Quan Lộ Trầm Luân

Chương 145: Thiệp mời




Nguồn truyện: Truyện FULL

Lương Thần đờ đẫn đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Nhìn theo bóng của chàng thanh niên dần dần khuất sau cánh cửa phòng, Lý Thư Hãn mỉm cười. Cho dù đối phương có cá tính, trong lòng lại có ý không đồng ý, nhưng đối mặt với sự áp bách của nhân vật cấp cao uy nghiêm cũng không tỏ vẻ cự tuyệt rõ ràng. Tạm thời như vậy là tốt rồi, ông sẽ không bức bách quá và sẽ cho hắn một thời gian suy nghĩ như thế nào mới là thích hợp nhất! Cầm tách trà lên uống một ngụm, bên tai bỗng nhiên có một âm thanh yếu ớt vang lên:

- Bí thư Lý, cháu có người yêu rồi!

Ngẩng đầu lên thì thấy chàng thanh niên trẻ tuổi kia đang dựa lưng vào cửa phòng, ánh mắt lấp lánh, nhưng vẫn kiên trì đón nhận sự giận dữ của ông. Cùng với vẻ giận dữ ngày càng tăng của ông, trên khuôn mặt của Lương Thần sự quật cường càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng đối phương dường như biến thành một con gà trống đành phải đấu, thẳng thắn kiên định gấp mười lần so với vừa rồi, lặp lại:

- Bí thư Lý, cháu có người yêu rồi!

Trong đôi mắt của Lý Thư Hãn thoáng lóe lên tia sắc bén nhìn người trẻ tuổi này dám can đảm khiêu chiến với quyền uy của ông. Công bằng mà nói, ông khâm phục sự can đảm của người thanh niên trẻ tuổi này, nhưng mà không phải vì thế mà ông tha thứ cho thái độ phản kháng này của hắn.

- Cậu nói cái gì?

Lý Thư Hãn nheo hai mắt lại, giọng nói trầm hẳn xuống.

Lương Thần nuốt nước bọt một cách khó khăn. Câu nói vừa rồi của Lý Thư Hãn dường như đã làm tiêu hao dũng khí và can đảm của hắn. Vận mệnh con người chính là khó nắm bắt như vậy. Hắn may mắn khi không cần lo lắng bị Đằng gia trả thù, rồi lại không muốn mà vẫn phải đụng vào vảy ngược của Bí thư Lý (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận). Hắn biết rõ,chỉ cần một câu nói của đối phương có thể quyết định con đường làm quan của hắn. Theo ý của Bí thư Lý, làm rể hiền của Bí thư Tỉnh ủy không có gì là không tốt, thậm chí đây còn là mơ ước của bao người. Nhưng hắn thực sự làm không nổi. Cho dù hắn có thể dứt bỏ tình cảm với Diệp Thanh Oánh, hắn cũng không qua được cánh cửa lương tâm của mình. Cho nên việc này là không thể thương lượng! Nhưng trước mắt đối kháng với Bí thư Tỉnh ủy, cũng là cực kỳ không sáng suốt. Bởi vì hắn cơ bản không có khả năng đối kháng!

- Chú Lý!

Lương Thần quyết định thay đổi mềm xuống, đi đến trước mặt Lý Thư Hãn xưng hô như người trong gia đình, cười nói:

- Chú, rốt cuộc chú cảm thấy cháu có chỗ nào tốt?

- Không có chỗ nào tốt!

Thấy tên tiểu tử quật cường bỗng nhiên thả lỏng, Lý Thư Hãn có vẻ ngạc nhiên, sự tức giận trong lòng cũng bình ổn một chút, hừ lạnh một tiếng nói.

- Đúng, đúng!

Lương Thần lập tức nháy đôi lông mày, liên thanh nói:

- Chú xem, cháu vừa không có nhà vừa không đẹp trai, so với tiêu chuẩn kén chồng của chị Đình cách xa vạn dặm. Nếu chú bắt ép cháu thành hôn, chị Đình chắc sẽ không được hạnh phúc!

- Nếu không phải bởi vì Đình Đình thích cậu, cậu nghĩ mắt tôi kém như vậy sao?!

Nhìn đối phương nóng lòng muốn thể hiện bản thân trong sạch, Lý Thư Hãn vừa bực mình lại vừa buồn cười, chỉ vào mặt đối phương ngạo nghễ nói:

- Con gái của Lý Thư Hãn tôi chọn loại người nào lại không được. Nếu tính người ưu tú, trẻ tuổi thì cũng được hàng loạt, nhưng Đình Đình ương bướng, cố tình coi trọng cậu!

Điều này sao có thể? Nghe xong lời nói của Bí thư Lý, đầu óc Lương Thần như sụp đổ. Chị Đình thích hắn? Hắn một chút manh mối cũng không nhìn ra, từ lúc nào chị Đình hạ tiêu chuẩn kén chồng xuống vậy?

- Nếu không tin thì cứ đến hỏi Đình Đình!

Bí thư Lý phất phất tay ra hiệu đối phương ra ngoài.

- Vâng!

Lương Thần lần này đáp rất nhanh, xoay người đi ra khỏi phòng. Nhưng trước lúc đóng cửa một khắc, hắn lại quay đầu mạnh mẽ nói với Bí thư Lý một câu:

- Bí thư Lý, cháu thực sự là có người yêu rồi!

Bịch! Lý Thư Hãn tiện tay ném ra một quyển sách nện xuống trước cửa phòng. Thằng ranh con khốn khiếp này!

Ra khỏi cửa phòng, Lương Thần cảm thấy sau lưng lành lạnh, đó là mồ hôi ướt nhẹp. Quay người trở lại phòng khách, thấy cô Nghiêm không còn ở đấy nữa, chỉ có Lý Hinh Đình ngồi ở ghế salon, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhìn hắn.

- Chị Đình!

Lương Thần xoa xoa tay, hắn cảm thấy mình thật khó mở miệng. Chẳng lẽ lại ngốc nghếch hỏi đối phương một câu giật mình: "Chị thích em à?" Bí thư Lý đương nhiên là không có khả năng nói dối, nhưng hắn thế nào vẫn cảm thấy chuyện này không thể tin nổi!

- Tiểu Thần chúng ta ra ngoài một chút!

Nói cho cùng Lý Hinh Đình làm chị cũng rất nhiều năm, mặc dù trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng lời nói vẫn lưu loát, dắt tay Lương Thần đi ra cổng.

Lương Thần nghĩ cũng tốt, ở trong nhà Bí thư Lý có rất nhiều điều nói không nên lời, ra ngoài sẽ bớt lo lắng hơn.

Nghe tiếng cổng mở, Bí thư Lý và vợ Nghiêm Lệ không hẹn mà cùng từ phòng sách và phòng ngủ đi ra.

- Thế nào?

Nghiêm Lệ vội vàng hỏi.

- Tiểu Thần này đúng như Đình Đình đã nói, rất là ương bướng!

Bí thư Lý vẻ mặt bình thản, trên mặt không một chút tức giận. Ông cầm tách trà đi tới ngồi xuống ghế salon trước, thản nhiên nói:

- Nên nhắc nhở, anh đều nhắc nhở rồi. Về sau thế nào còn phải xem Đình Đình và nó có duyên phận hay không!

- Cũng đúng, dưa hái xanh thì không ngọt!

Nghiêm Lệ ngẫm nghĩ một lát cũng gật đầu nói:

- Hơn nữa em cảm thấy Đình Đình nói cũng phải. Nếu như Lương Thần vì Đình Đình là con gái của Bí thư Tỉnh ủy mà bỏ người yêu của mình thì người như vậy cũng không đáng để con gái thích!

- Ừ, chuyện này trước hết cứ vậy đi. Con cháu đều có phúc của con cháu. Có những việc bố mẹ không có sức làm!

Lý Thư Hãn thở dài nói.

Lương Thần bị Lý Hinh Đình kéo ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, sánh vai đi cùng hắn trên đường phố. Trầm mặc thật lâu, Lý Hinh Đình mới thấp giọng nói:

- Bố chị đã nói với cậu những gì?

- Bí thư Lý khen em tuổi trẻ đầy hứa hẹn, công việc làm rất xuất sắc!

Lương Thần đỏ mặt đáp:

- Còn nói chị có hơi thích em!

- Ừ, là có một chút như vậy!

Lý Hinh Đình kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đôi mắt đẹp bừng lên đạo lý:

- Cậu không cần phải bận tâm, cũng không cần phải có áp lực gì. Tính ra thì chúng ta không có khả năng đó. Nhưng chị vẫn là chị Đình của cậu như cũ, cũng sẽ che chở cho cậu như ngày nào.

Lương Thần trong lòng nóng lên, đưa tay nắm lấy đôi tay ngọc ngà của đối phương. Từ khi bắt đầu học đại học, người chị này vẫn luôn chiếu cố hắn. Bất luận là ở Tây Phong hay ở Liêu Dương, khi hắn lâm vào cảnh khốn cùng, nghĩ không còn chỗ nào trợ giúp thì Lý Hinh Đình vẫn ở bên cạnh hắn. Đối với nghĩa tình này, hắn cả đời cũng không báo đáp được!

- Trở về đi, chị biết có người còn đang chờ cậu ăn cơm tối.

Lý Hinh Đình là người biết điều nên ngăn một chiếc taxi cho Lương Thần, sau đó dịu dàng vẫy tay tạm biệt. Nhìn thấy Lương Thần ngồi trên taxi vẻ mặt cảm động, đã đi xa rồi còn ló đầu ra vẫy tay, Lý Hinh Đình vẻ mặt lộ ra sự đắc ý, nhẹ nhàng nắm bàn tay lại, trong lòng thầm hô: "Yah". Người đàn ông này không phải thích sự dịu dàng khoan dung sao? Hắn phải toàn tâm toàn ý trả ơn cho bổn cô nương. Từ hôm nay trở đi, bổn cô nương sẽ thực hiện toàn diện kế hoạch cướp đoạt. Tiểu Thần là tài sản riêng của mình, người khác đừng hòng tranh giành!

Phải bỏ thời gian tìm hiểu làm rõ bạn gái Lương Thần là ai! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Diệp Tử Thanh là xinh đẹp tới mức hại nước hại dân thì cô em Diệp Thanh Oánh chắc chắn cũng không kém. Càng khó khăn càng có tính khiêu chiến, bổn cô nương sẽ không thua!

Bừng cháy lên ý chí chiến đấu, Lý Hinh Đình toàn thân phảng phất ánh hào quang lóa cả mắt. Cùng với tiếng lanh lảnh của đôi giày cao gót là dáng đi cực kỳ tự tin, rất nhanh biến mất khỏi cửa trụ sở Tỉnh ủy.

Lương Thần ngồi xe taxi tới khu chung cư Liên Hoa.

Khi về đến Diệp gia thì đã gần 7 giờ tối. Trên bàn đã bày biện rất nhiều đồ ăn nhưng ai cũng đều không nhúc nhích. Ba người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm vẫn đang đợi hắn về.

Hành động vừa rồi của Lý Hinh Đình không làm cho Lương Thần cảm động nổi. Thấy cảnh tượng ba người phụ nữ chờ đợi mình,, thưởng thức đồ ăn do Vương Phỉ Hạm nấu, bên cạnh lại có hai cô gái xinh đẹp, trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúc lạ thường.

Ăn xong cơm tối, Lương Thần cùng ba người ngồi ở phòng khách trò chuyện. Lương Thần phát hiện thần sắc của Vương Phỉ Hạm dường như có chút gì lo lắng không yên. Vẻ mặt Diệp Tử Thanh cũng hơi cổ quái.

Hắn thoáng nhìn Diệp Thanh Oánh hỏi dò, đã thấy cô hơi lắc đầu tỏ ý cũng không biết.

- Con gái yêu, tối ngày kia có một bữa tiệc rượu, con và Tử Thanh đi với mẹ được không?

Dường như lưỡng lự rất lâu, trên khuôn mặt tươi đẹp rạng ngời cuối cùng cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn Diệp Thanh Oánh dịu dàng hỏi.

- Tiệc rượu gì ạ?

Đôi mày thanh tú của Diệp Thanh Oánh hơi nhíu lại. Cô vốn trời sinh tính không thích giao tiếp. Đối với cô mà nói, tham gia hoạt động giao tiếp này chi bằng ở nhà đọc sách thì hay hơn.

- Là một buổi tiệc giới thiệu hàng cao cấp!

Vương Phỉ Hạm giải thích một câu đơn giản.

- Con có thể không đi không?

Diệp Thanh Oánh vẻ mặt thản nhiên nhìn mẹ mình. Kỳ thật cô rất rõ mẹ nói như vậy là rất hy vọng cô có thể đi dự cùng với mẹ. Diệp Thanh Oánh có chút tò mò, những loại tiệc như vậy mẹ có thể đi một mình, vì sao muốn cô và chị Tử Thanh cùng đi?

- Oánh Oánh không muốn đi thì thôi. Ngày kia là ngày lễ quốc khánh, buổi tối bảo Lương Thần đi cùng em!

Diệp Tử Thanh xinh tươi cười, tuy nhiên trong nụ cười lại lộ ra vài phần nặng nề.

- Được rồi!

Vương Phỉ Hạm khẽ thở dài một tiếng, ngón tay dài mịn màng lật qua lật lại một tấm thiệp mời màu vàng. Con gái không muốn đi thì không đi! Chỉ có điều ông ấy có vì vậy mà tức giận hay không?

- Tiệc rượu giới thiệu hàng cao cấp gì cơ?

Lương Thần không kìm nổi hỏi một câu. Hắn thực sự cảm thấy Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh có chút gì quái lạ. Dường như đang lo lắng điều gì?

- Tháng sau là tháng mười. Từ ngày mùng ba tới mùng năm, trung tâm triển lãm tại Liêu Dương sẽ tổ chức một cuộc triển lãm giới thiệu hàng cao cấp quốc tế. Mà đêm tiệc rượu sang trọng này chính là để tuyên truyền trước cho cuộc triển lãm đó. Địa điểm tổ chức là ở câu lạc bộ Hoàng Triều!

Vương Phỉ Hạm lưng tựa vào ghế salon, đôi bồng đào đầy đặn phập phồng dưới làn chiếc áo ngủ màu xanh lam.

Lương Thần khẽ à một tiếng. Trên thực tế, với cái gọi là hàng cao cấp hắn cũng không hiểu biết nhiều lắm. Nguyên nhân thì cũng không có gì sâu xa. Mỗi tháng tiền lương của hắn chỉ có hai ngàn nhân dân tệ. Muốn mua được những món hàng xa xỉ là điều không thể tưởng. Cái gọi là hàng hiệu quốc tế thì hắn cũng đã nghe qua nhưng cái buồn cười nhất là hắn thậm chí chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa của tên thương hiệu đó.

Điều này làm cho Lương Thần cảm thấy, trong khoảng thời gian này thoạt nhìn thì hắn rất gần với Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh, nhưng kỳ thực khoảng cách vẫn còn rất xa.

Qua một đêm, sáng hôm sau Lương Thần lái xe về cục Công an thành phố. Vừa mới quay về văn phòng đại đội trưởng của mình, cô thư ký Quả ớt nhỏ Hồng Hồng đã hấp tấp xông vào, đưa ra một thiếp mời, lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Lương Thần hoài nghi mở tấm thiệp ra đọc nội dung trong đó.

- Lương tiên sinh, vào lúc 8h tối ngày 3 tháng mười, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu. Kính mời Lương tiên sinh đến tham dự bữa tiệc cùng với chúng tôi.

Phía cuối là ba chữ rồng bay phượng múa to đùng: Lâm Tử Hiên!