thu hồi hồn niệm, lâm vào trầm tư.

Mới vừa rồi chỉ chứng kiến một phần nhỏ thực lực của Hỏa Vân đạo nhân, thậm chí chưa từng giải trừ chướng nhãn pháp.

Bất quá chỉ bằng Hỏa Nha cũng đã có thể suy tính đại khái thực lực, ước chừng bản thể có thực lực gấp đôi.

Nhưng với mức độ như vậy thì cũng không phải không thể ứng phó. Căn nguyên vẫn là bản thể, vừa rồi chỉ thiếu mười nhịp hô hấp nữa là có thể dựa vào sát na hồn niệm giao phong để suy ra phương vị bản thể.

Cũng không ngờ Hỏa Vân đạo nhân quyết đoán thối lui như vậy, không hề có ý dây dưa.

Trong mắt hiện ra tia phiền muộn, Nhạc Vũ phất tay liền thu hồi Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận lẫn cả hóa thân. Hắn lại lấy ra một giọt tinh huyết Đại Vu nhìn về phía Chiến Tuyết thì thấy nàng đang cau mày nhìn về phía nam.

Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động liền nắm giọt tinh huyết trong tay yên lặng chờ đợi.

Thời gian dần trôi qua, chỉ thấy mi tâm Chiến Tuyết hiện ra một tia hồng quang tán về phía xa.

Qua đến hồi lâu thì nàng mới thu hồi hồng quang , xoay người nói:

- Vừa rồi ta cảm thấy bản thể người nọ đang ở ngoài bảy ngàn vạn dặm ở phía nam, không biết phương vị cụ thể. Đáng tiếc người này rút lui quá nhanh.

Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lên, có thể phân biệt ra phương vị người nọ đã là quá tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lần đầu tiên không thành nhưng lần thứ hai thứ ba có thể thành công, chỉ là tiếp theo không thể tránh được cùng với Hỏa Vân đạo nhân lại lá mặt lá trái một phen.

Mỉm cười, Nhạc Vũ bắn ra một chỉ đem giọt tinh huyết Đại Vu cho Chiến Tuyết.

Chiến Tuyết cũng không chút khách khí, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống hấp thu giọt tinh huyết này vào cơ thể.

Nàng ở trong Diễn Thiên Châu nhàn rỗi nên thời gian tìm hiểu Tử Khuyết Thiên Chương bản 14 trang lâu hơn Nhạc Vũ một chút nhưng do tạo nghệ trận phù chưa đến cảnh giới hư thất sinh bạch nên cộng thêm cả truyền thừa châu cũng chỉ có thể sử dụng một lần, cũng không có dã tâm đem hồn ấn bản mạng trùng nhập cảnh giới Thái Ất Chân Tiên.

Sau khi hấp thu tinh huyết Đại Vu thì nàng lập tức tiến hành trùng kích cảnh giới Thiên Tiên, chân khí Huyền Sát Chiến Ma tầng thứ hai mươi ba, đem một viên ngọc châu huyết sắc không ngừng thôn thổ sát lực. Bát Diệp Sát Liên lại một lần nữa mở ra tựa như đài sen nâng thân hình nàng lên.

Lực chiến sát lan tràn khắp nơi, cũng may thần hồn của Nhạc Vũ đại tiến kiên cố không kém gì của Chiến Tuyết nên có thể chịu được.

Lần này Chiến Tuyết độ kiếp có thêm vô số chân lực hàn phách từ mặt đất lan tràn xuống dưới.

Nhạc Vũ nhìn thấy cũng không để ý. Tu sĩ bình thường độ kiếp lấy lôi kiếp làm chủ còn chư hệ Ngũ Hành thỉnh thoảng có phát sinh cũng là bất thường.

Hàn kiếp lần này tuy cường độ có thể so với lục giai lôi kiếp nhưng với thực lực của Chiến Tuyết lại có thể dễ dàng ứng đối.

Hắn đằng không cách xa Chiến Tuyết ngàn trượng để hộ pháp, cũng không có ý định nhàn rỗi liền lấy ra chưởng cốt trắng muốt kia để xem xét.

Dùng Thủy Vân kiếm gọt một lượt thì chỉ nghe tiếng kêu keng keng rồi thấy thanh tiên binh nhị phẩm này không hề chạm vào nổi.

- Theo truyền thuyết Xi Vưu có thể ăn thiết thạch, sau khi hóa thành pháp tướng thì có thân người móng bò, bốn mắt sáu tay, tai như kiếm kích đao thương, cốt cách toàn thân cứng rắn vô cùng, ngay cả Hiên Viên kiếm cũng không thể trảm được, chỉ có thể dùng mấy ngàn Long mã kéo ra ngũ phương đến mấy chục ngày mới có thể phân khai.

- Bất quá xem chưởng cốt này có thể chịu qua công kích của Ngũ Hành Kiếm Trận lẫn nhị phẩm huyền binh Thủy Vân Kiếm mà không hề thương tổn chắc là cũng không kém là bao nhiêu.

Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, trích ra mấy giọt tinh huyết rồi dùng huyết của các loại yêu thú làm mực và dược vật phụ trợ bắt đầu khắc lục ấn phù trên đó.

Lúc cả khối chưởng cốt trắng muốt đã phủ đầy phù văn huyết sắc thì Nhạc Vũ lại lấy ra vài loại dược vật, hỗn hợp thành nước rồi phun lên phía trên.

Sau một khắc liền thấy những huyết văn ở mặt ngoài nhanh chóng dung nhập vào trong cốt cách.

Nhìn qua một màn này, Nhạc Vũ không khỏi khẽ lắc đầu, trong nội tâm có chút tiếc nuối.

Phép chế phù rồi khắc lục linh trận thật ra là bất đắc dĩ, trong tay hắn không có bất kỳ vật gì có thể khắc lên chưởng cốt này, càng không khả năng luyện chế.

Biện pháp trước mắt cũng chỉ có thể sử dụng tạm thời mà thôi, chưởng cốt này có tính bài ngoại, loại mực hắn sử dụng cấp bậc lại càng quá thấp.

Cơ hồ mỗi qua một nhịp hô hấp, phù văn sẽ nhạt đi một phần, linh trận hắn khắc lục tối đa cũng chỉ chống đỡ được hai ba tháng.

Nếu như có người biết cách phá giải dùng dược dịch phun lên thì có thể triệt để xóa đi phù văn.

Cũng may hắn không có ý định cầu lâu dài, có thể sử dụng nhất thời đã là không tệ. Nếu có thể tìm được Vạn Hóa Lôi Trì trong Vạn lôi điện thì mới có thể chính thức luyện chế.

Hắn dùng Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn ngưng tụ thành một ngũ sắc cự chưởng rồi đem chưởng cốt nhập vào bên trong ẩn trong quang hoa.

Khi Nhạc Vũ tế lên thủ ấn thì chưởng cốt này đột nhiên lớn lên đến vạn mẫu, kết hợp với ngũ sắc thủ ấn thì uy thế cực lớn, không kém cự thủ che trời lúc trước.

Chỉ một chưởng đã đánh nát cả một cự sơn cao đến hơn hai mươi vạn trượng cách đó hai ngàn dặm thành bụi đất.

Nhạc Vũ nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há hốc mồm.

Hắn vốn đoán vật mà tạm thời gọi là "Xi Vưu chi thủ" tối đa chỉ có lực hai trăm chín mươi chín long, muốn dung nhập vào bên trong thủ ấn là để lợi dụng sự cứng rắn của nó để trảo nhiếp binh khí.

Nhưng sao một kích vừa rồi lại có thể đạt tới lực 300 Chân Long?

-Sao có thể? Một chưởng vừa rồi rõ ràng đã đột phá cực hạn Thiên Tiên, đạt hơn lực 360 Chân Long, vì sao chỉ có chưởng cốt này đạt được còn những huyền binh pháp bảo khác đều bị hạn chế?

Nhạc Vũ nhí mày đánh ra một chỉ, thôi động Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết khiến cự sơn kia nhanh chóng phục hồi, bao gồm cả cỏ cây cũng trở về nguyên dạng.