Quan Lộ Thương Đồ

Chương 40: Mọi việc rồi sẽ ổn




- Trong kế hoạch năm sau chỉ có Ericsson đưa ra di dộng dùng số tiếng Trung, còn Siemen, Sony mặc dù lần lượt tiến vào thị trường trong nước, nhưng họ không đủ lòng tin vào tiền đồ thị trường trong nước, hạn chế sự mở rộng của những thương hiệu này trong năm sau, đây là điều trí mạng với các đại lý.

Trương Khác thấy Diệp Tiểu Đồng chủ động nhắc tới vấn đề di động kỹ thuật số, hợp với tâm ý của y, nói:

- Hiện giờ ở trong nước, tôi cho rằng Ericson là thương hiệu duy nhất trong thời gian ngắn có thể cạnh tranh được với Motorola. Tôi tin chiếc di động GH 388 sẽ sáng tạo ra ra thời đại mới, thành tiêu chuẩn cho điện thoại kỹ thuật số, chiếc điện thoại tiếng trung năm sau Ericsson đưa ra, hẳn sẽ là bản nâng cấp của GH 388, đối với người dùng quen với di động "cục gạch" mà nói, sẽ mang tới cảm giác kinh ngạc mong đợi, giống như hiện giờ tôi đang rất được gặp tiểu thư Diệp vậy...

Hứa Tư thấy Trương Khác cầm điện thoại nói chuyện lưu loát, nếu không nhìn mặt y, hoàn toàn sẽ không nghĩ tới y là thiếu niên 16 tuổi, chẳng trách Tạ Vãn Tình giao văn phòng Hải Châu cho y làm bậy.

Trương Khác thể hiện sự hiểu biết cùng lòng tin vào tiền đồ thị trường di động trong nước làm Diệp Tiểu Đồng hơi động lòng, huống hồ Hải Dụ không phải là công ty ứng phó qua loa được, liền tỏ ý sẽ bỏ thời gian tới Hải Châu tiếp xúc với bọn họ.

Trương Khác đặt điện thoại xuống, giơ nắm đấm về phía Hứa Tư, ý nói đại công cáo thành.

Văn phòng rất yên tĩnh, Hứa Tư loáng thoáng nghe được giọng nói phía bên kia điện thoại, nhìn dáng vẻ hưng phấn của Trương Khác, không nỡ đả kích y:

- Muốn lấy được quyền đại lý phải cho thấy được con đường tiêu thụ ở đâu, tài chính nhập hàng ở đâu, không phải là lừa người ta tới là được.

Trương Khác thoải mái nói:

- Đi bước đầu thành công cũng đáng cao hứng mà, Hải Châu tốt xấu gì cũng là địa bàn của em, chị cho rằng cô ta bước vào Hải Châu còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của em sao?

- Biến, đừng khoe khoang không biết xấu hổ.

Hứa Tư lấy một tờ báo từ trong ngăn kéo ra:

- Đây là quảng cáo tuyển người, chẳng biết lừa được bao nhiêu người tới.

Hứa Tư không có lòng tin chỉ hai người có thể điều hành được văn phòng, cô sở dĩ ở lại đa phần chỉ vì cảm thấy mình nợ Trương Khác quá nhiều.

Trương Khác cười khì khì:

- Cuối tuần người tới ứng tuyển sẽ rất nhiều, chị sàng lọc ra một số người trông có vẻ trình độ cao vào, sau đó hẹn tham gia phỏng vấn, an bài phỏng vấn vào thứ bảy em mới có thời gian tham gia.

***********

Hôm sau là một ngày trước khi khai giảng, Trương Khác cũng dùng hết thời gian tại văn phòng để ở bên Hứa Tư.

Tư liệu liên quan tới thông tấn kỹ thuật số ở trong nước rất ít, trong tư liệu có nhiều từ chuyên nghiệp, Hứa Tư đọc rất vất vả, thường xuyên phải tra từ điển. Thấy Trương Khác lật trang soành soạch như đọc tiểu thuyết, cười nói:

- Không cần giả vờ giả vịt ở đây, nếu cậu thấy chán thì cứ ra ngoài chơi, đợi tôi phiên dịch xong hãy xem cũng được.

- Chị bảo em giả bộ á?

Trương Khác chỉ vào mình, thấy Hưa Tư ánh mắt khinh thường của Hứa Tư, bật cười nói:

- To attitudinize ; to put on airs ; to assum eairs, là tiếng anh của "giả vờ giả vịt", em chỉ nhớ vài cách nói như thế, chị tra thử xem có cách phiên dịch khác không?

Hứa Tư ngớ người:

- Có thật không đấy?

Kiếp trước y là giám đốc phụ trách mậu dịch đối ngoại của tập đoàn Long Dụ, trình độ tiếng Anh sao có thể kém được.

Trương Khác lấy chiếc kính gọng đen trên mặt Hứa Tư xuống, nhìn vào đôi mắt cô, dáng vẻ kinh ngạc của Hứa Tư thật đẹp, cánh môi đỏ mọng hơi hé ra, hàm rắng trắng muốt tỏa sáng, làm người ta chỉ muốn ghé tới cắn một cái.

- Chị viết viết lách lách trên giấy, thì ra là phiên dịch những tài liệu này, để em xem trình độ tiếng anh của chị có hợp cách không..

Trương Khác cầm lấy tời giấy cùng tài liệu trước mặt Hứa Tư lên, bên trên tờ giấy có con dấu đỏ "xưởng cơ ký nông nghiệp Hải Châu", là giấy Hứa Hải Sơn mang từ xưởng về, Hứa Tư mang tới văn phòng dùng, Trương Khác thở dài:

- Quên mất xin mẹ em tiền tiêu vặt rồi, văn phòng làm việc mà tới cả tiền mua giấy cũng chẳng có, nói ra thật mất mặt.

Liền cầm bút của Hứa Tư lên sửa tài liệu.

Hứa Tư giờ mới nhớ tới cuốn Quản lý Maketing nguyên văn tiếng Anh ghi chú chi chít trong phòng Trương Khác, thì ra là y đọc, thấy Trương Khác gạnh mấy nét ngang trên từ ngữ mình dịch, mặt đỏ lên, cướp lại tờ giấy:

- Cậu hiểu là được rồi, tôi đỡ phải dịch.

- Không được, em thấy trên đó có rất nhiều lỗi, em sửa giúp chị rồi đấy, tiếng Anh của chị phải tăng cường, hay là em phụ đạo cho chị.

Khuôn mặt xinh xắn của Hứa Tư đỏ như táo chín, thấy Trương Khác nhìn mình trêu ghẹo, xấu hổ vô cùng, đưa tay che mắt y.

Trương Khác nắm lấy tay cô ấn xuống, nhìn vào đôi mắt đẹp sắp chảy ra nước, cười:

- Dù sao em cũng đã nói với cha chị muốn chị dạy kèm em, bình thường em không thể tới văn phòng, buổi tối chị tới dạy em nhé?

- Chuyện đó nói sau.

Hứa Tư rụt tay lại, thầm nghĩ:" Sao trước kia mình lại nghĩ nó đơn thuần, đúng là mù mắt." Nhưng cô không chịu thua:

- Cho dù không dạy được tiếng Anh, môn học khác thế nào cũng được.

Trương Khác mỉm cười mơ màng nhìn Hứa Tư, nói:

- Em cũng rất mong đợi đấy.

- Còn nhìn nữa à?

Hứa Tư tức giận gắt, nhưng chẳng hề có hiệu quả với Trương Khác, chột dạ quay người đi.

Văn phòng chỉ có hai người, nhưng không sao yên tĩnh đọc tài liệu được, chưa nói việc Trương Khác trêu ghẹo Hứa Tư, hôm qua đăng báo tuyển người, hôm nay điện thoại hỏi thăm vang lên không ngừng.

Trương Khác bảo Hứa Tư yêu cầu tất cả đem sơ yếu lý lịch gửi tới văn phòng trước, đợi sơ tuyển xong thống nhất an bài phỏng vấn, trong thời gian đó không tiếp người ứng tuyển.

Quá trình tuyển mộ này sau năm 95 thì quá mức bình thường, vào vào năm 94 giao lưu nhân tài còn chưa thoáng, tốt nghiệp đại học, đều do quốc gia thống nhất phân phối công tác. Loại quy trình tuyển mộ này ở Hải Châu liền trở nên rất chính quy.

Tới khi mặt trời treo ở góc lầu chuông, Hứa Tư nhìn ráng chiều chiếu rọi cửa pha lê, bất giác vặn mình. Mặc dù có cảm giác không chân thật, mặc dù rất mơ màng về cuộc sống mai sau của mình, nhưng cùng Trương Khác ngồi trong văn phòng yên tĩnh, lại chẳng hề thấy bất an.

Quay lại nhìn Trương Khác gần như bò lên bàn chuyên tâm phiên dịch tài liệu, ánh tịch dương hoàng kim chiếu lên mặt y, mới phát hiện khuôn mặt đó mang vẻ rắn rỏi thiếu niên chẳng có, tóc bị y vò đầu làm rối lên mà chẳng cảm giác luộm thuộm, thậm chí gợi chút cảm giác gì đó phóng khoáng phong trần, đúng là chàng trai hết sức tuấn lãng.

- Hay là tới nhà tôi ăn cơm?

Hứa Tư đi tới bên cạnh Trương Khác hỏi.

Trương Khác ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Tư dù mặc y phục già dặn, đeo theo kính đen to sù xấu xí, nhưng trong mắt y vẻ đẹp của cô không sụt giảm chút nào:

- Nếu chú Hứa không chuẩn bị gì thì em đi...

Cho tay vào túi lấy ra hai tờ tiền:

- Em còn 20 đồng, hay là chúng ta mua thức ăn tới nhà chị.

- Vậy cậu đừng tới là hơn.

Hứa Tư đẩy y một cái, quay người đi, trong nhà vay nợ lãi cao, vì trả nợ phải giảm ăn giảm tiêu, Trương Khác cảm thông làm Hứa Tư thấy đau khổ.

- Chị Hứa Tư..

- Gì?

Trương Khác thấy Hứa Tư không quay lại, gọi thêm tiếng nữa:

- Chị Hứa Tư, mọi việc mau chóng tốt lên thôi mà.

Hứa Tư khẽ thở ra một hơi, như muốn trút hết áp lực u buồn trong lòng ra ngoài.

Trước khi quyết định tới nhà Hứa Tư ăn cơm, Trương Khác gọi điện về nhà, nghe khẩu khí của mẹ, tựa hồ rất bất mãn với hành vi nghỉ ba ngày mà biến mất tăm tích của y. Trương Khác rùng mình đặt điện thoại xuống, nói với Hứa Tư:

- Giọng điệu của mẹ em rất đáng sợ, em phải về nhà ngay...

Hứa Tư thấy y cố làm ra vẻ kinh hoàng phì cười:

- Cậu biết sợ mẹ cơ à?

- Cuộc đời nếu không có ai đáng kính sợ chẳng phải rất vô vị, hiện giờ em sợ mẹ, nói không chừng sau này sẽ sợ chị.

- Sợ tôi, tại...

Hứa Tư ngưng bặt, mặt đỏ dừ đưa tay véo Trương Khác:

- Không lúc nào chịu quên trêu người ta.