Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 869: Giả trư ăn cọp





Lão giả kia nghe vậy, nhất thời hừ lạnh một tiếng:

- Thứ tự đến trước và sau? Hắc hắc! Nếu mọi chuyện đều cần đến trước và sau, lão hủ còn tu tiên cái gì? Tầm đạo làm gì? Còn cần đi tìm cơ duyên làm chi? Rõ ràng nơi này rất nhiều người, chỉ cần xếp hàng trước Vạn Lôi Điện chẳng phải rất tốt?

Vài câu trước còn có vẻ bình thản, nhưng mặt sau vài câu lão giả kia đều mang theo ý cười lạnh, cơ hồ mỗi khi nói một câu không khí lại càng thêm trở nên âm lãnh. Sắc mặt Hỏa Vân đạo nhân xanh mét, càng thêm tức giận, lão giả kia cũng không cho hắn cơ hội nói tiếp, phẩy tay áo, một cỗ thanh sắc quang hoa thẳng bách mà đến.

Chân khí Hỏa Vân đạo nhân nhất thời cứng lại, vội vàng tránh ra, hóa thành độn quang dời ra xa hơn ngàn trượng, ngay sau đó chỉ thấy thanh sắc quang hoa chợt bùng nổ, vô số phong nhân cuồng quyển tại chỗ.

Cuồng phong cuốn động, lợi hại như đao, dư ba cuốn quanh khắp nơi. Khi đập vào trước người Nhạc Vũ lại bị một cỗ lực lượng đánh văng ra, tạt ra vô số cát bụi chung quanh.

Vẻ mặt Hỏa Vân thu liễm, hiện ra vẻ e ngại. Lúc này thấy thế phảng phất như nhớ tới sự tồn tại của Nhạc Vũ, trên mặt hiện ra vẻ buồn bực, không thuận theo nói:

- Ta cùng các ngươi có oán cừu gì? Chẳng qua tranh chấp vài câu, liền muốn hạ sát thủ như vậy? Hỏa Vân ta tuy không làm gì được các ngươi, nhưng đồng bạn của ta cũng là tu sĩ Ngọc Tiên Thủy Vân Tông. Ta xem bọn ngươi chớ nên làm quá mức…

Ánh mắt Nhạc Vũ nhất thời nhíu lại, mắt mang theo vẻ rét lạnh liếc mắt nhìn Hỏa Vân đạo nhân, trong con ngươi lóe lên ý vị thâm trường.

Lão giả kia nghe vậy cũng xoay người cẩn thận nhìn Nhạc Vũ từ trên xuống dưới, nhìn thấy vân bào, lại thản nhiên cười:

- Nếu là tông môn khác thì cũng thôi! Lão hủ tuy tự hỏi không phải là người mềm nắn rắn buông, nhưng cũng không muốn đột nhiên trêu chọc cường địch cho tông môn của mình. Thủy Vân bất quá chỉ là một tiểu tông tại tây thùy, còn chưa lên được mặt bàn, vị đạo hữu này xin nhường chỗ thế nào?

Vẻ mặt Nhạc Vũ hờ hững, trong mắt lóe qua một tia lệ ý khó đoán. Hắn thầm nghĩ người này thật đúng là tự tìm xui xẻo, không biết chữ "chết" rốt cục viết như thế nào.

Nếu là ngôn ngữ khác hắn còn có thể thoáng nhường một bước. Nhưng nếu như làm nhục Thủy Vân Tông, như vậy đã không cho hắn nửa điểm thối lui. Đặc biệt việc này xảy ra trước mặt công chúng, nếu hắn đã dùng thân phận Uyên Minh liền không có khả năng đem danh dự Thủy Vân Tông chịu nửa điểm hao tổn!

Thanh diện tu sĩ vẫn đang ngại ngữ khí của đồng bạn mình quá mức ôn hòa, đôi mắt nửa khép nửa mở, hướng bên này liếc qua, ngay sau đó lặng lẽ quát lạnh một tiếng:

- Cút ngay! Hay là còn muốn để ta tới thỉnh hay sao…

Nhạc vũ không khỏi bật cười, lại liếc mắt nhìn Hỏa Vân. Thầm nghĩ nếu như ngươi đã có ý định châm ngòi, tính toán đem những người này tới dò xét, như vậy ta theo như ngươi mong muốn!

Lúc này chung quanh có thật nhiều tu sĩ mắt mang ý cười nhìn qua, hoặc có chút hăng hái, có người chỉ trỏ.

Lão giả kia làm như nhìn thấy ngữ khí thanh diện tu sĩ có chút không đúng, còn đang nhíu mày. Nhạc Vũ đột nhiên rút kiếm ra, một đạo thủy lam sắc kiếm khí bỗng dưng cuốn tới, thủy sắc quang hoa nồng đậm nhất thời tràn lan phạm vi vài dặm.

Thanh diện tu sĩ vẻ mặt vừa kinh hãi vừa tức giận, một cây vũ phiến từ trong tay áo bay ra, nhẹ nhàng phẩy một cái, liền có vài chục đoàn thanh quang bao phủ quanh người, cuồng phong quét tới, đem toàn bộ thủy quang bài xích bên ngoài.

Tiếp đó một thanh sắc phi kiếm nhẹ nhàng bay lên, còn chưa kịp chém ra, thủy lam kiếm hoa bỗng dưng phân hóa thành trăm thanh kiếm khí, bên trong thanh sắc cuồng phong xuyên qua thật nhanh như du ngư, ngưng tụ không tán, xuyên qua khe hở, chỉ trong thoáng chốc đã đánh tới trước người thanh diện tu sĩ.

Ngay sau đó mấy trăm tia kiếm khí tụ tập thành một, vẻ mặt thanh diện tu sĩ chợt biến đổi, một cỗ huyền thanh quang hoa bốc lên quanh người, thanh huyền binh bên cạnh cũng chém ra một đạo kiếm quang.

Nhưng thủy lam kiếm khí lại phảng phất như vừa súc tích đủ lực lượng vừa vặn bùng nổ. Toàn bộ khí kình bên trong bắt đầu xoay tròn, ba mươi thủy sắc long ảnh bỗng dưng bay lên, xoay quanh phẫn nộ gào thét, hiện ra vẻ vô cùng dữ tợn, tốc độ tăng vọt hơn mấy lần. Trực tiếp đem thanh quang quanh người tu sĩ kia phá vỡ, đánh thẳng tới dưới cằm hắn, đem khoang miệng cùng mũi lưỡi hoàn toàn cắn nát!

Gương mặt lão giả bên cạnh tràn đầy vẻ hoảng sợ, vừa đem một pháp bảo hình ngọn núi tế lên đỉnh đầu, Nhạc Vũ dẫn dắt kiếm quyết, vô số thủy khí lam quang bắt đầu quanh chung quanh lão nhân kia, giống như lốc xoáy không ngừng chuyển động, làm lão giả kia chỉ đứng ngay tại chỗ không dám nhúc nhích mảy may.

Nhạc Vũ nhẹ giọng cười, chậm rãi đứng dậy, cười nói:

- Ta phế đi miệng của vị kia, là vì trừng phạt miệng hắn hạ tiện. Về phần đạo hữu ta thật nghĩ không ra nên xử trí như thế nào…

Hắn vừa nói được một nửa, lại chém ra một kiếm, lần này kiếm quang như du long, vũ điệu xoay quanh trên không trung, đem toàn bộ bảo bối của hơn mười Thiên Tiên tu sĩ sau lưng hai người này đánh vỡ dập nát.

Lão nhân kia thấy thế mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, từ lúc Nhạc Vũ xuất kiếm tới bây giờ chỉ bất quá qua một lần hô hấp, vị sư đệ tu vi còn hơn cả hắn thiếu chút nữa đã vẫn lạc, giờ phút này cũng không biết vị tu sĩ của Thủy Vân Tông đã sử dụng thủ đoạn gì, sau khi sư đệ hắn bị thương lại trực tiếp ngã xuống đất ngất đi, thật không biết tình hình trước mắt ra sao.

Mắt thấy thủy khí lam quang đang cuộn tròn không di chuyển quanh người, nhưng hắn cũng là người hiểu biết, biết được chỉ cần người kia dẫn dắt chém xuống, liền dễ dàng đoạt đi tính mạng hắn, toàn bộ pháp bảo cùng đạo pháp thần thông trong người hắn hoàn toàn không có vật nào nắm chắc chống đỡ nổi.

Chỉ một người một kiếm, cũng không dùng thêm pháp bảo thần thông, đã đánh cho hai Ngọc Tiên tu sĩ đỉnh phong cùng mười tên Thiên Tiên hoàn toàn bị áp chế thật thoải mái, cả quá trình phảng phất như thật nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối cùng chưa dùng hết sức lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thật không biết là dạng kiếm quyết gì lại có được uy lực như vậy, trong đầu lão giả xoay chuyển trăm ngàn ý niệm, nhưng bất kể như thế nào cũng nghĩ không ra bên trong Thủy Vân Tông từ khi nào xuất hiện bậc nhân tài như thế.

Nhạc Vũ cũng không dự định nghe lão nhân kia đáp lời, đưa tay khẽ vẫy, liền đem tụ lý càn khôn trong tay áo của thanh diện tu sĩ phá vỡ, thần niệm quét qua, liền nhiếp ra một viên hồn tinh trong những bảo vật nằm bên trong.

Bên trong đồng dạng có vài phần bản đồ, chính là vẽ địa hình nơi này. Vài chục điểm đỏ được đánh dấu, lớn nhỏ khác nhau, giờ phút này chỗ hắn đang đứng chính là một trong số đó.

- Thì ra là thế!

Nhạc Vũ chợt cười, trực tiếp chấn vỡ hồn tinh trong tay thành bột mịn. Phần bản đồ này so với tin tức mà Hỏa Vân đạo nhân cung cấp về Vạn Lôi Điện càng thêm chi tiết. Một bộ phận bị xác minh bên trong Vạn Lôi Điện, tuy không so được với bản đồ của Hỏa Vân đạo nhân, nhưng cũng có được một phần năm chính xác, vả lại rất ít chỗ bị lặp lại.

Nhưng trên đời này quả nhiên thật có nhiều cao nhân trận đạo, địa điểm thôi diễn bên trong cơ hồ không kém hơn bao nhiêu.

Có mấy tin tức này làm cơ sở, kết cấu bên trong Vạn Lôi Điện đã dần dần hình thành rõ ràng trong đầu hắn.

Nếu như hồn tinh trong tay hắn là thật, như vậy bản đồ Hỏa Vân cho hắn xem khi trước cũng chưa từng làm giả dối.

- Thật sự không nghĩ tới hai người này cũng có chút lai lịch…

Thần sắc hắn khác thường, liếc mắt nhìn lão nhân bị nhốt bên trong lốc xoáy, Nhạc Vũ tùy tay đánh ra một kiếm, kiếm quang mãnh liệt nhưng không có vẻ sắc bén, hung hăng tát lên mặt bên trái người kia, trực tiếp dùng một kiếm đánh bay lão nhân kia.

Tiếp tục đưa mắt nhìn quanh bốn phía thì chỉ thấy nhiều Linh Tiên cùng Thiên Tiên tu sĩ đều tựa như nhìn thấy thứ gì thật khủng bố, vội vàng đưa ánh mắt tránh đi, không ai dám nhìn thẳng hắn. Thậm chí một ít tu sĩ ở gần bên cũng vội vàng phi độn, tránh ra thật xa.

Hơn mười Thiên Tiên tu sĩ trước mặt sắc mặt trắng bệch, sớm đã mang theo thanh diện tu sĩ trọng thương nhanh chóng rời xa.

Mà một ít tu sĩ Ngọc Tiên ở gần đó vẻ mặt đều ngưng trọng, trên mặt hiện lên vẻ kiêng kỵ.

Trước khi Nhạc Vũ động thủ đã sớm biết sẽ có tình hình này, nhất định sẽ là như thế. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, cho những người trước mắt kể cả hai gã tu sĩ Ngọc Tiên cùng cấp đều bị kiêng kỵ, miễn cho người đui mù khác tìm tới tiếp tục khởi phân tranh.

Ngay lập tức hắn cũng không đi để ý, tiếp tục ngồi xuống tại chỗ. Vào lúc này Hỏa Vân đạo nhân đã quay về tại chỗ, trên gương mặt hiện lên vẻ đỏ hồng, hướng Nhạc Vũ thi lễ nói:

- Lần này thật đa tạ đạo huynh, thay tiểu đệ xuất ngụm ác khí!

Nhạc Vũ vốn không để ý tới, cho đến khi nhìn thấy gương mặt Hỏa Vân đạo nhân sau Chướng Nhãn Pháp đã hiện lên dị sắc, làm như có nghi hoặc, trong lòng hắn không khỏi dao động, tiếp theo thản nhiên lắc đầu nói:

- Không phải trút giận cho ngươi, chính là hai người kia dám làm nhục sư môn của ta, cho nên ra tay trừng trị mà thôi! Nhưng chỉ sợ ngày sau Hỏa Vân đạo hữu sẽ bị liên lụy. Bối cảnh hai người kia đích xác không kém…

- Mặc dù là vậy tiểu đệ cũng thật sự cảm tạ thịnh tình!

Hỏa Vân đạo nhân cũng không thèm để ý chút nào, vẫn thi lễ bái xuống, tiếp theo trong mắt mang theo ý cười nói:

- Mới vừa rồi ta nhìn thấy kiếm quyết của đạo hữu, quả nhiên tinh diệu linh kỳ! Chính là Thủy Vân kiếm quyết của quý tông? Nếu như tiểu đệ đoán được không sai, chỉ sợ đạo hữu còn chưa xuất toàn lực…

Lần này Nhạc Vũ chỉ cười mà không đáp, trực tiếp nhập định, bắt đầu tìm hiểu kiếm quyết. Vừa rồi đích thật hắn chưa từng toàn lực ra tay, thậm chí ngay cả thực lực của bản thân Uyên Minh thực sự cũng chưa dùng tới một nửa. Không chỉ là Dung Vũ Hóa Vân Quyết thần thông còn chưa từng vận dụng, ngay cả Thủy Vân kiếm quyết tám thức cũng chưa từng xuất ra. Chỉ từ trong mười sáu thức Thủy Vân kiếm quyết trích ra một phần nhỏ, thậm chí cả bốn mươi hai Chân Long lực cũng chỉ dùng ra ước chừng bảy thành.

Lực lượng giữa Thiên Tiên tu sĩ cùng Ngọc Tiên tu sĩ chênh lệch khoảng chừng gấp mười lần, nhưng thực lực chênh lệch với hắn nào chỉ gấp trăm lần?

Nhưng theo ý tưởng của Cực Hoán, đợi đến khi hắn nhập vào Ngọc Tiên cảnh giới nắm giữ được tám thức Thủy Vân kiếm quyết tới một mức độ nào đó mới có thể đối kháng với Thái Ất Chân Tiên tu sĩ.

Bộ thần thông kiếm quyết này mạnh mẽ như thế nào đã không còn cần phải bàn cãi.

Hai gã Ngọc Tiên chứng thật hơi có chút lai lịch, nhưng bên trong những Ngọc Tiên tu sĩ có thực lực cũng chỉ xem như bình thường mà thôi, vẫn chưa tu luyện được thần thông đại pháp gì khác, nếu muốn bằng vào mấy người kia muốn thử chính mình, phần phân lượng này đương nhiên còn kém rất nhiều.

Nhưng nếu như hắn đoán không sai, Hỏa Vân này làm như vậy nhất định không phải là vì dẫn dắt hai gã tu sĩ Ngọc Tiên kia, mà là người đứng phía sau hai người kia mới đúng!