Quan Lộ Thương Đồ

Chương 650: Mộng xuân hoang đường




Nhưng ngay đúng lúc đó cảm giác xe đột nhiên ngừng lại, Trần Tĩnh giật mình kinh hãi, chớp mắt cơ thể chạm vào ngực Trương Khác, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác mê người kia thì tim đập thình thịch, như đi ăn vụng bị người ta phát giác, quay đầu lại hơi sờ sợ nhìn Trương Khác.

Trương Khác bóp phanh xe, thấy Trần Tĩnh còn chưa xuống, mỉm cười nói:

- Vậy tôi chở cô tới tận nhà khách Đông Hoa luôn nhé?

- Á!

Trần Tĩnh lúc này mới phát giác ra đi tới cổng rồi, vội vàng nhảy xuống xe, rời khỏi lòng Trương Khác, hốt hoảng chạy tới chiếc BMW đỏ chót đỗ bên cạnh cổng, chẳng còn dũng khí quay đầu lại tạm biệt hoặc cám ơn nữa, chỉ sợ y nhìn thấy trong tích tắc đó tâm hồn mình đã thất thủ.

Đầu óc mơ màng lái xe về nhà khách, Trần Tĩnh vừa vào phòng đã chui vào chăn đắp kín lấy người, hai tay ôm lấy vai, người cuộn tròn như con mèo, tựa hồ muốn che dấu muốn bảo vệ bản thân.

Trong giác mơ hỗn loạn, càm giác có một đôi mắt mãnh liệt bao phủ toàn thân mình, chiếc xe đạp đi mãi không tới đích, hai tấm thân áp sát vào nhau, hơi thở hổn hển nặng nề phả vào gáy, một bàn tay nhè nhẹ đặt lên đùi cô, cô chưa biết phải phản ứng ra sao thì bàn tay đó chầm chậm hướng lên trên, từng đợt khoái cảm dâng trào che mờ hết lý trí...

Chiếc xe đạp nằm chỏng chơ bên đường, Trần Tĩnh cảm giác một vòng tay không mạnh mẽ nhưng cho người cảm giác rất yên tâm bế xốc mình lên, làm xương cốt toàn thân cô như mềm cả đi chẳng còn sức lực nào, cô bị đặt xuống đất, tiểu nam nhân đó phủ lên người cô, tay áp lên đồi ngực rồi trượt nhẹ theo đường cong lung linh xuống dưới, người cô khẽ run lên, cảm xúc kỳ diệu bao phủ toàn bộ cơ thể lẫn linh hồn, tay cô nắm chặt lấy cỏ...

Trong rừng mai có hai cơ thể nóng bỏng nhấp nhô cuộn trào.

Trần Tĩnh choàng tỉnh, cảm thấy hạ thể ấm ướt dinh dính, tựa hồ quần lót ướt đẫm cả rồi, tim đập dữ dội, Tần Tĩnh ôm lấy gối ngồi dựa vào thành dường, trong bóng đêm tĩnh mịch cô tựa hồ nghe thấy trái tim mình đập, cũng cảm nhận rõ ràng khoái cảm như sóng sô bờ đá khiến người ta mê muội kia..

Trần Tĩnh không dám nghĩ lại nữa, sợ bản thân bị sa đọa, bị lún vào đó, cô bật đèn lên, hi vọng ánh sáng xua đi được khao khát ám muội trong lòng mình...

Cô cởi y phục ném lên giường, trần truồng đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt đủ khiến nam nhân xao xuyến tơ tưởng, cô lùi lại thêm mấy bước, để tâm thân trần truồng mỹ lệ hiện ra trọn vẹn trong gương, làn da trắng mịn màng này, cặp chân dài thon thả này, đôi mông săn chắc vểnh cao này, bầu vú căng tròn với hai núm vú tươi hồng này, tất cả đều không có chút tỳ vệt nào cả.

Tấm thân 25 tuổi này đã hoàn toàn thành thục rồi, bông hoa đã phơi bày những sắc thái đẹp nhất của mình, ngay cả bản thân Trần Tĩnh nhìn cũng say mê, lúc này cô chỉ có thể khẽ than một tiếng:" Hãy quý trọng bản thân"

Cô ngây ra nhìn bản thân trong gương, một tay khẽ đặt lên ngực, cảm giác râm ran tê dại khi nam nhân trong mơ đó chơi đùa nhạo nặn nó lại quay về, trong vô thức Trần Tĩnh khẽ bóp vú mình, càng bóp càng mạnh mẽ hơn, còn dùng ngón tay kẹp lấy núm vú, từng đợt sóng khoái cảm ập tới liên hồi khiến người ta muốn ngừng không được, tới khi phát hiện ra một tay mình đã tự đưa tới vùng giữ hai chân, Trần Tĩnh hoảng sợ vặn vòi hoa sen, bất chấp nước chưa đủ nóng...

Tắm xong ra ngoài, cẩn thận dọn dẹp không để lại chút dấu vết gì của giấc mơ làm người ta hoảng sợ lại vừa khao khát đó.

Trần Tĩnh quấn khăn tắm, cầm lấy một chai nước khoáng lạnh ngồi xuống cửa sổ, kéo rèm cửa lên, bên ngoài ánh trăng đung đưa theo tán lá, gió đêm thổi tới, Trần Tĩnh dần dần tỉnh táo lại.

Lúc này cô mới nhớ hình như trên xe Trương Khác có nói gì đó với mình, rốt cuộc là gì nhỉ?

À, là chiến lược của Cẩm Hồ là muốn hạn chế di động nhập linh kiện chỉ dán mác trong nước phát triển, nếu không hạn chế ắt sẽ khiến doanh nghiệp nước ngoài đem cơ sở sản xuất linh kiện tiến quân quy mô vào trong nước đánh giáp lá cà với Cẩm Hồ, bọn họ phải kéo dài tiến trình đó.

Sách lược giá cao không phải chỉ là nhắm vào mỗi Khoa Vương Cao Khoa, y cũng mong mình tỉ mỉ kinh doanh hơn, giảm bớt đi tâm thái đầu cơ, có lẽ lợi nhuận thời gian đầu hơi ít, nhưng muốn thực sự trưởng thành thì phải đi bước này.

Có phải Trương Khác nói thế không nhỉ? Hình như còn nói nhiều hơn, nhưng đại khái ý tứ là thế.

Vì sao lại đem chiến lược trọng đại như thế nói cho mình? Vì tín nhiệm mình sao?

Đột nhiên cô cũng hoài nghi rốt cuộc Trương Khác có nói những lời ấy không, hay chỉ là mình tưởng tượng ra.

Mơ, tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một cơn mơ, Trần Tĩnh quyết định hoàn toàn quên đi giấc mơ hoang đường đó.

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Nhìn theo chiếc BMW của Trần Tĩnh phóng đi trong đêm, chỉ để lại một vệt đỏ dài, Trương Khác lắc đầu thu lại ánh mắt, quay đầu xe lại.

- Khác thiếu gia thật tàn nhẫn.

- Á.

Trương Khác quay đầu lại, nhìn thấy Địch Đan Thanh lặng lẽ từ một bên cổng trưởng cười duyên dáng đi tới, giật cả mình:

- Sao đêm hôm khuya khoắt cô còn đứng đây như hồn ma vậy, định dọa người ta bị bệnh tim à?

- Nghe Khác thiếu gia nói thế, tôi thương tâm lắm đấy.

Địch Đan Thanh tủm tỉm cười đi tới:

- Khi cậu cách cánh cổng này còn chừng mười mét thì tôi vừa ở trong xe xuống, vốn còn tưởng mình tươi đẹp mê người lắm cơ, tiếc cho bộ trang phục đẹp đẽ này...

Cô thở dài hết sức khoa trương, rồi cười khúc khích:

- Vừa khéo gắp cô gái kia hoảng hốt bỏ chạy, Khác thiếu gia sẽ không giết người bịt miệng chứ hả?

- Ha ha ha.

Trương Khác bật cười, vừa rồi đúng là y hoàn toàn không chú ý tới sự xuất hiện của Địch Đan Thanh, thấy cô mặc bộ váy dạ hội đen trễ cổ, khoác lên vai một cái khăn lông dầy xám chống lạnh, có điều ngực vẫn lộ ra phần nhỏ bầu ngực trắng muốt no tròn, cùng dung nhan lộng lẫy, một vẻ đẹp không che dấu, làm người ta nhìn một lúc mà muốn ngạt thở:

- Chị ăn mặc thế này đi đâu quyến rũ nam nhân thế?

- Thịnh Thế Niên Hoa khai trương, ông chủ Thịnh bắt tôi đi, tôi có mấy cái lá gan từ chối?

Địch Đan Thanh xòe tay nói.

- Ồ!

Trương Khác nhớ ra tôi, hôm nay KTV của Thế Kỷ Cẩm Hồ chính thức kinh doanh, hoạt động từ chiều tới rạng sáng, Thịnh Thanh có nói với mình, nhưng máy hôm đó mình tập trung vì hạng mục nhà máy tinh viên nên quên khuấy mất:

- Đỗ Phi và Mông Nhạc đâu, bọn họ không đi à?

- Bọn họ còn ở đó chơi kìa, tôi về trước, thật không khéo, còn tưởng Khác thiếu gia sẽ vào xe cùng người ta cơ.

Địch Đan Thanh háy mắt đầy ẩn ý:

- Làm gì có nghiêm trọng như cô nói.

Trương Khác cười xấu hổ, nếu vẻ khác lạ lúc bỏ đi của Trần Tĩnh mà y không nhìn ra thì uổng phí nhiều năm lăn lộn tình trường, Trần Tĩnh đích xác là quả táo chính mọng nước, nhưng Trương Khác không dám cắn, y không dám tùy tiện ghi thêm vào món nợ tình cảm lên người nữa.

Chỉ không ngờ cảnh đó để Địch Đan Thanh nhìn thấy, làm sao có thể che dấu được cô gái đảo để này, vỗ vỗ lên xe:

- Hay là cũng cho chị hưởng thụ một lần.

- Người ta nói Khác thiếu gia là người có thể nuốt được tâm hồn, trái tim, xương cốt của nữ nhân vào bụng không nhả ra chút nào, tôi đâu có dũng khí chơi với lửa, nếu không lại hốt hoảng bỏ chạy như cô gái vừa rồi thì quá đáng thương.

Địch Đan Thanh cười đầy quyến rũ, khóe mắt xuân tình cũng dào dạt tỏa ra.

Trương Khác không có chiêu thức nào đối phó được với nữ nhân thành thục như thế, có điều nói chuyện đùa giỡn với Địch Đan Thanh là một loại hưởng thụ cao cấp, còn nhớ cô vừa mới thi xong, liền hỏi kết quả ra sao?

- Còn tưởng rằng Khác thiếu gia vứt cô gái đáng thương tôi đây ra sau đầu rồi, nhờ sự quan tâm muộn màng của cậu, hơn mười ngày qua ở Đông Hải tôi mới có thể hoàn toàn tập trung ôn thi, cảm giác kết quả không tệ.

Địch Đan Thanh ngoẹo đầu nhìn Trương Khác:

- Tôi rất mong mỏi năm sau thành bạn học với Khác thiếu gia đó.

Trương Khác xoa xoa gáy, hiện giờ y đủ loạn rồi, y thà rằng Địch Đan Thanh đừng tới, trước đó Thịnh Thanh còn trưng cầu ý kiến của y có nên điều Địch Đan Thanh tới Kiến Nghiệp phụ trách sản nghiệp của Thế Kỷ Cẩm Hồ hay không, Trương Khác rất uyển chuyển nói phía bên Tân Vu còn chưa đi vào quỹ đạo, cũng chưa tìm được người thích hợp thay thế Địch Đan Thanh.

Công bằng mà nói với tính cách và năng lực của Địch Đan Thanh, phụ trách sản nghiệp giải trí của Thế Kỷ Cẩm Hồ là hết sức phù hợp, hơn nữa bản thân cô cũng rất nỗ lực, dù sao đây là vấn đề nội bộ của họ, Trương Khác quyết định không can thiệp quá mức.