Quan Lộ Trầm Luân

Chương 144: Một ngày bực bội




Hôm nay đúng là một ngày bực bội của Lương Thần! Buổi sáng, khi hắn vừa tới sân của học viện đào tạo cảnh sát hình sự đã bị giáo sư Tô Quần khoa hình sự giáo huấn cho một trận. Ông ta vênh váo nói:

- Học môn của tôi thì phải tuân thủ nguyên tắc của tôi. Tiết của người khác tôi không quan tâm, nhưng tiết của tôi, bắt buộc anh phải đến tham dự! Cho dù anh có bận rộn công việc đến mấy, một tuần bốn buổi bốn mươi phút cũng không kiên trì đến được sao? Cho dù là để kiếm cái bằng thì ít nhất anh cũng phải thể hiện tính chuyên nghiệp của mình chứ?

Nhìn Lương Thần đứng im tại chỗ chịu trận, một số học viên vô tâm vô phổi còn cười náo nhiệt. Bị lão Tô giáo huấn, Lương Thần không phải người đầu tiên cũng không phải người cuối cùng. Các học viên ở đây phần lớn đã từng bị lão Tô giáo huấn cho một bài. Khi ông ta giảng bài thì phải tỏ ra chăm chú thực sự. Trước mỗi buổi học đều điểm danh, nếu vắng một buổi là lớn chuyện. Nếu vắng liền mấy buổi thì không thể nghi ngờ là sẽ chẳng thể qua được môn này.

Buổi chiều, ở lớp bồi dưỡng đại đội trưởng hình sự, cũng lại là vị giáo sư Tô này. Không biết uống nhầm thuốc gì, chỉ sau lưng hắn, gọi hắn đứng lên trả lời câu hỏi:

- Lương Thần, làm thế nào nâng cao tiêu chuẩn của cán bộ chấp pháp hình sự?

Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào Lương Thần. Lớp bồi dưỡng này học cũng đã gần một tuần rồi, giáo viên giảng bài bình thường đều đứng trên bục giảng, tự hỏi rồi tự trả lời nhưng chưa từng chỉ đích danh ai trả lời câu hỏi như thế này. Hơn nữa câu hỏi này không quá khó nhưng chỉ chú trọng đến thực tiễn hình sự mà bỏ qua lý thuyết thì quả thật khó trả lời. Nhất là câu hỏi tại chỗ, thời gian để suy nghĩ câu trả lời thật quá ngắn.

Thấy Lương Thần sau đó đứng lên, một số đồng chí không kìm được thở nhẹ. Trong năm mươi sáu đại đội trưởng ở đây, Lương Thần không nghi ngờ là người trẻ tuổi nhất.

Nhóm đại đội trưởng ghé tai nhau thì thầm, ánh mắt nhìn Lương Thần tập trung khác thường. Hình sự đều là dựa vào kinh nghiệm sống, tuổi trẻ như vậy, có thể đảm nhiệm được sao?

Lương Thần trong lòng rất tức, nhiều học viên như vậy không gọi, cố tình chỉ gọi hắn đứng lên trả lời câu hỏi. Lão Tô này nhất định đã để ý hắn. Hắn tự hỏi vì buổi trước hắn nghỉ mà không buông tha sao?

Đồng thời hắn càng bực, lớp hàm thụ bên kia và lớp bồi dưỡng đại đội trưởng đều có lão Tô giảng bài. Về sau chẳng phải hắn khó sống sao!

- Tiêu chuẩn hóa chấp pháp là tinh thần chính của công tác điều tra phá án. Lời nói và việc làm phải chấp hành pháp luật!

Lương Thần sắp xếp từ ngữ rồi trả lời rõ ràng, mạch lạc. Hắn trong lòng nghĩ muốn làm khó mình không dễ như vậy, trong khoảng thời gian này không phải hắn không đọc sách!

- Có thể nói cụ thể hơn không?

Giáo sư Tô nhìn Lương Thần tỏ ra hứng thú. Vừa rồi trong lúc giảng bài ông ngẫu nhiên nhìn thấy Lương Thần. Trong chương trình học hàm thụ vào buổi sáng, cảnh sát hình sự tham gia hàm thụ có lẽ là bình thường, nhưng với độ tuổi của đối phương đương nhiên sẽ khiến người khác chú ý. Và đây là đại đội trưởng trẻ tuổi nhất trong năm nay, muốn không bị chú ý cũng khó.

Giáo sư Tô đương nhiên cũng rõ, có thể trở thành đại đội trưởng hình sự, kinh nghiệm cũng phải phong phú, lại có thể chỉ đạo những cán bộ lão làng, già đời. Trẻ tuổi như vậy, sợ là...!

Tâm lý tò mò, ông mới phá lệ chỉ đích danh Lương Thần đứng lên trả lời câu hỏi.

- Áp dụng cụ thể, chủ yếu dựa trên các phương diện sau. Trước tiên phải chú ý chấp hành pháp luật an toàn, chấp hành nghiêm ngặt theo đúng trình tự phá án. Đặc biệt đối với người bị tình nghi phạm tội đang bị giam giữ thì lại càng phải thi hành trách nhiệm của mình một cách nghiêm ngặt hơn.

Lương Thần vừa thầm mắng, vừa kiên trì trả lời.

Đợi hắn trả lời xong, giáo sư Tô phất phất tay, ra hiệu hắn ngồi xuống. Sau đó không đến nơi đến chốn nói:

- Kế tiếp chúng ta nói đến tổ chức và chỉ huy phá án hình sự.

"Sao lại không biểu dương được một câu chứ?"

Lương Thần dùng ánh mắt không phục nhìn ông thầy gầy ốm. Bắt hắn nói nhiều như vậy, ngay cả một câu khen ngợi cũng không có, giống như chưa xảy ra việc gì.

Tuy nhiên mấy người bên cạnh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên!

Buổi tối, lại có việc khiến Lương Thần càng bực bội hơn. Đã nói buổi tối phải đến nhà Thanh Oánh ăn cơm, đang vui vẻ đi ra khỏi cơ quan, lại bị Lý Hinh Đình gọi tới trụ sở Tỉnh ủy.

- Tiểu Thần, chị Đình xin cậu một việc, lát nữa bất luận cha mẹ chị có nói gì cậu cũng đừng để bụng, cũng không cần phải kích động

Tới cửa trụ sở Tỉnh ủy, vừa nhìn thấy Lương Thần, Lý Hinh Đình van nài nói khiến hắn cảm thấy mơ hồ.

- Sao vậy chị Đình!

Trong lòng mờ mịt, nhìn thấy vẻ sắc mặt khổ sở của Lý Hinh Đình, khó hiểu hỏi.

- Lần trước, ngay ở đây, chị...chị đã hôn cậu một cái, bị dì Lưu lắm mồm nói với mẹ chị. Tối qua mẹ nói lại với bố.

Lý Hinh Đình nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngơ ngẩn, khẽ dậm chân sẵng giọng:

- Không có gì ghê gớm, cậu đừng tỏ vẻ sợ hãi như vậy!

- Không phải em sợ mà là em kinh ngạc!

Lương Thần trách. Hắn biết lần này phiền toái lớn rồi. Ngày xưa chỉ hơi chạm tay nhau đã phải chịu trách nhiệm với nhau, hiện tại là thời đại mới rồi, đối với thanh niên bây giờ, đừng nói là hôn nhau, cho dù có lên giường cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng vấn đề là Lý Hinh Đình không phải người bình thường. Đó là con gái của Bí thư Tỉnh ủy. Lý Hinh Đình có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì nhưng Bí thư Lý biết chuyện này rồi nhất định sẽ không thờ ơ.

- Ý của Bí thư Lý thế nào? Chị Đình phải biết chứ.

Cùng đi với Lý Hinh Đình, Lương Thần khổ sở nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Yêu cầu cậu bỏ người yêu để làm con rể ông!

Lý Hinh Đình nhướng mày, thần sắc phức tạp, nửa đùa nửa thật trả lời.

- Đừng làm em sợ. Em nhát gan lắm!

Lương Thần cuống cả lên. Trở thành rể hiền của Bí thư Tỉnh ủy, việc này từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới. Trên thực tế, ngay cả hiện tại hắn vẫn như cũ. Hắn và Lý Hinh Đình thật sự không môn đăng hộ đối. Lý Hinh Đình quan tâm tới hắn không phải là giả nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường, hôn hắn cũng là tranh hơn thua. Khi ở đại học, hắn không ngừng được nghe chị Đình miêu tả về mẫu người lý tưởng của cô: Phải đẹp trai, phải có xe, đặc biệt phải có tiền, phải có nhà cao, có năng lực và có cảm giác an toàn!

Tổng hợp tiêu chuẩn kén chồng của chị Đình lại chắc phải là sự kết hợp giữa thống đốc ngân hàng và siêu nhân. Lương Thần cảm thấy mình vĩnh viễn không thể phù hợp với tiêu chuẩn này.

- Sao? Chán ghét chị đến vậy à?

Lý Hinh Đình hừ nhẹ một tiếng hỏi.

- Em thích chị còn không kịp.

Lương Thần cười cười nói:

- Coi như chị nói là thật, bây giờ em bỏ bạn gái, lấy chị, như vậy Bí thư Lý sẽ cần đứa con rể đứng núi này trông núi nọ, thấy người sang bắt quàng làm họ sao?

- Ý của em là...?

Lý Hinh Đình lườm hắn một cái. Cô thừa nhận rằng Lương Thần nói có lý. Tuy nhiên cô thật sự hy vọng có thể kết hôn cùng đối phương. Hiện tại Lương Thần ngày càng tiến gần đến những tiêu chuẩn của cô. Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, Lương Thần và Tiểu Mạn không có duyên phận, mình danh chính ngôn thuận thay thế thì đã sao!

Trong lòng thấp thỏm, Lương Thần lần thứ hai vào nhà Lý Thư Hãn, nhưng có điều không giống nhau. Trải qua hai tháng, Phó bí thư tỉnh ủy trở thành Bí thư tỉnh ủy. Khác biệt một chữ "phó" nhưng mức độ quyền lực lại cách nhau vạn dặm. Nói không khoa trương chút nào, hiện tại toàn bộ tỉnh Liêu Đông đều nằm dưới quyền của ông ấy. Đối mặt với người quyền cao chức trọng như vậy, một con tép nhỏ như hắn có cảm giác không bình thường, thực không trách được!

Lần này, Lương Thần được Bí thư Lý bảo vào phòng đọc sách. Kỳ thật bắt đầu từ cửa bước vào, Lương Thần đã để ý tới vẻ mặt nghiêm túc của cô Nghiêm. Đi vào phòng đọc sách lại thấy vẻ mặt không hài lòng của Bí thư Lý, hắn lập tức chột dạ.

- Tiểu Thần, gần đây cậu làm việc rất xuất sắc! Rất đáng khen ngợi!

Bí thư Lý cố gắng nói ra câu đầu tiên, nhưng vẻ mặt vẫn chưa dịu đi nhiều.

Lương Thần ngừng thở, đợi Bí thư tỉnh ủy nói câu tiếp!

- Tiểu Thần, cậu năm nay hai mươi bốn tuổi! Ừ, so với Đình Đình nhà tôi thì kém một tuổi.

Bí thư Lý bỗng nhiên chuyển câu chuyện khiến Lương Thần có cảm giác hết hồn.

- Cậu có nghĩ tới việc lấy vợ chưa? Hai mươi bốn tuổi rồi, cũng đã tới tuổi lập gia đình.

Từ lúc từ cửa bước vào tới giờ, Bí thư Lý nói liên tiếp ba câu, Lương Thần cơ bản chưa có cơ hội mở miệng.

- Bây giờ tạm thời cháu muốn tập trung công tác. Cháu vẫn còn chưa tính tới việc lập gia đình!

Lương Thần bất chấp trả lời.

- Lập gia đình và lập nghiệp cũng không có gì xung đột với nhau! Lúc tôi hai mươi bốn tuổi, Đình Đình đã lên một tuổi.

Bí thư Lý trên mặt lộ vẻ cười như không cười. Ông lấy ngay mình làm ví dụ làm Lương Thần hết cớ bác lại mình.

- Nhưng mà cháu không muốn kết hôn sớm như vậy, hơn nữa cháu đã có...!

Lương Thần vội nói, sau đó chưa nói hết câu đã bị bí thư Lý cắt ngang.

- Kết hôn đương nhiên không cần sớm như vậy. Nhưng cần xác định một chút quan hệ của cậu và Đình Đình. Tôi thân là Bí thư Tỉnh ủy, không thể để cho người khác chỉ trỏ nói xấu sau lưng, phải không?

Bí thư Lý giọng rất bình thản nhưng lại hàm súc mãnh liệt khiến người khác không thể phản bác!

Hả! Lương Thần trong nháy mắt ngây ra, hắn không nghĩ bí thư Lý lại kết luận trực tiếp như vậy, không cần phân trần đã nhận định rõ quan hệ giữa hắn và Lý Hinh Đình.

- Bí thư Lý!

Lấy lại tinh thần, Lương Thần vội mở miệng nói. Hắn phải tự mình biện giải một chút, nếu không sự việc hiểu lầm này sẽ đi xa hơn!

- Tôi biết cậu muốn nói gì!

Bí thư Lý vung tay lên đầy khí thế, giống như một lưỡi dao sắc bén vô hình làm cho Lương Thần định định nói phải im bặt. Ông thích thú nhìn Lương Thần rồi thản nhiên nói:

- Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, có một số việc không cần vội vàng cự tuyệt. Hãy suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định một cách thận trọng, tất cả sẽ có lợi cho cậu! Thôi, hôm nay nói đến đây, đi chơi cùng Đình Đình đi.