Quan Lộ Trầm Luân

Chương 149: Lời mời ép buộc




- Tiểu Phong thế nào rồi?

Quan tâm đến con trai của mình nên vừa bước đến cửa, Chủ nhiệm Tiếu đã cất tiếng hỏi.

- Phỉ Hạm, chị và Tiểu Phong xin quấy rầy em một đêm. Không biết có tiện cho em không vậy?

Phu nhân Tiếu ngồi trên ghế salon nhìn Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh đang nói chuyện phiếm với một chàng trai nên cố ý lên tiếng hỏi.

- Để Tiểu Phong ngủ lại phòng đọc sách, chỉ sợ không được tốt cho cậu ấy.

Vương Phỉ Hạm giật mình nhưng vẫn khéo léo trả lời.

- Không sao đâu. Tiểu Niếp cũng đã say quá rồi, ngủ lại phòng đọc sách sẽ không quấy rầy mọi người. Phỉ Hạm, chị em chúng ta lâu rồi không gặp. Sẵn tiện tối nay hàn huyên một chút.

Chủ nhiệm Tiếu không chút khách sáo nói.

Khi nghe đến điều này, Vương Phỉ Hạm không thể từ chối, đành phải gật đầu.

Diệp Tử Thanh nhíu mày, dường như định nói điều gì đó nhưng bị Diệp Thanh Oánh dùng mắt cản lại. Lương Thần trong lòng có chút không thoải mái. Chỗ mà hắn thường ngủ lại bị người đàn ông khác chiếm mất. Đáng giận nhất là câu nói sau cùng của Chủ nhiệm Tiếu khiến hắn không thể không quay về cục công an thành phố.

- Cô, cháu xin phép ra về.

Lương Thần cảm thấy mình lưu lại cũng không có ích gì. Vì thế lập tức đứng dậy cáo từ.

Vương Phỉ Hạm vừa buồn cười vừa có chút tức giận nhìn chàng trai rồi dịu dàng nói một câu:

- Để Oánh Oánh tiễn cháu ra cửa.

- Con về phòng trước. Dì và cô cứ thong thả nói chuyện.

Diệp Tử Thanh nói một câu, rồi đi đến phòng ngủ của Diệp Thanh Oánh.

Nhìn Diệp Thanh Oánh và Lương Thần cùng sánh vai nhau bước ra cửa, sắc mặt của phu nhân Tiếu không được tốt, quay sang Vương Phỉ Hạm nói:

- Phỉ Hạm, sao em lại để cho Oánh Oánh đi chung với cái cậu Lương Thần kia? Thế còn Tiểu Phong nhà chị thì như thế nào? Cháu nó thật lòng thích Oánh Oánh. Em xem, tối nay nó say như vậy chính là mượn rượu để tiêu sầu.

- Không còn cách nào, chị à. Oánh Oánh đã trưởng thành. Có rất nhiều việc mà người làm mẹ như em không thể can thiệp. Nhất là những vấn đề về tình cảm, em lại càng không thể nhúng tay vào. Oánh Oánh sẽ phản kháng lại dữ dội hơn.

- Chị muốn nói một câu, Oánh Oánh và chàng thanh niên kia thật sự không xứng với nhau. Một người quá bình thường như vậy thật là khó hòa hợp với vị trí của những người như chúng ta. Ví dụ, bữa tiệc rượu tối hôm kia, Oánh Oánh có tư cách tham gia và Tiểu Phong cũng vậy. Cho dù, chàng thanh niên đó tham dự nhưng liệu có làm nở mày nở mặt Oánh Oánh không? Chỉ sợ là cậu ấy cũng cảm thấy không thoải mái. Chị không phải cố ý muốn phân biệt giai cấp nhưng vô hình ở bên trong, vị trí của mỗi người sẽ tự biểu hiện ra ngoài.

Lời nói của phu nhân Tiếu thật sự sắc bén, thấu hiểu được chủ ý của Vương Phỉ Hạm. Những lời bà ấy nói cũng có phần hợp lý.

- Oánh Oánh đã thích thì em cũng không còn biện pháp nào.

Vương Phỉ Hạm thấy không nên đôi co về vấn đề này nữa, liền nói:

- Tiếu tỷ, Tiểu Phong đã tốt nghiệp lâu như vậy, chị đã chuẩn bị cho cháu nó như thế nào rồi?

- Chị muốn cháu nó quay về thủ đô nhưng nó vì Oánh Oánh mà không chịu đi.

Phu nhân Tiếu liếc Vương Phỉ Hạm một cái, giọng nói có chút khẩn cầu:

- Phỉ Hạm, em hãy giúp Tiểu Phong đi. Nó thật lòng yêu thích Oánh Oánh. Chị và anh Niếp cũng đặc biệt hy vọng Oánh Oánh có thể thành con dâu nhà chị.

- Không phải là em không muốn giúp mà là không thể giúp được.

Vương Phỉ Hạm cảm thấy đau đầu đáp lại. Bà muốn chuyển sang đề tài khác nhưng đối phương lại kéo chuyện đó trở về.

- Bữa tiệc rượu ngày mốt, chúng ta sẽ yêu cầu Tiểu Phong tham gia cùng với Oánh Oánh. Sau này, em nên tạo nhiều cơ hội để Tiểu Phong và Oánh Oánh có thể ở chung với nhau. Chị không tin con trai của mình lại thua kém cái cậu Lương Thần kia.

Trên mặt phu nhân Tiếu lộ ra vẻ không phục.

- Em sẽ cố!

Vương Phỉ Hạm đáp cho có lệ.

Diệp Thanh Oánh tiễn Lương Thần xuống dưới lầu, sau đó dịu dàng cười nói:

- Đừng buồn nữa, dì Tiếu và Niếp Phong cũng chỉ ở một đêm thôi mà.

- Anh không phải là người nhỏ mọn như vậy đâu.

Lương Thần mạnh miệng đáp.

- Chị Tử Thanh nói anh là một người đàn ông hẹp hòi.

Dưới ánh trăng, Diệp Tử Thanh dịu dàng giống như một bông hoa thủy tiên, hương thơm tỏa ra từ thân thể, ánh mắt sáng, khóe môi nở nụ cười lưu luyến người yêu.

Diệp Thanh Oánh ngẩng đầu lên, lặng yên không một tiếng động, lưu lại trên má Lương Thần một nụ hôn nhẹ nhàng. Sau đó cô thẹn thùng, xoay người chạy nhanh vào, chỉ lưu lại một hương thơm khó quên.

Lương Thần vừa vuốt má cười ngây ngô. Đắm chìm trong hạnh phúc vô biên, hắn không kìm nổi lòng tham mà nghĩ đến sẽ càng tuyệt hơn nếu được người đẹp hôn lên môi.

Một mình trở về ký túc xá, Lương Thần phá lệ không rửa mặt mà lên giường ngủ liền. Trong giấc mộng, hắn thấy mình đang hôn say đắm lên đôi môi mềm mại của cô gái. Kết quả, sáng hôm sau tỉnh lại, hắn thấy chiếc gối của mình dính đầy nước miếng.

Lương Thần chú tâm vào việc học. Rồi một ngày nữa lại trôi qua. Buổi tối, Diệp Thanh Oánh gọi điện thoại xin lỗi vì hôm nay và ngày mai đều phải dẫn gia đình hai cậu đi du ngoạn. Tối mai còn phải tháp tùng mẹ và chị Tử Thanh đi tham dự buổi tiệc rượu đánh giá các minh tinh. Điều này làm cho Lương Thần cảm thấy có chút thất vọng.

Trên thực tế, giờ phút này, Diệp Thanh Oánh cũng cảm thấy phiền lòng. Ngày hôm nay, cô bị thím cả, thím hai và các anh chị họ bắt dẫn đi mua sắm. Đồng hành còn có dì Tiếu và Niếp Phong. Chị họ Vương Đồng đều không ngớt huyên thuyên cái miệng. Lúc thì nói là vòng cổ của mình trị giá bao nhiêu tiền, lúc thì ca ngợi ban trai của mình giàu có như thế nào, săn sóc mình ra sao. Chị họ Vương Lỵ, anh họ Vương Lỗi cộng thêm hai vợ chồng cậu mợ đều bóng gió, ngấm ngầm muốn ám chỉ cô muốn chọn bạn trai phải cẩn thận, nhất định là phải chọn người có gia thế tốt.

Diệp Thanh Oánh biết gia đình cậu cả và cậu hai đều muốn cô quen Niếp Phong. Nhưng họ càng làm như vậy thì cô lại càng cảm thấy phản cảm. Cô chỉ đơn thuần muốn chọn người mà cô thích chứ không muốn mình trở thành một vật sở hữu của ai khác. Huống chi những người đàn ông kia chưa chắc đã bằng chàng thanh niên mà cô đã lựa chọn.

Diệp Thanh Oánh thật lòng không muốn tham dự cái buổi giám định hay là bữa tiệc rượu kia. Nhưng cuối cùng cô lại không thể từ chối lời khẩn cầu của mẹ. Cô muốn Lương Thần đi chung nhưng lại sợ chạm đến sự nhạy cảm của người đàn ông.

Lương Thần cuối cùng cũng vượt qua được ngày cuối cùng của tháng chín, đồng thời điều chỉnh lại trạng thái của mình. Trong ngày lễ quốc khánh 1/11, Lương Thần đến trường đại học để đón Lan Nguyệt. Còn về phần Hàn Toa Toa thì ngày ba mươi đã được gia đình cậu đón đi rồi, chuẩn bị đi du ngoạn núi Hoàng Sơn.

Hôm nay là ngày lễ quốc khánh, Lương Thần và Lan Nguyệt ở cùng với nhau. Hắn đã tính ngày mai trở về huyện Tây Phong thành phố Long Nguyên. Hắn đã rời nhà ba tháng mà chỉ mới về thăm nhà có hai lần thôi. Nói thật, nói về lòng hiếu thảo thì chắc hắn không có đủ tư cách để so sánh với Lý Nha Nội.

Buổi sáng thì đưa Lan Nguyệt đi dạo. Buổi trưa thì cùng ăn gà rán Kentucky. Nhìn Lan Nguyệt vui vẻ, Lương Thần cũng cảm thấy ấm áp, véo chóp mũi của cô bé một cái.

Hai người đi chơi đến tận 6h tối. Do nghỉ lễ nên những bạn cùng phòng của Lan Nguyệt đều về hết. Lương Thần quyết định để cô bé ngủ một đêm tại nhà Diệp Thanh Oánh. Ngày hôm sau sẽ cùng hắn quay về Tây Phong.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Thanh Oánh để gửi Lan Nguyệt một đêm thì chợt nghe chuông điện thoại của mình vang lên. Khi hắn bắt điện thoại thì nghe một giọng nói có vẻ thân thiết gọi cho hắn:

- Tiểu Lương à, tôi là Chủ nhiệm La ở ban chính trị đây. Cậu đang ở bên ngoài à? Ừ, vậy thì cậu lập tức quay trở về cục công an. Có người cần gặp cậu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Cúp máy, Lương Thần cảm thấy nghi hoặc. Hôm nay là ngày 01 tháng 10, rốt cuộc ai đã đến tìm hắn? Còn khiến cho Chủ nhiệm La phải gọi điện thoại cho hắn? Hơn nữa, nghe giọng của Chủ nhiệm La có vẻ gấp gáp. Không còn cách nào khác, Lương Thần đành phải dẫn theo Lan Nguyệt đến cục công an thành phố.

Mang theo cô bé đến văn phòng cục công an thành phố, ngay tại cửa phòng của mình ở ký túc xá, hắn đã gặp người cần tìm hắn. Chuẩn xác mà nói, là bốn người đàn ông mặc đồ đen.

Lương Thần giật mình kinh hãi. Hắn đã nhận ra một trong bốn người đàn ông đó chính là hộ vệ cho người đàn ông đầu bạc Lâm Tử Hiên đêm hôm đó. Tại sao bọn họ lại đến đây? Họ muốn gây bất lợi cho hắn? Đây là cục công an, chẳng lẽ bọn họ muốn ngang nhiên hành hung?

Hắn chú ý đến hai người đàn ông trong đó có mang theo một vali to. Điều này không khỏi khiến cho Lương Thần liên tưởng đến việc có phải những người này muốn thủ tiêu hắn rồi bỏ vào trong vali lớn này rồi mang đi?

Nhẹ nhàng thở ra một hơn, Lương Thần biết mình đang tự dọa bản thân mình. Đối phương và hắn không có thâm thù đại hận gì thì không thể gây ra loại tội ác này. Chỉ có điều, hắn không thể không đề phòng trước.

Lan Nguyệt tò mò nhìn những người đàn ông này. Cô bé cảm thấy họ ăn mặc giống như vệ sĩ của những nhân vật quan trọng trên TV. Ừ, nếu bọn họ đeo thêm một cái kính râm nữa thì lại càng giống hơn.

- Lương tiên sinh!

Khuôn mặt của người đàn ông không biểu hiện chút tình cảm nào lên tiếng nói:

- Chủ tịch yêu cầu chúng tôi đến đón cậu và vị tiểu thư này đến tham gia buổi tiệc rượu.

Lương Thần lập tức ngây người ra. Những người này đến đón hắn, không ngờ lại còn muốn đón thêm cả Lan Nguyệt đến tham gia cái gọi là bữa tiệc rượu kia. Lâm Tử Hiên kia rốt cuộc muốn điều gì đây?

Lấy lại bình tĩnh, Lương Thần tươi cười nói:

- Cám ơn Chủ tịch Lâm đã có nhã ý. Chỉ có điều tôi và em gái của mình không muốn tham gia vào bữa tiệc đó. Cho nên, thành thật xin lỗi mọi người phải ra về tay không rồi.

- Rất xin lỗi, Lương tiên sinh. Mệnh lệnh của Chủ tịch là phải gặp được cậu và tiểu thư này tại bữa tiệc.

Ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng vào Lương Thần, giọng điệu biểu hiện một sự mạnh mẽ, ẩn chứa hàm ý không để cho đối phương cự tuyệt.

- Tôi không đi và em của tôi cũng sẽ không đi.

Lương Thần giơ tay kéo Lan Nguyệt ra phía sau lưng. Hắn cảm giác được đối phương đang có ý trao đổi ở đây.

- Lương tiên sinh, xin cậu đừng để chúng tôi phải khó xử.

Nét mặt của người đàn ông không chút thay đổi, nhanh như chớp vươn tay ra.

Sớm có phòng bị nên Lương Thần đồng thời cũng vươn tay theo. Nhưng chỉ được nửa đường là phải thâu tay về, thay vào đó là một khuỷu tay linh hoạt, sắc bén.

Quả nhiên là vậy! Người đàn ông mặc đồ tay nheo mắt lại, tay phải nắm thành quyền, đón nhận khuỷu tay nhọn của đối phương.

Lương Thần tiến lên một bước, khuỷu tay của hắn đánh thẳng vào cằm của đối phương, đồng thời chân phải cũng bước lên, hơi cong lại thúc thẳng vào bụng đối phương. Đây chính là chiêu thức sát thủ mà Phong thúc đã dạy cho hắn.

Người đàn ông mặc đồ tây trong mắt hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh khỏi khuỷu tay của Lương Thần, đồng thời gạt chân của hắn ra và thúc thẳng vào bụng của hắn.

Lương Thần cảm thấy nao nao. Người đàn ông mặc đồ tây đang nắm chặt tay của hắn, đồng thời đánh mạnh vào khuỷu tay của hắn. Hắn chỉ kịp nghe một âm thanh xoẹt qua tai của mình.

- Anh!

Lương Thần không kìm nổi lùi về sau, ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương.

- Cậu đến từ huyện Tây Phong của thành phố Long Nguyên. Chắc hẳn chiêu thức dùng khuỷu tay này là do Nghiêm Phong truyền lại.

Trên mặt người đàn ông mặc đồ tây hiện lên một nụ cười. Thoạt nhìn thì cảm thấy có chút cứng nhắc nhưng tỏa sáng như ánh mặt trời. Chà, cũng rất là thu hút đấy!