Quan Lộ Thương Đồ

Chương 421: Khổng Trường Hà




- Chị tưởng tôi có quyền lợi lựa chọn ở bên ngoài sao?

Trương Khác cười khổ:

- Gian phòng cậu ở mùa hè chúng tôi chuyên môn giữ lại cho cậu đấy, cậu muốn vào ở cũng được.

- Phòng còn giữ, vậy người thì sao?

Trương Khác liếc nhìn Vệ Lan:

- Tôi yêu cầu này nọ cũng nhiều lắm đấy, nên ở nhà khách hay bị người ta ghét.

Vệ Lan mặt đỏ hồng, cô vẫn không thể ứng phó với giọng điệu chọc ghẹo của Trương Khác, đặc biệt là sau sự kiện mùa hè kia.

Cái mùa hè đó đã qua thật rồi sao? Có lẽ thế, Vệ Lan nhìn bóng lưng của Trương Khác, lột bỏ đi vẻ ngoài phù phiếm ngông cuồng, không ngờ nam nhân này lại chói lọi như thế, cho dù muốn thành người bên cạnh y thôi cũng là mong muốn xa vời.

Nếu phòng vẫn còn giữ, Trương Khác liền để Dương Vân, Lưu Minh Huy ở đó, Địch Đan Thanh cho người mang bữa sáng tới phòng, đang ăn thì Trương Khác nhận được điện thoại của mẹ:

- Dạ, con tới rồi, hiện con đang cùng người của công ty ở nhà khách, ba hẹn gặp lúc 10 giờ... Mẹ muốn tới à? Mẹ không phải đi làm sao?

Lương Cách Trân lái xe tới đưa bọn họ tới nhà máy, không cần làm phiền Địch Đan Thanh nữa.

Tới nơi thì Trương Tri Hành đã đợi trước ở đó rồi, nhân viên quản lý nhà máy đều đợi ở phòng hội nghị, Trương Khác để cha giới thiệu thân phận của hai người kia, còn hắn ngoan ngoãn với thân phận nha nội.

Nhưng nha nội còn được ưa chuộng hơn tinh anh thương trương nhiều, ít nhất có cô thư ký thanh tú cứ thi thoảng như vô ý đánh mắt sang phía y, may mà mẹ về đơn vị rồi, nếu không nhìn thấy bộ dạng của cô ta cực kỳ khó chịu.

Trương Khác chẳng ghét có người dùng mắt tản tỉnh mình, ở nhà máy đã an bài Dương Vân, Lưu Minh Huy làm nhân vật chính, y rất rảnh rỗi, nếu không có vài cô gái liếc mắt đưa tình đốt thời gian, thì chẳng lẽ đi lật xem tài liệu công nghệ của nhà máy à?

Những người ở đây đều biết phó thị trưởng Trương muốn đưa nhà máy rượu Tân Vu bước ra ngoài, có kế hoạch quật khởi trên thị trường rượu, nên nhân viên xí nghiệp Tiêu Vương đến thăm, tất nhiên được đón tiếp nhiệt tình.

Từ tham quan nhà máy ra, còn giao lưu chủ đề marketing, còn mời hai người họ giảng một buổi về marketing, có thể thấy Tạ Vãn Tình nói Trương Khác dùng người "tận dụng hết khả năng" là chính xác.

Buổi tối mời hai người bọn họ tới nhà ăn cơm, còn mời thêm phó giám đốc phụ trách marketing của nhà khách tới nhà:

- Giám đốc Khổng, có một số vấn đề tôi muốn thỉnh giáo ông, nếu thuận tiện, mời tới nhà tôi ăn bữa cơm rau.

Khổng Trường Hà luôn thấy Trương Khác rất quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, ông ta vỗ đầu, nếu Trương Tri Hành mời ăn cơm thì không có gì bất ngờ, nhưng Trương Tri Hành không nói, Trương Khác lại tự ý chủ trương, làm ông ta không biết mình có nên nhận lời hay không.

- Đi đi, nếu không đồng chí về nhà lại ăn một mình.

Trương Tri Hành vỗ vai Khổng Trường Hà, ông biết Trương Khác có chuyện muốn bàn sâu hơn với hắn, các nhân viên quản lý khác hâm mộ không thôi:

- Lão Tần cũng qua làm chén rượu đi.

Tần Sương Hoa là giám đốc nhà máy rượu, cũng là người duy nhất mọi người kỳ vọng đứng ra làm tổng giám đốc nhà máy rượu sau khi cải cách.

Chính như Lưu Minh Huy đã nói, thương nghiệp trong nước là vùng đất thích hợp ươm mầm kỳ tích, lợi dụng thủ đoạn thị trường giúp một nhà máy rượu cất tiếng ca oanh động rất dễ, quan trọng là tiếng ca đó kéo dài được bao lâu, có phát triển vững chắc được không.

Cái gọi là "mười năm im lặng, một tiếng oanh động", rất nhiều người chỉ thấy "một tiếng oanh động" mà không thấy tiền đề là "mười năm im lặng".

Toàn bộ kế hoạch, chỉnh hợp ngành rượu Tân Vu mới là quan trọng, Trương Tri Hành tạm thời gạt bỏ công tác ở tiểu tổ cải cách, lợi dụng bí thư thành ủy và thị trưởng đều buông quyền cho mình, mau chóng cải cách trung tổ xí nghiệp rượu.

Là nhà máy thuộc thành phố, quan hệ tải sản rất phức tạp, cải tạo thành công ty hữu hạn cổ phần dễ thôi, nhân sự mới là đau đầu, nhưng đem so với vụ án đê bao, cải cách nhân sự Trương Tri Hành mạnh mẽ thực thi ở nhà máy rượu không gây ra động tĩnh lớn lắm.

Nhà máy rượu an bài một chiếc xe du lịch trực tiếp đưa bọn họ tới nhà Trương Khác trong nội thành, trên xe Trương Khác nói với Khổng Trường Hà:

- Giám đốc Khổng có phải thấy tôi quen quen không?

Khổng Trường Hà đúng là cảm thấy thế, nhưng không tiện hỏi vì như thế rất thất lễ.

Trương Khác cười nói:

- Năm ngài gần thời điểm này, tôi gặp giám đốc Khổng ở đại hội bao thầu Tiêu Vương, tôi đi cùng Chu Du của Ái Đạt.

Khổng Trường Hà nhớ ra, nếu chẳng phải Ái Đạt thình lình chen ngang thì Tiêu Vương đã là của Tần Trì bọn họ rồi.

Khổng Trường Hà là quân nhân, năm 84 chuyển nghiệp về địa phương, năm 93 điều về nhà máy rượu Vân Trì làm phó giám đốc phân quản marketing.

Trong quá khư kia của Trương Khác thì Tần Trì hai lần đoạt được Tiêu Vương, quật khởi như kỳ tích, rồi rụng xuống như sao băng, là xí nghiệp gần như được người trong nghành marketing chú ý nhất vào cuối thập niên 90.

Ái Đạt thình lình xuất hiện, đoạt Tiêu Vương vốn thuộc về Tần Trì, điều này lại thành chuyện tốt cho bọn họ.

Nghe Trương Khác nhắc lại, Khổng Trường Hà vỗ đầu:

- A, đúng, khi đó cậu ngồi cạnh giám đốc Chu, thảo nào tôi thấy quen mắt mà không nghĩ ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Sau khi đoạt được Tiêu Vương, Chu Du trở nên bắt mắt, Trương Khác cố ý giữ khoảng cách với hắn, cho nên Khổng Trường Hà không có ấn tượng sâu lắm.

Khổng Trường Hà chỉ nói thế, không tiếp tục hỏi thêm, ông ta nghĩ trước kia Trương Tri Hành làm thư ký trưởng ở Hải Châu, Ái Đạt cũng ở Hải Châu, Trương Khác có ham chơi đi theo Chu Du cũng chẳng có gì là lạ.

Khổng Trường Hà không có hứng thú nói chuyện lắm, dù Trương Tri Hành hiện giờ là lão đại của ông ta thì cũng chẳng cần đi lấy lòng con trai Trương Tri Hành:" Cậu ta bằng tuổi con gái mình, có khi chúng nó mới có chủ đề chung mà nói."

Trương Khác không có thời gian chơi đoán đố với ông ta, mai y ở lại Tân Vu, ngày kia bay đi Hong Kong, rồi tối ngày kia lại về tỉnh thành, liền nói:

- Giám đốc Khổng ấn tượng với tôi rất nhạt, nhưng tôi ấn tượng với ông rất sâu, nếu không đã chẳng cổ động ba tôi tới Sơn Đông mời ông.

- Sao?

Khổng Trường Hà ngạc nhiên, ông ta luôn thẳng mắc Trương Tri Hành vì sao lại tới một cái huyện của Sơn Đông để mời minh? Khổng Trường Hà tự biết phân lượng của bản thân, tuy có làm ra chút thành tích nhưng còn xa mới tới độ vang danh thiên hạ.

Tần Sương Hoa ngồi ở ghế phụ cũng quay đầu lại, chẳng lẽ phó thị trưởng Trương khăng khăng mời Khổng Trưởng Hà từ Sơn Đông tới với bao nhiêu ưu đãi như thế là vì con trai giới thiệu? Coi kinh doanh xí nghiệp là trò chơi con nít hay sao?

Vốn Tần Sương Hoa và Khổng Trường Hà có ý ngồi cùng xe với Dương Vân, Lưu Minh Huy để tiện giao lưu thêm chuyện quản lý kinh doanh, chỉ là không tiện từ chối Trương Tri Hành nên mới ngồi xe này.

Trương Tri Hành khoanh tay cười điềm tĩnh:

- Ái Đạt trước khi ra quyết sách đều có nghiên cứu nhất định với đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, nhất là Tần Trì khi đó chỉ báo giá sau mỗi Ái Đạt, nên Ái Đạt sau này nghiêm túc phân tích Tần Trì, sợ năm nay Tần Trì có động tác gì đặc biệt.

Khổng Trường Hà lắc đầu:

- Năm ngoái chúng tôi tranh không được, năm nay càng không có hi vọng gì rồi, ai biết được giá Tiêu Vương cao tới mức nào?

"Thì ra mình luôn ở trong sự theo dõi của Ái Đạt, nhưng con trai ông ta thì liên quan gì tới báo cáo nghiên cứu thị trường của Ái Đạt?"

Tần Sương Hoa càng nghi hoặc, mùa hè năm nay Trương Khác gây ra chuyện ầm ĩ ở Tân Vu, ông ta biết rõ, song chẳng có cảm giác gì đặc biệt, vì đám nha nội thì đứa nào chẳng thế.

Dù hôm nay lần đầu gặp Trương Khác, thấy vẻ ngoài lịch thiệp, ăn nói đúng mặc của y khác hẳn ấn tượng hình thành trong đầu ông ta, Tần Sương Hoa chỉ nghĩ là lớp ngụy trang của đám nha nội thôi.

Như con trai của La Quy Nguyên, trước mặt người ta có vẻ đàng hoàng lắm, ai biết đằng sau lưng hắn lại là loại người như thế, may mà hiện giờ không phải thời kỳ "nghiêm trừng lưu manh", nếu không hắn đủ ăn chục phát đạn rồi.