Quan Lộ Thương Đồ

Chương 171: Lại làm kẻ ác




Thi Vệ Trung đi vào muốn mời Trương Khác lên bàn chính ở phía trước.

Trương Khác cũng biết Thi Vệ Trung tôn trọng mình, nếu không ai để thằng loai choai mười bảy mười tám ngồi ở bàn chính? Nhưng y không chịu nổi hai "đại nhân vật kia", nên ngồi yên không nhúc nhích.

Còn nhớ trước kia Thiệu Chí Cương là giám đốc nhà máy cơ khí, liền thì thầm hỏi Hứa Tư, có phải Thiệu Chí Cương bị tên giám đốc này kéo xuống không? Cha Hứa Tư cũng làm việc trong nhà máy cơ khí, nên biết một chút chuyện.

Thấy Hứa Tư gật đầu, Trương Khác hỏi Phó Tuấn ngồi bên trái Hứa Tư, đang bị hai tiểu nha đầu bám lấy hai bên:

- Anh có thấy họ chơi bạc với ai không?

- Cục trưởng cục cơ khí nông nghiệp và bí thư đảng ủy nhà máy, tôi không vào nhưng hai người bọn họ khoe ở trên xe.

Trương Khác "ồ" một tiếng, biết rằng hai kẻ này quá nửa nhân cơ hội hối lộ lãnh đạo chủ quản, lại còn khoe khoang trắng trợn, hiện giờ nhà máy cơ khí do Cty cổ phần Hải Châu tiếp quản, an bài nhân sự nghe ý kiến đơn vị chủ quản, lần này nhà máy cơ khí muốn phá bỏ thói quen cũ, tổ chức cạnh tranh, hai người họ hiển nhiên không muốn nhả miếng thịt mỡ ngậm trong miệng bao lâu.

Trương Khác chẳng muốn để ý hai con sâu mọt này, lúc này hai người làm thuê tạm thời được Trần Kỳ mời tới đang mang thức ăn lên, Thi Vệ Trung đi một lúc, dẫn hai người tới, Hứa Hải Sơn cũng theo sau.

Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn, người trung niên đi trước dáng không cao, mặt đầy xẹo, Hứa Tư cúi đầu nói nhỏ với Trương Khác:

- Người đi trước là giám đốc...

Hứa Tư chưa gặp ông ta, nhưng đã nghe cha và cậu kể về khuôn mặt xấu xí này.

- Cậu là chủ của Phó huynh đệ à?

Mặt Xẹo mắt lếc qua bàn một vòng, ở trên xe ông ta được nghe Phó Tuấn nói tới Trương Khác, liền đi tới phía y:

- Nào nào, chúng ta ngồi cùng bàn uống cho thích.

Ông ta còn chưa tới gần, Trương Khác đã ngửi thấy hơi rượu nồng nặc:" Thằng chó, trước khi tới đã uống rượu rồi, nếu không phải Phó Tuấn lái xe tới đón, chắc bên này vẫn còn phải ngồi đợi."

Trương Khác chẳng buồn đáp lời, Mặt Xẹo đưa tay ra đặt lên vai Trương Khác, muốn kéo y dậy.

Cả bàn đổ dồn ánh mắt vào Trương Khác, Trần Phi Dung hai mắt tròn xoe, còn chưa hiểu sao lại có người cố ép Trương Khác ngồi bàn chính.

- Uống xong, tối lão ca mời cậu đi gội đầu, mấy cô em ở đó sẵn sàng chiều từ a tới z, thích gái trinh cũng có luôn...

Mặt Xẹo bất chấp có phụ nữ ở đó, tuôn ra toàn lời thô tục, Trương Khác cay mày, nhà máy lương tháng chưa phát đủ, ông ta còn ngang nhiên rủ người ta đi chơi gái, đủ thấy thường ngày hoành hành ở nhà máy ra sao.

Trương Khác không muốn làm cha và cậu Hứa Tư khó xử, lạnh nhạt nói:

- Tôi ngồi đây rất tốt.

Mặt Xẹo không ngờ Trương Khác không nể mặt, cười gằn:

- Thi Vệ Trung không đủ thể diện mời cậu, nhưng cậu thế nào cũng phải nể mặt lão ca này chứ.

Hứa Tư không muốn hai bên quá căng thẳng, nói xen vào:

- Trương Khác không uống được rượu, để cậu ấy ngồi đây là được.

- Đm, ông mày đang nói làm gì có chỗ cho bọn đàn bà chõ mồm vào?

Mặt Xẹo nổi giận chửi, Hứa Tư vô cớ bị chửi rất tức, Trương Khác mặt càng sa xầm xuống, tên phó giám đốc cũng định tới kéo tay Trương Khác, nói:

- Giám đốc Chu của chúng tôi cấp chính khoa đấy, chú em nhất định phải nể mặt.

Lúc này Phó Tuấn đứng sau lưng lưng Mặt Xẹo, đặt tay lên vai ông ta ấn một phát, Mặt Xẹo khuỵu xuống, đồng thời Phó Tuấn trừng mắt lên không cho tên phó giám đốc tới gần.

Trương Khác hỏi Thi Vệ Trung:

- Cậu, bọn họ là lãnh đạo của cậu hay là bạn.

Thi Vệ Trung không hiểu ý Trương Khác, thấy cục diện chăng thẳng, vội cười bồi:

- Tiểu Khác, bọn họ chỉ muốn mời cháu...

Trương Khác nhướng mày lên, quay sang Mặt Xẹp, nói tỉnh queo:

- Các ngươi đừng mơ được tôi nể mặt.

Rồi nói với Phó Tuấn:

- Ném thứ cặn bã này xuống sông cho tỉnh rượu.

Gì y có thể nhịn, chứ chửi Hứa Tư thì không thèm nể nang ai nữa.

Phó Tuấn tóm lấy cổ Mặt Xẹo, ông ta ngay cả sức chống cự cũng chẳng có, bị Phó Tuấn lôi đi xềnh xệch, tên phó giám đốc bị ánh mắt hung hãn của Phó Tuấn dọa cho sợ tái mào, đứng đần ra không nói nổi một câu.

Thi Vệ Trung không ngờ thoáng cái cục diện thành ra thế này, vội giữ lấy tay Phó Tuấn:

- Ông ấy là giám đốc của chúng tôi...

Phó Tuấn không buông tay, nhìn sang Trương Khác hỏi ý kiến, y nhếch mép khinh bỉ nói:

- Loại cặn bã này so với *** chó còn không đáng, cậu sợ gì chứ.

Bảo với Mặt Xẹo:

- Nghe rõ đây, người làm bẽ mặt ông hôm nay là Trương Khác.

Thi Vệ Trung không sợ sao được, ông ta và Hứa Hải Sơn sống nhờ cả vào nhà máy, hôm sau bị Mặt Xẹo đuổi việc thì sao?

Phó Tuấn gạt tay Thi Vệ Trung ra, xách mặt xẹo ra ngoài, Thi Vệ Trung mời không kít đồng nghiệp, bọn họ thấy bộ mặt đáng ghét bị Phó Tuấn sách như sách thỏ đi ra ngoài cửa, đều đứng dậy đợi kịch hay, chẳng một ai khuyên can.

Hứa Hải Sơn sợ Trương Khác không hiểu chuyện gây họa, biết lái xe là của y, vội gọi:

- Tiểu Khác...

Trương Khác ngồi yên như không, trước mặt Vạn Dung thì y phải nín nhịn phần nào, chứ hai tên giám đốc rác rưởi cần gì phải ủy khuất bản thân.

Hứa Hải Sơn thấy Trương Khác không nghe mình, vội nháy mắt với con gái:

- Tiểu Tư, con khuyên cậu ấy.

Hứa Tư tự dung bị chửi, trong lòng đang tức giận, nhưng lời cha nói vẫn phải nghe, đang định khuyên Trương Khác thì nghe thấy bên ngoài có ngươi hô:

- Ném rồi, ném rồi...

Tiếp đó là "bõm" một tiếng, Hứa Tư la hoảng:

- Rơi xuống sông thật rồi à?

- Hóa ra chị nghĩ em nói đùa à?

Trương Khác nhếch mép cười.

Thi Vệ Trung và Hứa Hải Sơn dậm chân, vựa giận vừa sợ, vội chạy ra ngoài, người cùng bàn nhìn ánh mắt của Trương Khác đều tái mặt đi, Trần Phi Dung tận mắt thấy Trương Khác đánh người giữa đường nên chẳng kinh ngạc mấy, chỉ giận y không biết chừng mực, chuyện này tất nhiên y không sao cả, nhưng cái đại họa này cha và cậu Hứa Tư phải gánh thế nào?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần Phi Dung không thể không thừa nhận, ném hai kẻ làm người ta bực mình đó xuống sông, đúng là hả lòng hả dạ.

Đột nhiên nhớ ra sau khi Trương Khác xuất hiện, cuộc sống của mình dần trở nên hết sức yên bình, không ai dám quấy rầy nữa, trong nhà nhờ vào Trương Khác quay trở lại quỹ đạo bình thường.

Nghĩ vậy Trần Phi Dung cảm thấy mình ghét Trương Khác thật là vô lý, dù sao Trương Khác cũng không quấn lấy mình như Triệu Ti Minh.

Lưu Phân chỉ biết nhà Trương Khác quan hệ mật thiết với Cty Cẩm Hồ, căn bản chẳng sợ đắc tội hai tên giám đốc vớ vẩn của nhà máy, có điều trước kia y luôn lễ phép nhã nhặn, nên Lưu Phân chỉ coi y như thiếu niên cùng tuổi với con gái, không ngờ y có lúc nổi giận lôi đình khí thế khiếp người đến vậy.

Lái xe công ty chỉ vì một câu thản nhiên của Trương Khác mà ném giám đốc nhà máy xuống sông mà không cần băn khoăn gì?

Sông Sơ Cảng ở đoạn này còn chưa được nạo vét, nước không sâu lắm, nhưng lòng sông ứ một lớp bùn đen dày, chẳng lo bị chết đuối, nhưng rơi xuống đống bùn đó còn thê thảm hơn vạn lần chết đuối.

Lưu Phân dù sao cũng tinh tế hơn con gái, thấy Hứa Tư ngạc nhiên chứ chẳng sợ, nghĩ:" Hứa Tư không sợ ba và cậu nó bị nhà máy đuổi việc sao?"

Trừ mấy người bọn họ những người khác đã chạy hết ra ngoài xem, Hứa Tư trừng mắt lên với Trương Khác:

- Chỉ biết sinh sự.

Nhưng giọng nói không hề có ý trách móc.

Trương Khác cười thản nhiên, nói nhỏ với cô:

- Chỉ khuyên cậu và ba chị về đi, đừng lo, hai tên này mấy hôm nữa là mất chức thôi, đợi chúng thất thế rồi, chị nghĩ Thiệu Chí Cương sẽ tha cho chúng sao?

Hứa Tư thò tay dưới bàn, nhéo y một cái:

- Đâu cần phải như thế, mặc xác họ là xong.

Trương Khác nhịn đâu nói:

- Cậu muốn cạnh tranh chức phó giám đốc còn gì, chuyện cạnh tranh này, ngoại trừ trình độ quản lý ra thì cần đủ danh vọng mới được. Có lẽ hôm nay cậu lo lắng không ngủ nổi, nhưng vài hôm nữa lại cười không ngủ nổi ấy chứ.

Lưu Phân thấy Hứa Tư và Trương Khác thì thầm với nhau, miệng còn cười, thấy lạ sao họ lúc này rồi còn cười nổi, hỏi:

- Hai đứa nói gì mà cười vui thế?

Hứa Tư đỏ mặt, vội nói:

- Không có gì, chỉ là cháu thấy kẻ kia bị ném xuống sông đúng là đáng đời.

Lưu Phân biết Hứa Tư là trợ lý tổng giám đốc Cẩm Hồ, chức này khác thư ký, là chức vị có thực quyền, mấy lần Lưu Phân cầm phiếu xuất nhập tới để Tạ Vãn Tình ký, khi Tạ Vãn Tình không ở Hải Châu, thì Hứa Tư ký thay.

Trương Khác nhún vai:

- Kẻ ác cần có kẻ ác trị, loại người này không trừng trị, chúng không biết thế giới này thú vị thế nào.

Lưu Phân thấy Hứa Tư không lo, mình càng chẳng có lý do để lo, cười nói:

- Chỉ có điều làm lỡ bữa ăn.

Thi Vệ Trung và Hứa Hải Sơn quay lại, người dính đầy bùn đất, mặt lo lắng không thôi.

Phó Tuấn thì ngay cả áo cũng chẳng có một vết nhăn, nói hai tên giám đốc khốn kiếp từ dưới sông bò lên, thối mù trời, không còn mặt mũi ở lại ăn cơm, tức giận bỏ đi rồi, trước khi đi còn không quên ném lại vài câu dọa dẫm, mọi người đều nghĩ với bộ dạng bọn chúng ra đường cũng không bắt nổi xe mà về.

Lưu Phân cười vô tâm nói:

- Loại người như thế đáng bị trừng trị.

Trần Kỳ đánh mắt với vợ:

- Em nói lung tung gì đấy.

Nhìn dáng vẻ lo lắng trùng trùng của Hứa Hải Sơn và Thi Vệ Trung, nói thế chẳng phải làm người ta thêm ấm ức sao?

Lưu Phân vẫn cười:

- Chuyện có gì to tát đâu, nhà máy trả lương không đủ, giám đốc như thế đuổi cho rồi.

Hứa Hải Sơn thở dài:

- Đuổi hay không đám công nhân thấp cổ bé họng chúng ta đâu quyết được...

Ông không trách Trương Khác mà quay sang con gái, dùng mắt trách Hứa Tư không ngăn Trương Khác gây chuyện.

- Thôi, chuyện đã thấy này rồi, ăn cơm trước đi, hai tên Vương Bát Đản làm mọi người đói tới lúc này.

Thi Vệ Trung buồn bã nói:

Nhìn hai người họ đi ra quán, Trương Khác nói với Hứa Tư:

- Nghe khẩu khí của ba chị hình như cũng muốn ném hai lão kia xuống sông.

Hứa Tư lườm y:

- Cậu tưởng rằng người dân thường chúng tôi ai cũng làm càn làm bậy như cậu à?

Rồi bế lấy một cô bé ngồi trong lòng Trương Khác để y thoải mái ăn cơm, nhưng không nhận ra được là Tích Dung hay Tích Vũ.

Trừ Thi Vệ Trung và Hứa Hải Sơn ra, những người khác đều thấy hả hê khoái chí, bữa tiệc mặc dù không có nhiều món ngon, nhưng không khí tưng bừng, có điều mọi người kiềm chế, đến chín giờ đã tan tiệc.

Hai tiểu nha đầu Tích Dung, Tích Vũ sớm đã ngủ gật rồi, vợ chồng Phó Tuấn không có thời gian trông con, giao cho cha mẹ trông, hiện giờ bọn họ đã đổi chỗ ở, muộn thế này rồi không tiện đưa hai cô bé tới nhà cha mẹ, Lưu Phân liền bế hai cô bé lên giường Trần Phi Dung ngủ.

Trương Khác không vội về mà ngồi ở nhà Trần Phi Dung uống trà, lúc này Trần Kỳ và đầu bếp, giúp việc mới rảnh ăn cơm, Trần Phi Dung giúp Hứa Tư và mẹ cô dọn dẹp, gói góm thức ăn thừa để đầu bếp và giúp việc kia mang về.

Thời đó nhà có tủ lạnh còn ít, trời đang nóng lên, tiệc còn thừa nhiều thức ăn không chia ra mang về sẽ hỏng hết.

Chuyện đã xảy ra được thời gian rồi, lòng Thi Vệ Trung cũng ổn định lại, nghĩ lại lời Trương Khác nói, nếu thực sự đuổi tên Mặt Xẹo kia khỏi ghế giám đốc thì không phải cố kỵ gì nữa.

Ông ta cũng biết Trương Khác được một năm rồi, từ cái ngày nhà Hứa Tư đang náo loạn kiếm hai mấy vạn trả cho tổ điều tra, Thi Vệ Trung cũng chạy vạy khắp nơi, cầu người nọ nhờ người kia mà còn thiếu 12 vạn, lúc đó Trương Khác xuất hiện, vung tay một cái bù hết số tiền còn thiếu, để lại ấn tượng khó phai mờ.

Nhưng một năm rồi mà chẳng biết gì về thân phận của Trương Khác, chỉ gián tiếp nhìn chuyện y giúp nhà Hứa Tư biết nhà y không có quyền cũng có tiền, hơn nữa còn là loại cực nhiều tiền cực nhiều quyền. Nếu tạo được quan hệ với gia đình như thế, tất nhiên không lo gì cả.

Mỗi tội Trương Khác mới mười bảy mười tám, trong nhà chắc gì đã có tiếng nói, nhưng ngay cả Tống Bồi Minh còn nghe y sai bảo giải quyết chuyện phẫu thuật cho Lưu Phân, nói không chừng y có thể giúp được thật.

Hai người bọn họ tiễn khách về hết vào trong nhà Trần Kỳ thấy Trương Khác đang cùng mọi người uống trà, Trương Khác đang nói chi tiết hơn việc tiệc Lưu Thủy:

- Mỗi ngày chú làm tám món thôi, treo biên ngoài cửa viết là "tám bát lớn"....

Trương Khác thấy hai ngươi kia đi vào, liền nhích sang cho Thi Vệ Trung ngồi bên cạnh, còn Hứa Hải Sơn ngồi cạnh còn gái. Trương Khác hỏi:

- Cậu không trách cháu sinh sự chứ?

- Sao trách cháu được?

Thi Vệ Trung tuy lo lắng, nhưng vẫn sĩ diện mạnh mồm:

- Cái nhà máy đó chẳng hay ho gì mà tiếc, lương thì không đủ, bên ngoài có công ti mời tôi đi làm lương tháng 1000 tôi chưa chịu, chẳng qua ở nhà máy yên ổn hơn, tốt xấu gì cũng là cán bộ quốc gia...

Lưu Phân cười giễu cợt:

- Cán bộ quốc gia? Tháng anh được bao tiền mà dám nói cán bộ quốc gia...

Thi Vệ Trung cười ngượng ngập:

- Không làm nữa thì thôi, không phá bỏ cái cũ không có cái mới, lo gì chứ, nói không chừng đây là một cơ hội.

- Nhà máy chẳng phải đang cạnh tranh giám đốc sao?

Trương Khác nói:

- Bên phía Cty cổ phần Hải Châu cháu có thể đánh tiếng được, cháu nghe chị Hứa Tư nói chuyện cậu muốn làm phó giám đốc rồi, cháu tin năng lực của cậu, không hỏi nhiều nữa. Cậu cũng yên tâm, hai tên Vương Bát Đản kia không xuất hiện trong danh sách cạnh tranh đâu...

Thi Vệ Trung vẫn có chút nghi ngại:

- Bọn chúng giỏi luồn cúi lắm, lại có quan hệ rất tốt với mấy cục trưởng thành phố, Cty cổ phần Hải Châu an bài nhân sự có phải nghe cục cơ khí nông nghiệp không?

Lưu Phân cười khúc khích:

- Thì ra là anh muốn làm giám đốc thật, uổng cho tôi và chị anh quan hệ tốt như thế mà anh giấu không nói, tới lúc đó phải tới nhà tôi mời khách ăn cơm nhé...

Thi Vệ Trung cười khổ:

- Chuyện còn chưa đâu vào với đâu, tôi mới chỉ nghĩ trong lòng thôi.

- Dám nghĩ thì mới dám làm, chẳng phải anh vừa nói bên ngoài có người mời anh làm việc lương tháng 1000 sao, không làm được giám đốc thì ra ngoài.

- Cho dù làm phó giám đốc cũng phải nộp hơn ba vạn tiền đảm bảo, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế.

Nơi này không có người ngoài, Thi Vệ Trung chẳng cần giấu diếm, vợ ông ta công việc không tệ, ông ta thì ít nhiều cũng là chủ nhiệm nhà máy, nên trong nhà có chút tích góp, chỉ có điều vì chuyện Hứa Tư năm ngoái lấy hết tiền tích góp ra rồi, còn vay hộ rất nhiều tiền.

Lưu Phân cũng biết chuyện đó, bĩu môi nói:

- Đợi anh lên làm giám đốc rồi còn lo không vay nổi số tiền đó à?

Người dân vay tiền luôn khó, còn cán bộ vay tiền rất dễ.

Trương Khác vốn ở lại là để an ủi Thi Vệ Trung, thấy ông ta lúc này còn có tâm tư đi nghĩ chuyện cạnh tranh tức là không để chuyện hôm nay ở trong lòng, nói với Phó Tuấn:

- Chúng ta đi thôi...

Trương Khác vào phòng Trần Phi Dung, hai tiểu nha đầu nằm ngủ trên giường, Tích Dung nắm chặt tay đặt hai bên gò má phúng phích, Tích Vũ ngủ thích cau mày, cái môi nhỏ hơi giảu lên.

Trần Phi Dung đang ngồi học bài trước bàn, ánh đèn vàng chiếu lên nửa thân trên của cô, vừa cảm thấy có người vào phòng liền quay lại, thấy Trương Khác lại cúi đầu đọc sách, không nói không rằng.

Trương Khác đặt hai tay lên má Tích Dung ép vào giữa, làm cô bé con thức giấc, Tích Dung vẫn còn ngái ngủ, đưa tay gạt Trương Khác ra, vùng vẫy một hồi rồi ôm lấy cổ Trương Khác làm nũng:

- Sao anh không đánh thức Tích Dung?

Lúc này Tích Vũ vẫn ngủ ngon, tư thế cũng không đổi.

Trương Khác bẹo má Tích Dung:

- Em là Tích Dung, có nhíu mày cũng vô ích thôi.

Quay sang bắt gặp khuôn mặt thanh lệ Trần Phi Dung, cô cố che dấu nụ cười, nhưng khóe miệng cong cong kia đã bán đứng cô, Trương Khác hỏi:

- Hai hôm nữa là sinh nhật Đường Thanh, bạn có đi không?

Trần Phi Dung quay đi tiếp tục xem sách, không lý tới y.

Tích Dung kéo tai Trương Khác nói:

- Trương Khác kém quá, ngay cả anh Tiểu Huy còn có bạn gái chơi cùng.

Tiểu Huy là con trai anh cả Phó Tuấn, mới 5 tuổi.