Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 929: Hoàng tước phía sau





Thúc động linh trận, dùng kim sắc quang đái đem thân hình Quy Linh trói lại chặt chẽ, lại đem cả người Chân Hoa đang có một tầng thủy lam quang hoa bao phủ nhiếp tới trước người, sắc mặt Ngao Liên không đè nén được nỗi vui mừng. Tiếp đó hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn thủy lam ngọc bội bên hông Chân Hoa.

Thất Xảo Hối Vân Bội? Cha mẹ ngươi đúng là bỏ được!

Trong mắt Ngao Liên lóe tinh mang, chín đầu hỏa long đã về tới trước người, ngân diễm thiêu đốt, thủy lam quang hoa lập tức bị phá vỡ gần phân nửa.

Nhưng chỉ một lúc sau vẻ đắc ý trong mắt Ngao Liên liền chuyển sang kinh hoảng. Chỉ thấy bên trong lam quang, trên gương mặt như ngọc của Chân Hoa lại rõ ràng lộ ra vài phần tử khí, sinh cơ trong mắt cũng đang nhanh chóng ảm đạm với tốc độ kinh người.

Nhạc Vũ vốn đang chú ý tình hình ngoài mấy ngàn dặm, lúc này cũng không khỏi kinh ngạc nhìn vào bên trong đại trận.

Hắn thầm nghĩ nữ tử này lại không ngờ còn có tính cách cương liệt như thế, tình hình này rõ ràng nàng đang chuẩn bị tự tuyệt sinh cơ của mình.

Ngao Liên vốn đang kích động, tiếp đó lại trở thành cuồng nộ, vẻ mặt dữ tợn cười nói:

Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi không nguyện tiếp tục sống trên thế gian này, lại thà rằng hóa tan đi chính thân thể của mình cũng không nguyện cùng ta giao hợp! Ta thành toàn cho ngươi! Nhưng nếu muốn chết ngay lúc này cũng không dễ dàng như vậy!

Lời hắn còn chưa dứt, trong tay áo bay ra vài loại dược thảo, pháp lực vặn xoắn, bài ra toàn bộ dịch thủy, trộn lẫn chung một chỗ, sau đó sái về hướng Chân Hoa.

Chỉ thoáng chốc hương thơm lạ lùng dật tán chung quanh, Nhạc Vũ cũng hít phải một hơi, chỉ cảm thấy bên dưới thân thể bỗng nhiên có một cỗ nhiệt khí bốc lên mạnh mẽ, ngay lập tức hắn liền cảm giác được có một cỗ dục vọng như dã thú trào dâng, cảm giác không sao khống chế nổi. Ánh mắt Nhạc Vũ híp lại, phân tích thành phần bên trong dược thảo kia.

Cửu Nguyên Hương Thảo, còn có Nguyên Đan Châm Quả Kế Dịch, còn có Hủ Tâm Thảo. Thật không biết Ngao Liên từ chỗ nào mua được phương thuốc này.

Thủy lam quang hoa tuy có thể ngăn cản được hỏa long quấn quanh nhưng không ngăn cản được dược dịch màu xanh biếc kia, nhanh chóng bị dược dịch ăn mòn, chỉ chớp mắt đã thẩm thấu vào trong.

Ngay khi cảm xúc của Ngao Liên đang hạ xuống tới thấp nhất, Quy Linh bỗng nhiên tuôn ra một đoàn huyết vụ, mai rùa nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, đem kim sắc quang đái nổ ra toàn bộ. Bên trong tuôn ra vô số tử kim sắc phù triện đánh thẳng tới bốn phương tám hướng, làm Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận rung lắc ầm ầm.

Ngay sau đó một chút huyết quang mang theo mấy chục mảnh nhỏ hướng Ngao Liên bắn tới.

Ngao Liên phảng phất như đã có sở liệu, nhưng cũng mang theo vài phần ngạc nhiên vung tay lên, chín đạo hỏa long lại toàn bộ tụ tập một chỗ hướng huyết quang đánh tới. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Theo một tiếng ầm ầm nổ vang, huyết quang hoàn toàn tán loạn, nhưng giờ phút này sắc mặt Ngao Liên cũng đã trắng bệch như giấy.

Ngay khi linh lực bạo loạn bắt đầu khởi động chung quanh, nơi không gian gần chỗ hắn mấy chục thước đột nhiên vỡ ra.

Tiếp theo hơn bốn mươi viên hắc sắc tiểu cầu bị ném vào bên trong không gian này, đồng thời nổ tung.

Vô số hắc quang bắt đầu khởi động, bao phủ phương viên mấy ngàn trượng, hấp thu cắn nuốt mọi thứ. Theo sát phía sau, từng đợt âm ba lộ ra trong khe hở, chấn động đập tới.

Ngao Liên không cách nào tránh né, liền ngự sử ngân hồng sắc hỏa diễm bao phủ khắp toàn thân trên dưới, cả người cũng hóa thành một đầu hỏa long.

Ngay khi hắc quang tiêu tán, long thân dài tới mấy ngàn trượng đã vết thương chồng chất, cơ hồ chỉ còn lại khung xương, từng tiếng thét phẫn nộ chấn rung cả mười vạn dặm vang lên, nhưng không dám ở lâu thêm chút nào, đã nhắm thẳng phía xa bỏ chạy.

Nhạc Vũ thấy thế trong lòng khẽ động, Hi Hoàng Tàn Kính xa xa chiếu đi một điểm tinh thần lạc ấn của Ngao Liên, trực tiếp nhốt đánh vào trong tinh phách.

Trong vòng một năm chỉ cần người này còn chưa chạy thoát khỏi phạm vi bản thể hắn chừng năm ức dặm, hồn niệm của hắn vẫn luôn cảm giác được hành tung của người này.

Lần này Ngao Liên xuống tay với Chân Hoa, xem như đã cùng mấy Long tộc chủ mạch xé toang da mặt.

Tham niệm trong lòng Nhạc Vũ tự nhiên không hề có chút băn khoăn. Thân thể Chân Long có thể nói toàn thân đều là bảo bối, cho dù sau khi trọng thương cũng giá trị kinh người, bất kể như thế nào thân thể này không lấy không được!

Đáng tiếc giờ phút này cũng không phải lúc động thủ.

Đợi đến khi hắn đem lực chú ý chuyển qua trong Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận, chỉ thấy lại thêm một khe không gian bị mạnh mẽ xé mở.

Từ trong hư không bước ra là một hắc y thanh niên, thần sắc vẻ mặt đang cười hì hì.

Trong tay hắn đang nắm thân thể một người, khoảng chừng hai ba mươi tuổi, tướng mạo văn tú, nhưng toàn thân đã biến thành kim tử sắc, ánh mắt lại vô cùng oán độc.

Quy Linh biến thành đoàn huyết quang đã ngưng tụ thành hình người, nhưng khi nhìn thấy hắc y thanh niên kia không thấy có sắc mặt vui mừng, sắc mặt vốn trắng bệch như giấy lại vô cùng khó xem:

Ngao Phi?

Trong mắt Nhạc Vũ không khỏi giật mình, trong lòng không khỏi ngạc nhiên bật cười. Tiết mục như vậy chân chính xem như bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình phía sau. Tiếp theo hắn lại đưa mắt nhìn hắc y thanh niên, thầm nghĩ người này tên Ngao Phi? Nguyên bản ngày ấy gặp mặt ngay cửa Lượng Hà Cung, nghĩ đến người này tu tập đại thần thông âm hệ, cũng không ngờ không gian thần thông của hắn cũng huyền diệu dị thường, cơ hồ đã ngang ngửa với Tần Thường.

Chính là Ngao Phi!

Hắc y thanh niên tiện tay đem người trong tay ném xuống, tiếp theo cười cười nhìn Quy Linh:

Chủ tớ hai ngươi lén lút, thật nghĩ không người nhìn thấy sao? Tại hạ may mắn, trở thành hoàng tước rình theo sau. Tiện chủng bị ngươi mắng, ôm được mỹ nhân về, biết bao nhiêu thất vọng? Lại nói ta còn nên cảm tạ Linh bá, nếu không có ngươi ở trong đây tiếp ứng, Ngao Phi ta chưa chắc thoải mái thắng được vị Liên thúc kia.

Nói tới đây, Ngao Phi cười ha ha, cũng không tiếp tục quan tâm tới gương mặt Quy Linh xám như tro tàn, nhìn về phía Chân Hoa đang giãy dụa thống khổ ngăn cản dược dịch xanh biếc kia.

Sau đó hắn chỉ qua một ngón tay, thủy lam quang hoa nồng đậm nhất thời như bị trọng kích, vô số không gian toái nhận đem bích chướng do Thất Xảo Hải Vân Bội tạo ra đánh thành dập nát!

Dược dịch màu xanh biếc tiếp theo liền như có sinh mệnh, dưới sự ngự sử của hắc y thanh niên hướng Chân Hoa đánh tới, trên gương mặt xinh đẹp của Chân Hoa đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay không chút âm thanh lại đột nhiên từ trong hư không đưa ra, đem dược dịch đã tiến gần trong gang tấc toàn bộ nhiếp trụ.

Ngay khi toàn bộ những người đang có mặt đều giật mình, đặc biệt là Ngao Phi, sắc mặt hắn đều hiện lên vẻ ngạc nhiên không dám tin, nhìn về phía bàn tay kia, chỉ thấy một tử y thanh niên nét mặt thanh tú từ trong khe không gian bước ra, vẻ mặt cười cười.

Đưa bàn tay lên mũi, Nhạc Vũ hít nhẹ một hơi, cười nói:

Thất Vị Sinh Hương Dịch, mười hai vạn năm trước là vật trợ hứng của Long tộc các ngươi khi giao hợp. Trong đó có mấy vị thuốc cơ hồ đã bị tuyệt chủng, vì vậy mới bị thất truyền. Mặt khác còn bỏ thêm Ám Linh Phệ Vân Dịch. Chuyên dùng phá vỡ linh quang đạo pháp thủy hệ. Thật mệt cho hắn tìm được vật này a!

Bên trong Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận biến thành yên tĩnh, tất cả mọi người đều yên lặng, Nhạc Vũ lại không hề quản tới, cầm đoàn lục dịch trong tay dùng pháp lực bao vây ném trở lại chỗ hắc y thanh niên, nói:

Ngươi gọi là hoàng tước bắt bọ ngựa, còn ta tính là gì? Chim ưng bắt sẻ?

Sắc mặt Ngao Phi còn đang âm tình bất định, vẫn do dự có nên động thủ hay không, nhưng ngay sau đó trong lòng chợt kinh sợ, chỉ cảm thấy chỗ tổn hại của Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận do Quy Linh đánh vỡ đang dùng tốc độ kinh người nhanh chóng bổ túc lại, kim sắc quang đái nhanh chóng tụ tập đến.

Mà trong tay áo thanh niên này đã trượt ra một thanh huyền binh đỏ như máu, một cỗ khí tức cực lớn nói không nên lời hội tụ trên thanh kiếm, vô số ngũ hành linh lực như xoáy nước từ sâu trong bổn nguyên bị hấp thu lên thanh kiếm kia.

Tiếp theo hắn giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Ngao Phi đã lộ ra vẻ kinh hãi cùng cực.

Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm? Ngươi là người đánh Văn Châu bị thương!

Sau một tiếng thét kinh hãi, Ngao Phi cơ hồ không chút nghĩ ngợi, cả người tuôn ra đoàn huyết vụ thiêu đốt lên, sau đó mạnh mẽ phá khai hàng rào không gian, lao ra khỏi Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận, chỉ để lại tiếng thét dài khổ sáp:

Chân Hoa tiểu muội, thứ cho tiểu huynh đi trước một bước. Hôm nay có chỗ nào đắc tội ngày khác vi huynh tới cửa xin bồi!

Người này chạy trốn dứt khoát tới cực điểm, chỉ không tới một phần ngàn tích tắc thời gian đã từ trong hư không trốn ra khỏi cảm ứng của Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ chợt giật mình, tuy có lòng muốn đem người này lưu lại, nhưng lại không đủ khả năng. Ngao Phi vốn có không gian đại thần thông, còn thúc đẩy gần chín thành tinh nguyên huyết khí, không tiếc trọng thương cũng phải dùng tốc độ cao nhất đào mạng, tốc độ cực nhanh, đừng nói là Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười ba, mặc dù là Hồng Mông Tử Khí trong cơ thể hắn gia trì thêm thành tầng mười lăm hay mười sáu cũng chưa chắc có thể đuổi kịp. Sớm biết như thế không bằng từ đầu ra tay đánh lén.

Nói đến thật kỳ quái, Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm của mình từ khi nào đã nổi danh tới như vậy? Ngay cả một Thái Ất Chân Tiên tiền đồ vô lượng cũng vô cùng sợ hãi?

Khi hồi phục lại tinh thần, Nhạc Vũ chỉ thấy Chân Hoa vẻ mặt đề phòng tái lập lại ra Thất Xảo Hải Vân Bội bích chướng đưa mắt nhìn hắn.

Nhạc Vũ không khỏi cười khẽ:

Cứ yên tâm đi! Hôm nay cứu ngươi là chỉ vì trả lại phần nhân tình cho ngươi bên trong Tàng Bảo Lâu kia thôi!

Cũng không quản nàng có tin tưởng hay không, Nhạc Vũ trực tiếp vung tay lên nhiếp Quy Linh tới gần, trong lòng thấy hơi đáng tiếc, vừa rồi người này sử dụng chính là phương pháp huyết nhục nguyên thai của Yêu tộc, gọi là Tái Sinh Nguyên Thai. Chỉ tiếc mai rùa mấy vạn năm nếu có thể luyện chế thành tiên bảo, lực lượng của Uyên Minh có thể tăng thêm được mấy thành.

Tâm niệm chợt động, Long Thương kiếm bên cạnh Nhạc Vũ liền đâm vào trong thân thể Quy Linh, đang định lấy mẫu huyết nhục tinh nguyên của hắn, chợt thấy lão nhân kia cười thật quỷ dị, thân hình huyết nhục không chút dự báo vỡ thành bụi phấn, ngay cả Ngũ Sắc Thần Quang của hắn cũng không thể ngăn cản kịp.

Vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi xanh mét, lập tức đem kim sắc quang đái chiêu tới trước người, chặt chẽ bảo vệ bản thân cùng Chân Hoa.

Không ngờ huyết nhục kia lại không hề có lực sát thương, chỉ hóa thành bột phấn tràn ngập vạn dặm, giống như một tầng sương mù.

Bảo vật trong tay Nhạc Vũ không cách nào ngăn trở, bị hắn tế ra Ngũ Sắc Thần Quang chà tới mới khiến tầng sương mù kia sút giảm, nhưng vẫn có một tia dị lực ngoài ngũ hành rót vào bên trong cơ thể.