Quan Lộ Thương Đồ

Chương 446: Quán bar ngõ Đan Tỉnh




Phó Tuấn lái xe rất chắc, thoáng cái bỏ chiếc taxi lại.

Ngả Mặc tiếc nuối nói:

- Trần tiểu thư còn nói tối nay đưa chúng ta đi quán bar.

Trương Khác cười:

- Những lời mang tính lễ tiết đó chỉ nghe thôi, không phải chúng tôi đang đưa đồng chí A Mặc đi quán bar chơi hay sao?

Trần Tín Sinh đùa:

- Còn điều nữa, tốt nhất đồng chí đừng có nảy ý đồ với nữ nhân của người khác.

Hoàn toàn không còn vẻ cậu nệ trên bữa tiệc.

Xe đi tới giữa ngõ Đan Tỉnh và tòa nhà Phủ Thiên, nhìn thấy một chiếc taxi đỗ lại trước một quán bar, Trần Tĩnh tay cầm ví xuống xe, bị ánh đèn xanh đỏ chiếu lên, có một vẻ gợi cảm của cô gái văn phòng cô đơn trong đêm.

Phó Tuấn lái xe vào bãi đỗ tòa nhà Phủ Thiên, Trương Khác xuống xe vẫn nhìn về phía quán bar đó, cảm thấy kỳ quái, trạch viện trước sau Bát Cẩm Trân cũng là của Cẩm Hồ, không biết vài ba tháng đã thành quán bar rồi.

- Oa, Hải Châu còn có chỗ đẹp thế này à?

Ngải Mặc trách Trương Khác:

- Hải Châu có chỗ thế này mà cậu lại vờ như không biết.

- Tôi không biết thật, tới ba tháng rồi tôi không tới đây, thay đổi lớn quá.

Trương Khác giang tay tỏ vẻ vô tội.

Trần Tín Sinh cũng tặc lưỡi khen:

- Nhìn bên ngoài trông rất phong cách, không biết bên trong ra sao.

Trương Khác quyết định bảo tồn lại kiến trúc cổ Sa Điền, đợi sau này thành phố tài chính dư dả tiến hành tu sửa, y không ngừng lấy danh nghĩa của Cẩm Hồ mua trạch viện ở ngõ Đan Tỉnh.

Năm ngoái việc Trương Khác phải làm rất nhiều, tài chính trong tay eo hẹp, chỉ mua được bốn năm trạch viện trạch viện ở ngõ Đan Tỉnh, cải tạo đầu tiên là quán cờ và hai căn nhà tư khác.

Trương Khác cũng chẳng có dụng ý gì, chỉ muốn giữ lại một vẻ đẹp của Hải Châu.

Năm nay tài chính của Trương Khác dư dả hơn, y không ngừng mua trạch viện với giá cao. Trước kia y chỉ làm lén lút, nhưng sau tháng ba Tạ Vãn Tình chuyển toàn bộ cổ phần vào tên y, chuyện này liền trở nên công khai hơn, Cẩm Hồ bỏ ra 15 triệu, gần như mua lấy cả ngõ Đan Tình, số tiền nhiều hơn gấp ba tiền đền bù giải tỏa theo tiêu chuẩn của thành phố.

Cẩm Hồ làm như thế, tất nhiên thành phố nghe được phong phanh, Phương Hoành Thanh ( thay vị trí của Vạn Dũng) rất tức giận, Cẩm Hồ làm thế sau này việc giải tỏa Đông Sa Điền không thể tiến hành được nữa.

Nhưng lúc đó Tân Quang tung ra hạng mục 6 tỷ, hướng gió ở tỉnh Đông Hải từ trên xuống dưới ngả theo một chiều, huống hồ Đường Học Khiêm, Đỗ Tiểu Sơn, Tống Bồi Minh cũng công khai chất vấn tính tất yếu của việc giải tỏa tàn bộ Sa Điền.

Tình hình kiến thiết thực tế của Tây Sa Điền làm không kẻ nào dám lên tiếng phán đối, tuy hiện trên tỉnh truyền lại một số tin tức tốt, nhưng dù sao Từ Học Bình vẫn tại vị, hơn nữa Ái Đạt, Tân Quang thế đang mạnh, Chu Phú Minh phải cay đắng thừa nhận, dù không có đám Đường Học Khiêm ngáng chân, ông ta cũng chưa chắc làm gì nổi Trương Khác, nên không có tin tức xấu nào phản hổi lại cho Trương Khác.

Mặc dù chỉ bỏ 15 triệu mua gần như toàn bộ ngõ Đan Tỉnh, nhưng tiền tu sửa mới là khổng lồ, tiền trong tay Trương Khác không nhiều nữa, nên để Thái Phi Quyên xử lý nơi này chỉ bỏ đi những thừ công trình tạm bợ như chuồng gà chuồng vịt, nhà lán phá hỏng kết cấu viện tử dọn ra ngoài.

Ước chừng tháng 6 Trương Khác nghe Thái Phi Quyên nói có người muốn thuê những trạch viện này, Trương Khác không quan tâm, bảo cô ta xem mà làm, ý tứ của y thì Thái Phi Quyên cũng hiểu, là không cho phép tùy tiện làm hỏng kiến trúc cổ này.

Đừng bên ngoài nhìn vào, bốn năm quán hàng trang hoàng mô phỏng giống như phong cách Bát Cẩm Trân, cửa treo biển số nhà bằng gỗ, hình thành một phong cách chỉnh thể.

Ngả Mặc không rảnh nhìn ngó xung quanh như Trương Khác, sốt ruột muốn vào xem nội dung bên trong, khoác vai Trương Khác và Trần Tín Sinh, bảo với trợ thủ:

- Mọi người tự tìm chỗ chơi nhé.

Trương Khác biết ông ta sợ cô trợ lý nghiêm nghị lát nữa chỉ trích hành vi không đúng mực của mình trong quán bar.

Đinh Hòe hiểu lòng người nói:

- Tôi mời Chu tiểu thư và ông Đinh Lỗi tới quán cờ uống trà, tôi thấy đó là chỗ đáng giới thiệu với họ.

- Được, được, mọi người đi hết một vòng đi.

Ngải Mặc sốt ruốt kéo xềnh xệch hai người vào trong, Trương Khác cười khổ, y còn muốn ngắm nhìn biến hóa nơi này, thôi thành để sau vậy, thời gian còn nhiều mà.

Vào quán bar, giờ này mới là lúc mới bắt đầu kinh doanh, nhưng bên trong đã có không ít người, thấy Tràn Tĩnh ngồi trước quầy bar, cầm ly rượu màu hổ phách.

Trần Tĩnh vào quán bar đã cởi chiếc áo khoác dầy ra đặt trên đùi, chỉ mặc chiếc áo sơ mi tím nhạt hẹp cổ ren hoa, tay áo sắn lên một đoạn, lộ ra hai cánh tay trắng muốt, da sáng mịn như ngọc, cổ cao ưu nhã, khuôn mặt mang vẻ đẹp tinh tế cô đơn, nhưng có lẽ đám nam nhân trong quán bar càng chú ý tới bầu ngực no tròn được giấu kín dưới chiếc áo sơ mi "kín cổng cao tường" kia hơn.

Ngải Mặc nhìn thấy Trần Tĩnh không kìm được huýt một tiếng sáo lớn.

Trần Tĩnh quay lại thấy đám Trương Khá, mặc dù hoài nghi bọn họ theo đuôi mình, nhưng bỏ ly rượu xuống, tới chào hỏi:

- Không ngờ mọi người tìm được nơi này, đây là chỗ không tệ, ông Ngải Mặc có thấy thế không? Tôi vừa tới Hải Châu đã thích nơi này rồi.

Phóng khoáng nhiệt tình, hoàn toàn khác với cô gái Trương Khác gặp trên đường cao tốc, hiện giờ Trần Tĩnh ít nhiều có chút khí chất tinh minh của người làm ăn, Trương Khác thầm nghĩ: Xem ra cô ta coi mình thành đối thủ thương nghiệp rồi.

- Nơi cô thích thiếu chút nữa bị giải tỏa đấy.

Trương Khác mỉm cười: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Sao có thể chứ?

Ngữ khí của Trần Tĩnh làm người ta nghe ra cô ta không tin lời Trương Khác:

- Vì sao lại giải tỏa, ở trong nước tôi chưa từng thấy nơi nào có phong cách hơn nơi này.

Trần Tĩnh mời bọn họ ngồi xuống một cái bàn, bảo phục vụ đưa ly rượu của cô tới, rất lịch thiệp đưa menu cho ba người, tò mò hỏi lại:

- Vì sao anh nói nơi này bị giải tỏa?

Đi kèm giọng nói êm ái là động tác vuốt tóc ra đằng sau, tỏa ra sức hút mê hoặc.

- Đó là quy hoạch thống nhất cả thành phố, giống phía tây phá hết để khai phát địa ốc.

Trương Khác giải thích đơn giản quy hoạch thành phố, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Phó Tuấn:

- Đây là quán của ai?

Y nghĩ người thường khó ném tiền vào đây khi thành phố chưa sửa quy hoạch được.

- Thiệu ca luôn giấu Khác thiếu gia, nói phải làm cho Khác thiếu gia phải giật mình.

Phó Tuấn đáp:

- Anh quen ông chủ nơi này sao?

Trần Tĩnh nghe vậy, không kìm được xen vào.

- Coi như là quen, đều không phải người Khoa Vương các vị thích đâu.

Trương Khác hời hợt đáp.

- Sao anh biết rôi không thích?

Ngữ khí của Trần Tĩnh xen vào chút vị nữ nhân, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Trương Khác:

- Nhìn quán bar này là biết chủ nhân của nó trình độ thưởng thức không tệ.

Trương Khác nhếch mép cười, đây chủ yếu là công của nhà thiết kế, Thiệu Chí Cương có năng lực đấy, nhưng chỉ có vẻ ngoài giả cao nhã thôi, bản chất hắn thế nào Trương Khác có lạ gì.

Trần Tĩnh lại nói thêm:

- Thật đáng tiếc, cả ngõ chỉ mỗi đoạn nhỏ này là đẹp, nếu cả ngõ đều sửa sang lại hẳn vô cùng đặc sắc.

- Trần tiểu thư có vẻ rất hứng thú với chuyện này hả?

Trương Khác cũng vui vẻ nói chuyện nhiều hơn với một mỹ nữ:

- Cả ngõ dài hơn 700 mét, viện tử được tính là hoàn chỉnh có hơn 20 cái, quán bar này chỉ là một tứ hợp viện rất phố thông thôi, cả ngõ có chừng 70 - 80 cái giống thế, Hải Châu cần nhiều quán bar vậy sao?...

Trần Tĩnh chỉ thuận miệng cảm khái một câu, không ngờ Trương Khác tuôn ra một tràng, nghĩ y lấy thương nghiệp kinh doanh ra giáo huấn mình, trong lòng ít nhiều không thoải mái, lúc này Ngải Mặc bám lấy cô ta nói chuyện, liền lờ y đi.

Nhận ra cô gái này có vẻ thành kiến với mình, Trương Khác nhún vai chẳng bận tâm, Tạ Kiếm Nam có thể nói những lời tử tế về mình mới là lạ, nghe bản nhặc hơi quen quen mà nghĩ mãi không ra, liền không nghĩ nữa, gọi điện thoại hỏi Hứa Tư ở đâu, nghe Hứa Tư nói đang trò chuyện với mẹ, liền nói sẽ lái xe đón cô.

Trương Khác đứng dậy cáo lỗi ra ngoài, lấy chìa khóa từ chỗ Phó Tuấn.