Quan Lộ Trầm Luân

Chương 359: Phỏng vấn




Buổi sáng ngày hai mươi lăm, trước cửa lớn nhà khách Giang Vân và các đường phố xung quanh đứng đầy thí sinh dự thi cùng với người nhà của họ. So với kỳ thi vào cấp III và kỳ thi đại học thì cuộc thi tuyển công vụ lần này trực tiếp quyết định vận mệnh tiền đồ của con người nên có phần được quan tâm hơn. Chưa nói đến việc sẽ có công ăn việc làm ổn định, lương thưởng hậu hĩnh. Nhưng trên thực tế ai cũng đều biết rằng trúng tuyển kỳ thi công vụ cũng đồng nghĩa với việc sẽ nắm giữ được vận may này. Dưới chế độ hiện hành của Quốc gia thì tiền lương cũng như phúc lợi của nhân viên công vụ cao như thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày.

Đúng tám giờ, cổng lớn nhà khách huyện Giang Vân mở ra. Từng nhóm thí sinh cầm trong tay giấy báo dự thi và chứng minh thư nối đuôi nhau mà vào. Phụ trách kiểm tra giấy chứng nhận của thí sinh chính là nhân viên thuộc Phòng nhân sự huyện Giang Vân. Bên cạnh bọn họ còn có vài người cảnh sát nhân dân trong trang phục màu xanh nhạt.

Ba mươi thí sinh của ngày phỏng vấn đầu tiên đi vào nhà khách. Sau khi lấy số thứ tự phỏng vấn từ chỗ nhân viên công tác thì được sắp xếp đến mấy căn phòng để nghỉ ngơi chờ được gọi vào. Nói là nghỉ ngơi nhưng có thí sinh nào yên tâm mà nghỉ ngơi đâu. Hoặc là thì thầm bàn tán, hoặc là ngồi một mình lo lắng không yên, hoặc là nước đến chân mới nhảy, cuống lên ngồi rì rầm ôn lại mấy câu trả lời.

Đương nhiên, các loại khác không phải không có. Mấy thí sinh trong phòng 207 không có vẻ khẩn trương chút nào. Trong đó có ba viên bộ đội đặc chủng tinh anh xuất ngũ do Lan Kiếm giới thiệu và Lương Thần một lòng muốn mời chào là Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu và Từ Dịch Lãng.

Trong một trăm năm mươi người, điểm số thi viết của bọn họ xếp trong top 20. Ở cuộc thi nhân viên công vụ, điểm số thi viết và phỏng vấn đều chiếm một nửa như nhau. Chỉ cần kết quả phỏng vấn không quá tệ thì việc bọn họ trúng tuyển là không thành vấn đề.

Đáng nhắc tới chính là, trong số các thí sinh hôm nay có mấy cô gái đặc biệt được mọi người chú ý. Mọi người đều biết rằng, trong cuộc thi tuyển nhân viên công vụ lần này của Phòng công an huyện Giang Vân chỉ có hai vị trí nữ cảnh sát làm kế toán và hành chính văn thư. Điều này có thể gọi là "muôn người chọn một". Bởi vậy có thể thấy được, hai vị trí này được cạnh tranh kịch liệt ra sao.

Ở trên hành lang tầng hai của nhà khách, có thể thấy vài thí sinh đứng ở cửa nhìn, mấy thí sinh nam khác tuy đang rất lo lắng nhưng cũng không quên thỉnh thoảng liếc về phía mấy cô gái đang đứng ở góc cầu thang. Một người bạo dạn hơn một chút đã tiến lên chủ động đi đến gần.

Trong số ba nữ thí sinh, đặc biệt có một cô gái thân hình thon thả, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin luôn tươi cười, đôi mắt sáng long lanh như nước hồ làm cho người ra cảm thấy rất dễ chịu. Cách ăn mặc đơn giản áo sơ mi và quần jean cũng khiến cô gái càng thêm vẻ tươi vui, trẻ trung.

Hai nữ thí sinh khác không hẹn mà cùng quay đầu nhìn cô gái với ánh mắt e dè và phòng bị. Hai cô đều biết rõ rằng, cô gái tràn đầy tự tin và cuốn hút này nhất định sẽ là đối thủ mạnh nhất của các cô.

- Xin chào, có thể làm quen một chút không? Tôi là Dương Duệ.

Một người thanh niên cao ráo, khuôn mặt đẹp trai đi tới, rất thẳng thắn nói với cô gái.

- Xin chào, tôi là Phương Biến Biến.

Cô gái xinh đẹp cũng thoải mái đáp. Tuy nhiên sau đó cô lập tức nghiêng người đi chỗ khác, dường như không có hứng thú nói chuyện với chàng thanh niên.

- Lần này phỏng vấn, nghe nói là rất nghiêm.

Dương Duệ cũng không phải là người mới thấy khó đã rút lui, y chủ động tìm đề tài để nói. Ánh mắt y đảo qua mặt hai cô gái kia, dường như cũng muốn kéo hai cô vào phạm vi nói chuyện.

- Đúng vậy! Nghe nói giám khảo lần này đa số đều là do các huyện khác điều tới. Huyện chúng ta chỉ có ba người thôi.

Một cô gái khuôn mặt thanh tú, trên má có chút tàn nhang tiếp lời.

- Cho dù đều là lãnh đạo huyện này thì sao? Dù sao thì nhà tôi tiền thì không có mà quan hệ cũng không. Chỉ có thể vượt qua bằng bản lĩnh của chính mình.

Cô gái khác tướng mạo cũng coi như khá ưa nhìn, hé đôi môi mỏng nói tiếp. Nghe giọng điệu nói chuyện thì có thể suy đoán đây là một người khá sắc sảo.

- Đối với các đề bài phỏng vấn, các bạn đã chuẩn bị thế nào rồi?

Dương Duệ lộ ra một chiếc răng khểnh trắng bóng, cười hỏi. Y tuy nói là "các bạn" nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Phương Biến Biến.

- Tôi đã tham gia lớp bồi dưỡng phỏng vấn, cũng làm đề luyện vài lần rồi. Thầy giáo có cho một số câu hỏi, chẳng biết là có tác dụng gì hay không. Giờ tôi đang lo lắng muốn chết đây.

Cô gái mặt có tàn nhang dường như rất muốn nói chuyện với chàng thanh niên cao lớn đẹp trai này. Liên tục hai lần, cô đều là người đầu tiên hưởng ứng câu hỏi của y.

- Tôi chẳng tham gia lớp bồi dưỡng phỏng vấn gì cả vì nghĩ nó cũng chẳng có tác dụng. Đến lúc đó tùy cơ ứng biến thôi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Một cô gái khác nói tiếp.

- Chú tôi làm ở Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, nghe chú ấy nói, lần phỏng vấn này phạm vi câu hỏi chủ yếu là về mặt chấp hành pháp luật. Kiểu như nguyên tắc chấp pháp, rồi tính nghiêm minh khi chấp pháp, lại còn nghiên cứu phương thức chấp pháp nữa.

Dương Duệ liếc nhìn Phương Biến Biến một cái, cố ý hạ giọng nói.

Nghe xong lời Dương Duệ nói, hai cô gái ánh mắt không khỏi sáng lên. Theo sau không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn chàng thanh niên đẹp trai. Trong nhà đối phương có người thân làm ở Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy thì việc thông qua quan hệ để biết được câu hỏi cuộc thi cũng là có khả năng. Quan trọng hơn là, các cô và người thanh niên này không có gì cạnh tranh xung đột. Nếu nói đúng thì tốt, còn nói không chuẩn xác thì cũng có thể rút ra vài điểm hữu dụng.

- Cho dù chú tôi là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng không có khả năng biết đề mục cụ thể. Việc ra đề hôm nay còn do chủ khảo rút thăm quyết định. Tôi nói, cũng chỉ là nói phương hướng đại khái.

Dương Duệ cười hồi đáp. Mặt ngoài xem ra là y muốn nói lần phỏng vấn này quả thật rất nghiêm túc, rất công chính. Nhưng trên thực tế, y cũng là vô hình chung khoe khoang một chút quan hệ của mình.

Hai cô gái quả nhiên lộ ra vẻ giật mình. Trong lòng các cô đang nghĩ, người thanh niên này cũng coi như là có bối cảnh không hề tầm thường. Nhất thời ánh mắt nhìn đối phương không khỏi trở nên nhiệt tình.

Phương Biến Biến âm thầm bĩu cái miệng nhỏ nhắn rồi hơi xoay người. Đúng lúc này, từ phía cầu thang vọng đến một tràng tiếng bước chân. Một người thanh niên trẻ tuổi đi đầu, sau hắn nửa bước là vài người đàn ông trung niên bụng phệ, dáng vẻ lãnh đạo. Tiếp sau đó mới là các nhân viên công tác trong Huyện ủy, Phòng nhân sự và Phòng công an.

Khi đi ngang qua người Phương Biến Biến, người thanh niên trẻ tuổi trên mặt bỗng hiện lên một chút ngạc nhiên, bước chân không khỏi dừng lại một chút.

Dáng điệu chần chừ của người thanh niên đi đầu khiến mọi người chú ý. Bọn họ cũng ngừng bước chân, Chủ nhiệm ban tổ chức cán bộ Vương Vĩ cẩn thận hỏi:

- Bí thư Lương, anh sao thế?

Đôi mắt của Phương Biến Biến ngay khi chạm phải ánh mắt của người thanh niên trẻ tuổi cũng lập tức ngó lơ đi chỗ khác, khuôn mặt xinh đẹp hơi quay nghiêng đi, làm bộ như không hề quen biết đối phương..

Lương Thần khoát tay, ánh mắt quét qua gương mặt xinh đẹp của cô gái, sau đó tiếp tục bước lên phía trước. Thật không ngờ Phương Biến Biến cũng tham gia cuộc thi tuyển công vụ lần này. Hơn nữa lại dự tuyển vào hai vị trí cạnh tranh kịch liệt nhất của Phòng công an huyện là kế toán và hành chính văn thư. Hắn biết Phương Biến Biến, Giang Giao, Lục Văn Trúc sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm nay nên việc đi tìm một công việc là rất bình thường. Chỉ có điều, danh tiếng của Học viện nghệ thuật Liêu Dương là rất sáng, Phương Biến Biến lại học khoa diễn xuất, dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp. Nếu như đào tạo sâu một chút thì việc tham gia vào điện ảnh và truyền hình cũng không chắc là không có hi vọng. Đặc biệt là với cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất như Phương Biến Biến thì hẳn là phải có giấc mơ được trở thành minh tinh. Cho nên, Lương Thần đối với việc lựa chọn nghề nghiệp của Phương Biến Biến có đôi chút khó hiểu.

- Cái người thanh niên đi đầu kia là ai? Hình như là một vị lãnh đạo khá lớn thì phải?

Chờ đoàn người đi qua, bước lên tầng ba, cô gái khuôn mặt có tàn nhang mới tò mò hỏi.

Dương Duệ môi rung rung, cố nén không mở miệng. Y biết người thanh niên trẻ tuổi kia là ai, chỉ có điều y không muốn nói. Y chỉ nhỏ hơn người thanh niên đó một tuổi, nhưng mà người ta đã là lãnh đạo cấp Phó huyện, còn y vẫn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.

- Đó là chủ khảo của chúng ta, Bí thư Lương của Ủy ban Chính trị - Pháp luật.

Dương Duệ không muốn nói, nhưng không có nghĩa là người khác có thể chịu được. Lại có thêm mấy nam thí sinh đi đến, mượn lời nói này để tiếp cận hai cô gái. Đương nhiên, bọn họ cũng là ý tại ngôn ngoại, đều là vì Phương Biến Biến mà đến gần.

- Hóa ra là Bí thư Lương.

Cô gái có đôi môi mỏng giật mình nói:

- Tôi không thể nào ngờ được, lãnh đạo trẻ nhất của huyện chúng ta lại quản lý Ủy ban chính trị pháp luật. Ngoài Bí thư Lương ra thì sẽ không còn ai khác làm được!

- Ở huyện chúng ta có vài vị lãnh đạo tuổi cũng còn rất trẻ. Ví dụ như Chủ tịch huyện Lý, nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng đều chưa đến ba mươi tuổi.

Một nam thí sinh nói tiếp. Y bốc ngẫu nhiên được số thứ tự vào phỏng vấn là 17. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc y phải chi năm tệ ra ăn cơm ở căng tin nhà khách. Sau đó đợi sau khi phỏng vấn buổi chiều kết thúc thì mới ra về được.

Đi cùng với y còn có mấy thí sinh cũng có số thứ tự phía sau, thấy nhàm chán nên bọn họ nhất trí cho rằng, đến nói chuyện với mấy cô gái là cách giết thời gian hiệu quả nhất. Hơn nữa còn có cơ duyên gặp được gái đẹp.

Phương Biến Biến xoay người đi vào phòng. Cô nguyên là muốn ra hành lang hít thở không khí trong lành, không ngờ lại đụng phải một đám đàn ông muốn tiếp cận cô nên căn bản không có cách nào thanh tịnh được. Chi bằng quay lại phòng nghỉ ngơi. Cô rút được số thứ tự vào phỏng vấn là số 5, như vậy tức là sẽ là người thứ 5 dự thi trong sáng nay.

Nhìn thấy mình hẳn là anh ta rất kinh ngạc. Nghĩ lại cảnh vừa rồi người thanh niên ngạc nhiên đến ngẩn người ra, Phương Biến Biến không khỏi có chút đắc ý. Lương Thần đi vào phòng phỏng vấn, ngồi ở ghế chủ khảo trung tâm. Lần này ban khảo thí tổng cộng có chín người, trừ Lương Thần và một người là Phó ban Tổ chức cán bộ, một người là Phó chủ nghiệm Ủy ban Kỷ luật ra, sáu người còn lại đều đến từ các huyện khác. Chiều ngày hôm qua, hắn đã chiêu đãi các vị lãnh đạo này một bữa cơm tại Nhà khách Giang Vân, đồng thời cũng thu xếp chỗ ngủ lại cho họ ở Nhà khách này.

Dựa theo thông lệ, ban khảo thí thông thường được lựa chọn từ đơn vị sử dụng nhân lực. Phòng nhân sự, Phòng giám sát kỷ luật chiếm một tỷ lệ nhất định. Ngoài chín giám khảo ra, còn có các nhân viên của Cục nhân sự, Ủy ban Kỷ luật. Nếu cần thiết thì có thể xuất hiện cả nhân viên quay phim của Đài truyền hình.

8h30", vòng thi phỏng vấn chính thức bắt đầu. Dưới sự dẫn đường của nhân viên làm công tác hướng dẫn, thí sinh số một đã được đưa đến trước cửa phòng. Nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe được tiếng "Mời vào" thì đẩy cửa bước vào. Một thí sinh đeo kính có vẻ rất trí thức bước vào, chào các vị trong ban khảo thí, trình báo số thứ tự rồi ngồi vào ghế.

Trước mặt thí sinh có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có giấy và bút. Sau khi người chủ khảo đặt câu hỏi thì thí sinh có thể dùng bút ghi lại những ý chính để có thể trình bày vấn đề một cách rõ ràng, có trật tự nhất.

Ánh mắt Lương Thần quét về phía người thí sinh này. Lương Thần có thể cảm thấy được, tuy đối phương đang ra vẻ hết sức bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang rất lo lắng. Thông thường mà nói thì các thí sinh bốc ngẫu nhiên được mấy số thứ tự đầu, tâm lý thường chịu một áp lực khá lớn.

Lương Thần không khỏi nhớ lại cảnh tượng ba năm trước khi chính mình cũng tham gia phỏng vấn như thế này. Cũng là số thứ tự đầu tiên, cũng làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì lo lắng không yên, cũng cầu nguyện sao cho mình có thể vượt qua thành công.

- Bí thư Lương!

Cảm thấy vị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi này dường như có chút thất thần, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Liêu Hưng Hoa ngồi bên cạnh thấp giọng nhắc nhở một câu, ra hiệu cho hắn nêu câu hỏi.

Lương Thần phục hồi tinh thần lại, áy náy mà cười cười, sau đó lấy giọng bình thản hướng đến thí sinh số một nói:

- Trước tiên xin chúc mừng bạn đã đạt được thành tích tốt ở vòng thi viết. Trong vòng phỏng vấn sắp tới, bạn tổng cộng có hai mươi phút để trả lời câu hỏi. Hãy thả lỏng mình, đừng lo lắng gì cả. Chúng tôi hi vọng bạn có thể phát huy tối đa được năng lực của chính mình để đạt thành tích tốt. Được rồi, thí sinh số một, bạn sẵn sàng chưa?

- Sẵn sàng rồi ạ!

Thí sinh số một nhìn vị chủ khảo dường như còn nhỏ hơn anh ta một, hai tuổi, vẻ mặt phức tạp mà gật gật đầu.

- Câu hỏi thứ nhất: Chấp pháp nhân tính hóa là một quan niệm chấp pháp mới hiện nay. Cũng đã trở thành vấn đề nóng hổi trong công tác chấp pháp, là phương thức chấp pháp được Bộ công an mạnh mẽ khởi xướng. Nhưng có người hoài nghi cho rằng: chấp pháp nhân tính hóa và chấp pháp tất nghiêm tồn tại mâu thuẫn. Về điều này, bạn lý giải như thế nào?

Câu hỏi thứ nhất Lương Thần đưa ra hôm nay được rút từ một trong ba bộ đề phỏng vấn.

Thí sinh số một cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên đáp:

- Tôi cho rằng giữa chấp pháp nhân tính hóa và chấp pháp tất nghiêm không tồn tại mâu thuẫn. Cái gọi là "Chấp pháp nhân tính hóa" là chỉ người chấp pháp dựa theo pháp luật quy định, kiên trì nguyên tắc "Lấy con người làm gốc"…

Thí sinh số một lúc đầu còn hơi có vẻ căng thẳng, nhưng sau khi trả lời câu hỏi thứ nhất thì trên mặt dần hiện vẻ tự tin. Trên thực tế, có rất nhiều thí sinh như vậy. Câu hỏi thứ nhất trả lời tốt hay không thường ảnh hưởng đến câu trả lời của các câu hỏi kế tiếp. Cho nên trong đề thi phỏng vấn, câu hỏi đầu tiên thường không quá khó, chính là để cho thí sinh có thể tự tin hơn.

Các câu hỏi phỏng vấn thường có năm câu, chủ khảo có thể chọn ra ba hoặc bốn câu. Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp chủ khảo cảm thấy hứng thú, hỏi nhiều vấn đề để kiểm tra khả năng ứng biến của thí sinh. Thời gian phỏng vấn quy định cho mỗi thí sinh là hai mươi phút, nhưng trên thực tế, số người ra trước thời gian chiếm tuyệt đại đa số. Đúng giờ hoặc kéo dài thời gian thường rất ít xảy ra.

Thí sinh số một đã trả lời lưu loát xong bốn câu hỏi của ban khảo thí. Sau đó lo sợ mà đứng lên chờ đợi điểm số phỏng vấn cuối cùng. Chín vị giám khảo, bỏ người cho điểm số cao nhất và thấp nhất, lấy điểm số của bảy người còn lại chia ra lấy giá trị trung bình.

Nghe vị chủ khảo trẻ tuổi tuyên bố số điểm là 78.63 mà thí sinh số một trong lòng vui sướng khôn tả. Điểm số phỏng vấn như thế này không thể gọi là thấp được. Hơn nữa ở vòng thi viết anh ta cũng thuộc top đầu. Như vậy việc trở thành một trong hơn năm mươi nhân viên công vụ hẳn là không có vấn đề gì.

Lại hướng giám khảo khom lưng chào, thí sinh số một vui mừng đi ra khỏi phòng. Anh ta được nhân viên công tác trực tiếp đưa xuống tầng một của nhà khách. Vừa ra khỏi cửa liền có không ít người ùa đến, mồm năm miệng mười hỏi han:

- Thế nào? Câu hỏi phỏng vấn có khó không? Điểm số của cháu là bao nhiêu?

Những người này đều là cha mẹ hoặc người thân của thí sinh, hỏi thăm điểm là để so sánh với điểm của con em mình. Cũng là để làm dịu bớt tâm trạng nôn nóng trong lòng.

Vòng thi phỏng vấn tiếp tục tiến hành. Thí sinh số hai và số ba biểu hiện đều không được tốt. Hơn nữa thí sinh số ba lại có vẻ đặc biệt căng thẳng. Khi ban khảo thí ra câu hỏi, thật lâu sau cũng không mở miệng trả lời, mồ hôi trên trán vã ra như tắm. Cứ như vậy kéo dài đến hết hai mươi phút quy định thì mới buồn bã mà đi ra khỏi phòng.

Thời gian phỏng vấn thường có một quy luật bất thành văn. Nếu như thời gian thí sinh sử dụng quá lâu thì hoặc là trả lời đặc biệt tốt hoặc là trả lời đặc biệt tệ. Trường hợp thứ nhất có thể là do câu trả lời quá mới mẻ và độc đáo khiến cho giám khảo hứng thú, do đó mở rộng thêm câu hỏi. Còn trường hợp thứ hai, giống như thí sinh số ba, bởi vì quá mức căng thẳng nên không thể mở miệng nổi, do đó tự làm mất cơ hội trúng tuyển của chính mình.

Thí sinh số bốn là một người thanh niên cao ráo, đẹp trai, vừa bước vào đã cúi đầu tự giới thiệu:

- Xin chào ban khảo thí, tôi là thí sinh số bốn Dương…

Dường như phát hiện chính mình nói sai liền vội vàng ngậm miệng lại. Nhưng từ "Dương" đã lọt vào tai các vị giám khảo.

Theo quy định, nghiêm cấm thí sinh nêu danh tính của mình. Nhưng đối với việc "lỡ miệng" của thí sinh số bốn thì các vị giám khảo, bao gồm cả Lương Thần đều biểu hiện thái độ tha thứ. Ở trước mặt nhiều người mà thể hiện được năng lực của mình đã là chuyện không dễ dàng. Trong tình huống cho phép, không vị giám khảo nào nhẫn tâm vì một chút sai sót này mà hủy bỏ tư cách dự thi phỏng vấn của đối phương. Đương nhiên, một phần cũng là do cảm thấy thí sinh số bốn có vẻ không tồi.

Lương Thần là chủ khảo như trước. Đối với các câu hỏi của hắn, thí sinh số bốn đều trả lời lưu loát, biểu đạt chuẩn xác, gần như không phải nghĩ ngợi gì. Biểu hiện này khiến cho một vài vị giám khảo hết sức kinh ngạc. Câu hỏi thứ tư của vòng phỏng vấn này là một câu hỏi yêu cầu đặt câu điển hình. Với các từ là "thanh niên, phạm tội, ô tô, tình huống, quốc lộ" để tạo thành một câu chuyện có cốt truyện, từ ngữ có thể đảo.

Thực sự cầu thị mà nói, câu hỏi này không quá khó. Chỉ cần hai phút suy nghĩ đã đủ thời gian để nghĩ ra một câu chuyện. Nhưng cái cần so sánh chính là tính hấp dẫn và tính hợp lý của câu chuyện.

Biểu hiện của thí sinh số bốn vẫn đang vô cùng xuất sắc. Sau khi viết năm từ đó ra giấy, chỉ cần nhìn lướt qua, y liền dùng giọng nói trong trẻo của mình để kể ra câu chuyện chính mình sắp xếp:

- Một tên tội phạm đả thương và bắt cóc một người thanh niên. Sau đó y cướp một chiếc ô tô, chạy trốn theo đường quốc lộ. Tình huống vô cùng khẩn cấp, công an, cảnh sát ra quân truy kích vô cùng gay gắt. Cuối cùng đã đã bắt được tên tội phạm đó về quy án.

Vài vị giám khảo liên tục gật đầu. Tuy rằng phía trước mới có ba thí sinh phỏng vấn, nhưng mấy vị giám khảo này không ngần ngại đánh giá rằng biểu hiện của thí sinh số bốn hẳn là tốt nhất hôm nay.

Trong ánh mắt Lương Thần hiện lên một chút thần sắc khác thường. Hắn cho rằng, cho dù là người có lối suy nghĩ nhanh nhẹn đi chăng nữa thì khi gặp những từ ngữ xa lạ cũng phải trải qua một thời gian suy nghĩ, sắp xếp. Đừng nói đến việc chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà thí sinh này dường như nghĩ cũng không phải nghĩ, nói ra đáp án lưu loát, hoàn chỉnh từ đầu đến đuôi. Hắn cảm giác như không phải là "đáp" mà là "đọc".

Đúng lúc này, một nhân viên công tác của huyện ủy đi đến bên cạnh Lương Thần, rót thêm trà vào chén của hắn. Lương Thần trong đầu bỗng dưng nhớ tới những gì mình đã trải qua trong vòng phỏng vấn ba năm trước. Suy nghĩ vừa chuyển liền làm ra một quyết định tức thời. Hắn hướng đến thí sinh số bốn để hỏi câu hỏi thứ năm.

- Thí sinh số bốn, biểu hiện trong vòng phỏng vấn vừa rồi của bạn tương đối xuất sắc. Nhưng vừa rồi nhân viên công tác có giao cho tôi một số giấy tờ, trong đó nói có người phản ánh rằng bạn thông qua quan hệ mà biết trước được đề thi. Bạn có gì giải thích hay không?

Câu hỏi của vị chủ khảo trẻ tuổi như sấm nổ bên tai Dương Duệ. Việc y được chú nói cho biết trước đề thi là chuyện bí mật, sao lại bị người khác biết được? Là ai phản ánh? Chẳng lẽ là hai cô gái vừa rồi? Không thể nào! Y và hai cô gái kia căn bản là không có cạnh tranh xung đột. Hơn nữa, lúc đó y chỉ muốn khoe khoang một chút nên đã nói về hướng đề thi. Nhưng mấu chốt cụ thể thì y nửa điểm cũng không nói lộ ra.

Nhìn vị chủ khảo, cũng là Bí thư Lương của Ủy ban Chính trị Pháp luật trong tay đang cầm một tờ giấy, ánh mắt nghiêm túc nhìn y, sắc mặt Dương Duệ không khỏi trở nên tái nhợt. Cái trán trắng trẻo bắt đầu rịn mồ hôi. Một nỗi sợ hãi lan tỏa toàn thân, khiến y căn bản không nhớ nổi là mình phải trả lời như thế nào.

Vài vị giám khảo khác trên mặt không khỏi hiện ra vẻ cổ quái. Bọn họ đều có kinh nghiệm tương đối trong việc chủ trì và tham dự phỏng vấn. Đối với câu hỏi mang tính "bẫy tâm lý" này không phải là chưa từng thấy. Cái này là một cách thức để kiểm tra tố chất tâm lý cũng như năng lực ứng biến của thí sinh. Nếu căn cứ theo những biểu hiện xuất sắc của thí sinh vừa rồi thì việc không biết trả lời thế nào với câu hỏi này chứng tỏ: hoặc thí sinh có tố chất tâm lý cực kém hoặc thí sinh thực sự có gian dối. Qua năm phút đồng hồ, Lương Thần đặt tờ giấy "đạo cụ" xuống bàn, nhìn thí sinh số bốn đang bối rối cực độ, trầm giọng nói:

- Thí sinh số bốn, câu hỏi vừa rồi cũng chính là một trong những câu hỏi phỏng vấn. Hi vọng không phải vì thế mà gây ra cho bạn áp lực. Hiện tại thời gian đã hết. Một chút nữa sẽ công bố điểm số vòng thi phỏng vấn của bạn.

Cái bẫy sao? Dương Duệ dùng ánh mắt khó tin nhìn vị chủ khảo trẻ tuổi, cảm thấy gánh nặng trong nháy mắt đã được trút bỏ. Y hối hận gần như muốn tát vào miệng mình một cái. Y sao lại không nghĩ ra nhỉ. Trong khi phỏng vấn, một số vị chủ khảo rất thích thử thách tâm lý của thí sinh. Ví dụ như bạn rõ ràng trả lời rất tốt nhưng giám khảo lại dùng giọng điệu tiếc nuối mà nói rằng bạn trả lời không tốt lắm. Có thể cũng sẽ hỏi tiếp, nếu lần này phỏng vấn thất bại thì về sau bạn định thế nào? Đại khái như thế.

Dương Duệ khó khăn mà đứng lên. Trong lòng y rất rõ ràng. Nếu không phải có tật giật mình thì câu hỏi như vậy căn bản không làm khó được y. Y vừa rồi hoàn toàn có thể đúng lý hợp tình mà trả lời. Rằng tôi là một thí sinh, là một Đảng viên đã gia nhập Đảng theo lời kêu gọi, tôi tuyệt đối sẽ không làm những hành động gây rối loạn kỉ cương, làm tổn hại đến sự cạnh tranh công bằng, công chính của cuộc thi. Nhưng mà hiện giờ nói thì có tác dụng gì. Y không có khả năng quay ngược thời gian, cho dù là chỉ năm phút đồng hồ.

Tiếp theo là giai đoạn giám khảo chấm điểm, cũng là trao đổi qua lại lẫn nhau. Không phải chỉ cần các vị trong ban khảo thí bàn bạc với nhau mà có thể cho ra điểm số cuối cùng. Mà là các vị đều tự cho điểm theo đánh giá của mình, sau đó thống nhất tiêu chuẩn đánh giá với các vị giám khảo khác để thống nhất biên độ dao động, tránh cho điểm số chênh lệch quá lớn.

Điểm số Lương Thần cho là 59 điểm. Đây không hề nghi ngờ gì nữa là điểm số thấp nhất, hơn nữa còn thấp hơn 1 điểm so với điểm số thấp nhất có thể. Trên thực tế, Lương Thần hoàn toàn có thể cho 0 điểm, nhưng điều này cũng không cần thiết, bởi vì dựa theo tiêu chuẩn cho điểm thì điểm cao nhất và thấp nhất là như nhau, đều bị trừ đi.

Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Liêu Hưng Hoa ngồi phía bên tay phải Lương Thần. Sau khi nhìn trộm điểm số Lương Thần viết thì cũng xoá đi điểm số 75 mà mình vừa viết rồi sửa lại thành 65 điểm. Sau đó làm bộ lơ đãng nhìn sang Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật ngồi bên cạnh. Người này cũng hiểu ý liền cầm lấy bút viết 66 điểm.

Mấy vị giám khảo từ các huyện khác đến đem điểm số của mình trao đổi với ban khảo thí. Trong số bọn họ, người cho điểm cao nhất lên đến 78, còn lại đều là trên dưới 70. Cuối cùng sau một hồi tính toán thì điểm số thí sinh số bốn đạt được trong vòng phỏng vấn là 69.77 điểm.

Nghe được kết quả, vẻ mặt Dương Duệ không khỏi xám như tro tàn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thành thích này chắc chắn là không ăn thua gì. Sau đó y đờ đẫn đi ra khỏi phòng thi.

Mấy vị giám khảo đến từ huyện khác đều là kẻ lõi đời. Qua lời nói và sắc mặt của vị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi kia thì đã đoán ra được thái độ của hắn. Cho nên đều có chừng mực mà chấm điểm thấp xuống. Do đó làm cho thành tích của thí sinh số bốn còn tệ hơn cả thí sinh số ba biểu hiện không tốt.

- Xin chào ban giám khảo, tôi là thí sinh số năm.

Không cần nhìn người, chỉ cần nghe giọng nói êm tai là các vị giám khảo cùng các nhân viên công tác, bất kể già trẻ lớn bé tinh thần đều không khỏi rung lên, nhất loạt ngẩng đầu nhìn. Giọng nói dễ nghe, người cũng không làm bọn họ thất vọng. Đứng ở giữa phòng thi là một cô gái duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người.

Khoé miệng hơi mím lại, lộ vẻ ngại ngùng mà cười yếu ớt, đôi mắt sáng long lanh hơi chuyển động như phát ra ánh hào quang mê hồn người. Khi ánh mắt của thí sinh số năm quét qua, các vị giám khảo ai nấy đều có cảm giác như một làn gió xuân tươi mát thổi vào mặt.

Trong quá trình phỏng vấn, diện mạo, khí chất, quần áo cũng là những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến việc cho điểm của ban giám khảo. Mỹ nữ đi đến đâu cũng được hoan nghênh, đây là một định luật thép rồi.

- Thí sinh số năm, trước tiên chúc mừng bạn đã vượt qua được vòng thi viết để tiến vào vòng thi phỏng vấn này.

Lời mở đầu vẫn như cũ, chỉ có điều lặp lại năm lần, Lương Thần liền cảm thấy có chút không kiên nhẫn. Làm giám khảo cũng chẳng dễ chút nào.

Sau khi nghe xong câu hỏi thứ nhất của Lương Thần, Phương Biến Biến suy nghĩ trong giây lát rồi rất xuất sắc mà trình bày câu trả lời về "Tính đa dạng của tư tưởng chấp pháp nhân tính hoá, lấy con người làm trung tâm". Những lời nói dễ nghe tuôn ra từ đôi môi đỏ mọng kia, đối với mỗi người trong phòng phỏng vấn đều là một loại hưởng thụ.

Đón nhận đôi mắt sáng của cô gái, Lương Thần thật sự cảm thấy được sự nghịch ngợm đang che giấu dưới vỏ bọc nghiêm túc, trong lòng âm thầm lắc đầu. Đối với Phương Biến Biến mà nói, thi đỗ vào Phòng công an huyện làm một nữ cảnh sát thì thật là lãng phí nhân tài.

Sau khi câu hỏi thứ nhất kết thúc, câu hỏi thứ hai của Lương Thần lại là "cái bẫy tâm lý". Hắn nghiêm trang nhìn Phương Biến Biến nói:

- Thí sinh số năm. Ở vòng thi viết bạn đã đạt được thành tích rất tốt, nhưng trong câu trả lời vừa rồi, biểu hiện của bạn làm cho tôi có chút thất vọng. Bạn cho rằng kết quả này là do nguyên nhân nào? Nếu bạn không trúng tuyển thì bạn sẽ làm thế nào?

Phương Biến Biến suy nghĩ một chút, đôi mắt sáng nhìn Lương Thần, dùng giọng điệu vô cùng tự tin nói:

- Nếu như điểm cao nhất là điểm 10 thì tôi cho rằng câu trả lời vừa rồi có thể đạt từ 8 điểm trở lên. Điểm sơ suất duy nhất của tôi là sự hiểu biết đối với công tác của ngành công an vẫn chưa đủ cẩn thận và tỉ mỉ. Còn về câu hỏi thứ hai thì tôi tự tin cho rằng tôi nhất định sẽ trúng tuyển.

Nghe cô gái trả lời xong, vài vị giám khảo không khỏi lộ ra tiếng cười đồng tình. Trong vòng thi phỏng vấn, thông thường các giám khảo đều rất thích những thí sinh tự tin, quyết đoán. Đặc biệt là như thí sinh số năm vừa rồi vừa xinh đẹp lại có khí chất, thêm sự tự tin nữa thì điểm số chắc chắn là gia tăng rồi.

Lương Thần cũng không kìm nổi tiếng cười. Hắn tiếp xúc với Phương Biến Biến kỳ thực không nhiều, thông qua lần phỏng vấn này hắn mới phát hiện ra, cô gái không chỉ có nhan sắc, khí chất mà còn rất thông minh, tự tin nữa.

Hai câu hỏi tiếp sau đều đi đúng quỹ đạo thông thường. Sau khi kết thúc mười sáu phút phỏng vấn, các vị giám khảo chấm điểm xong, chủ khảo Lương Thần đọc thí sinh số năm đạt 90.76 điểm. Đây là điểm số cao nhất trong ngày thi phỏng vấn đầu tiên. Trên thực tế cũng là thành tích trên 90 điểm duy nhất của toàn bộ vòng thi phỏng vấn.

Khi ra khỏi cửa nhà khách, Phương Biến Biến vươn cánh tay nhỏ nhắn về phía hai người chị em là Giang Giao và Lục Văn Trúc. Ba cô gái xinh đẹp cùng ôm lấy nhau, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt hừng hực của các chàng thanh niên.

Việc Phương Biến Biến tham gia dự tuyển vào Phòng công an huyện đã được tính toán từ trước. Tháng 7 này các cô sẽ tốt nghiệp Học viện nghệ thuật, vấn đề việc làm cũng đang treo lơ lửng trước mắt. Ngoại trừ Phương Biến Biến ghi danh dự tuyển vào Phòng công an huyện, Lục Văn Trúc cũng tham gia cuộc thi nhân viên công vụ lần này của Phòng tài chính huyện. Giang Giao học khoa thanh nhạc thì muốn vào trường Trung học của huyện làm Giáo viên âm nhạc.

Trên thực tế, ý kiến của Lục Văn Trúc đối với lựa chọn của Phương Biến Biến rất bất đồng. Tuy nói là đãi ngộ của Phòng công an huyện cũng không tệ, nhưng so ra thì vẫn kém mấy phòng như Ban tổ chức cán bộ huyện ủy, Phòng xử lý khiếu nại huyện ủy…Dựa vào điều kiện và thực lực của Phương Biến Biến thì đừng nói là ở Huyện mà cho dù là dự tuyển vào các cơ quan trên thành phố cũng là có cơ hội rất lớn.

- Mình thi vào Phòng công an cũng là vì giúp cậu mà.

Đối với câu hỏi của hai người chị em, Phương Biến Biến luôn dùng giọng điệu đùa cợt đáp:

- Nghe nói Phòng công an huyện có rất nhiều mỹ nữ, cậu nói xem mình có phải giúp cậu canh chừng Tiểu Kỳ rồi báo cáo lại với cậu nhất cử nhất động của anh ta không?

- Nói thì dễ nghe lắm, ai biết được trong lòng cậu nghĩ thế nào.

Lục Văn Trúc dường như nghĩ ra cái gì, dùng ánh mắt mờ ám mà nhìn đối phương từ trên xuống dưới, kéo dài giọng nói:

- Nói không đúng rồi, người ta là muốn đi tìm Lương ca để nương tựa…!

- Đừng có nói bậy. Cậu có tin mình cắt miệng cậu không?

Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Biến Biến chợt đỏ ửng lên, vươn tới đổ ập vào người đối phương. Ba cô gái quần áo tung bay, tiếng cười ngân vang như chuông bạc, có người thanh niên mải ngắm mà va cả vào cột điện. Một ngày của Lương Thần buồn tẻ trôi qua. Phàm là con người ai cũng có chút tư lợi. Sau khi ba người Đỗ Trọng Tiêu, Từ Dịch Lãng, Mưu Dịch Sương vào phỏng vấn, Lương Thần cố ý cho điểm rất cao. Mặc dù là ba người họ chẳng cần Lương Thần cho điểm cao thì thành tích cũng đã không tồi rồi, nhưng hắn vẫn làm như vậy.

5h30" chiều kết thúc phỏng vấn, Lương Thần cùng với các vị giám khảo khác đi ăn cơm chiều, sau đó kéo lê thân hình mỏi mệt quay về khu tập thể của Phòng công an, cởi áo khoác ngoài, ngã vào giường, giây lát đã chìm vào giấc mộng.

Lương Thần bị một tiếng chuông di động chói tai đánh thức, khó chịu mà mở mắt ra. Nhìn thấy nắng sớm đã rọi đến bức rèm che, thầm lầu bầu là ai sớm như vậy mà đã quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta.

Nhận điện thoại, chợt nghe giọng nói dồn dập của Đại đội phó Đại đội hình sự Diêu Tiểu Thuận từ trong di động truyền đến:

- Thủ trưởng, tình hình không ổn rồi. Tề Học Quy đã trốn thoát khỏi trại giam.

Ngay lập tức cơn buồn ngủ của Lương Thần không cánh mà bay, hắn lớn tiếng hỏi:

- Chuyện xảy ra lúc nào?

- Khoảng 3 rưỡi sáng nay. Em cũng vừa mới nhận được tin tức từ trại giam.

Diêu Tiểu Thuận vội trả lời. Vừa rồi ngay sau khi nhận được điện thoại của Trưởng trại giam Chi Tác Thành là anh ta không dám chậm trễ, trước tiên liền gọi điện thoại báo cáo với Lương Thần.

- Tôi lập tức đến ngay, cậu cũng dẫn người qua đi.

Lương Thần bực bội nói một tiếng, sau đó đứng dậy xuống giường, mặc quần áo rồi vội vàng đi ra khỏi phòng. Xuống lầu đợi khoảng 10 phút thì Lan Kiếm điều khiển xe Jeep chạy tới. Lên xe, hắn dùng tay lau lau mặt, trầm giọng nói:

- Đến trại giam.

Sau hai mươi phút, Lương Thần đã tới cửa trại giam. Lúc này trước cửa trại giam đã có mấy chiếc xe cảnh sát đèn sáng lấp lóe đang đỗ ở đó rồi. Hiển nhiên là các cảnh sát của Đại đội hình sự phòng công an huyện đã tới trước rồi.

Trong phòng làm việc của Trưởng trại giam, Lương Thần nhìn thấy vẻ mặt bất an của Trưởng trại Chi Tác Thành. Trưởng trại Chi khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò. Cho dù là đã mặc bộ cảnh phục cỡ nhỏ nhất nhưng hình như vẫn bị rộng thùng thình, hoàn toàn không phù hợp. Ngược lại Phó trưởng trại Hầu đứng bên cạnh thì lại có dáng vẻ đường bệ.

- Bí thư Lương, đều là do tôi, là do tôi không làm tròn bổn phận.

Trưởng trại Chi lắp bắp nói. Từ ánh mắt đến bộ dáng chẳng những làm cho người ta thấy đáng thương, ngược lại còn làm cho người ta thấy chán ghét.

- Ông nói cho tôi biết, Tề Học Quy chạy thoát bằng cách nào?

Lương Thần chẳng còn lòng dạ nào mà nói hươu nói vượn với đối phương. Hắn hận đến mức muốn băm vằm cái người có dáng vẻ như Võ Đại Lang này ra thành trăm mảnh để đền bù cho việc đã để Tề Học Quy chạy thoát. Trách nhiệm đầu tiên đương nhiên thuộc về Trưởng trại giam Chi Tác Thành, trách nhiệm thứ hai là người được phân công quản lý trại tạm giam Phó trưởng phòng Lưu Gia Võ.

Nhưng hắn thân là Trưởng phòng công an kiêm Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật, nhất định cũng sẽ phải đối mặt với sự phê bình nghiêm khắc của cấp trên.

Đối với Lương Thần mà nói thì đây đều là vấn đề nhỏ. Điều hắn quan tâm chính là tai họa tiềm ẩn sau khi Tề Học Quy chạy trốn. Xuất thân từ xã hội đen, máu hắc đạo đã ngấm sâu vào máu thịt, Tề Học Quy sau khi trốn được nhất định sẽ không bỏ qua như vậy. Điều hắn lo lắng nhất là Tề Học Quy sẽ điên cuồng trả thù. Đây tuyệt đối không phải là phán đoán mơ hồ, chẳng phải bạn gái hắn Diệp Thanh Oánh cũng đã bị bắt cóc một lần rồi đó sao.

Lương Thần không hề lo việc Tề Học Quy sẽ động thủ với mình. Có Lan thúc bảo vệ bên cạnh, nếu muốn tập kích đánh lén đều sẽ vô ích. Điều hắn lo là Tề Học Quy sẽ điên cuồng đem mục tiêu trả thù hướng đến những người bên cạnh hắn. Thanh Oánh, Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, thậm chí Giang Giao, Lục Văn Trúc, Phương Biến Biến, hay thậm chí là cả người làm chứng Triệu Y Na.

Tuy rằng Phòng công an huyện đã bắt được không ít nanh vuốt của Tề Học Quy. Nhưng Tề Học Quy ở Giang Vân kinh doanh nhiều năm như vậy, chưa chắc đã không có hậu thuẫn khác.

- Tôi, tôi cũng không rõ.

Trưởng trại Chi vẻ mặt khổ sở, trả lời bằng cái câu khiến cho người ta tức giận cực độ:

- Tôi là nghe cảnh sát chịu trách nhiệm báo cáo mới biết được.

Lương Thần dùng ánh mắt nổi giận đùng đùng nhìn cái thùng chứa cơm, cố nén việc muốn đá cho cái gã ngu xuẩn này một phát. Ánh mắt chuyển hướng đến Phó trưởng trại Hầu bên cạnh, hít sâu một hơi nói:

- Ông nói cho tôi biết mọi việc xảy ra thế nào. Nếu ông cũng không biết thì xin mời cả hai ông cùng cút đi cho khuất mắt tôi.

Hắn hiện tại không chỉ là Trưởng phòng công an mà còn là Ủy viên thường vụ huyện ủy kiêm Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật, nắm trong tay quyền sinh quyền sát của toàn bộ Phòng công an. Trưởng trại tạm giam là cấp Phó phòng, nếu phạm một lỗi sai lớn thì việc bãi miễn chức vụ cũng chỉ cần hắn nói một câu là xong.

Thấy Bí thư Lương thật sự giận dữ, Trưởng trại Chi và Phó trưởng trại Hầu không khỏi toát mồ hôi lạnh. Người sau vội vàng tiến lên nói:

- Báo cáo Bí thư Lương, tình hình là thế này, đêm qua là ca tôi trực, khoảng gần bốn giờ sáng, hai viên cảnh sát là Tiểu Vương và Tiểu Trương hoang mang chạy đến báo cáo với tôi việc Tề Học Quy đã chạy trốn. Tôi liền chạy sang xem thì quả nhiên là phòng giam giữ Tề Học Quy không có một bóng người. Trong lòng nghĩ: "Sự việc hỏng rồi" nên tôi vội vàng gọi điện cho Trưởng trại Chi. Sau khi Trưởng trại đến đây thì lại vội vàng gọi điện báo cáo Đại đội phó Diêu. Sự tình là như thế ạ.

- Thời gian Tề Học Quy chạy trốn là mấy giờ?

Lương Thần lạnh lùng hỏi một câu.

- Khoảng chừng…Khoảng chừng hơn ba rưỡi.

Phó trưởng trại Hầu đáp.

- Sau khi Trưởng trại Chi của các ông đến, gọi điện thoại cho Diêu Tiểu Thuận là lúc mấy giờ?

Lương Thần vẻ mặt âm trầm hỏi tiếp.

- Năm…Hơn năm giờ.

Mồ hôi trên trán Phó trưởng trại Hầu đã theo hai má chảy xuống dưới, hai chân của Trưởng trại Chi không kìm được cũng bắt đầu run lên. Hai người dự cảm được cơn cuồng phong lớn nhất chuẩn bị kéo đến rồi.

- Trong một tiếng rưỡi đồng hồ thì các ông làm cái gì?

Lương Thần gần như nghiến răng hỏi. Từ ba rưỡi đến năm giờ, gần một tiếng rưỡi đồng hồ, hai gã đầu heo này kéo dài thời gian như thế thì Tề Học Quy sợ là đã sớm cao chạy xa bay rồi.

- Chúng tôi…Chúng tôi phân tích nghiên cứu xem Tề Học Quy chạy trốn bằng cách nào. Các cửa sổ đều không có dấu vết bị phá hoại. Bí thư Lương, tôi cho rằng trong trại tạm giam nhất định có nội gián.

Trưởng trại Chi ngẩng đầu, dường như "chết đuối vớ được cọc" hướng đối phương tranh công nói:

- Bí thư Lương, tôi đã điều tra và phát hiện ra, mấy ngày nay cảnh sát Triệu Địch thường xuyên tiếp xúc với Tề Học Quy. Đêm hôm qua vốn không phải là ca trực của Triệu Địch nhưng anh ta lại đổi cho Tiểu Cát. Còn nữa, khi tôi gọi điện cho Triệu Địch thì anh ta lại tắt máy. Tôi cho rằng cảnh sát Triệu Địch rất có thể đang cùng lẩn trốn với nghi phạm Tề Học Quy.

Nhìn Trưởng trại Chi đang thao thao bất tuyệt, nước bọt văng tứ phía, lửa giận trong lòng Lương Thần bỗng nhiên bị dập tắt. Hắn đã nghĩ thông suốt rồi, đối với cái loại "giá áo túi cơm" như thế này thì tức giận hay phẫn nộ đểu chẳng có giá trị gì.

Hắn cắt ngang lời đối phương, bình tĩnh nói:

- Đưa tôi đến xem phòng của Tề Học Quy.

Trưởng trại Chi và Phó trưởng trại Hầu lập tức cúi đầu khom lưng mà đi trước dẫn đường, đưa Lương Thần và Diêu Tiểu Thuận đến phòng giam Tề Học Quy.

Gian phòng này tuy không rộng lắm nhưng cũng tốt hơn nhiều so với các trại giam khác của địa phương. Bên trong đồ đạc cũng rất đầy đủ. Mấy thứ như bàn, ghế, giá sách cũng không thiếu, thậm chí còn có cả một cái ti vi cũ. Trên chiếc bàn làm việc, Lương Thần nhìn thấy một tờ giấy trắng, chính xác hơn mà nói là một tờ giấy trắng có viết chữ.

Cầm lấy mở ra, trên đó viết một hàng chữ rõ ràng: "Thằng họ Lương kia, từ nay về sau cẩn thận cái mạng chó của mày. Cũng cẩn thận bạn gái của mày. Tốt nhất đừng để cho nó lọt vào tay ông mày"

Chữ viết rất ngay ngắn, có lẽ Tề Học Quy đã viết từ trước, đợi đến khi Tề Học Quy chạy trốn mới đặt lên trên bàn. Điều này cũng chứng minh rằng: hành động chạy trốn của Tề Học Quy đã sớm được sắp đặt rồi.

Lương Thần nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc, hai mắt lại hiện lên ánh đen thẫm. Một đoạn phim ngắn liên quan đến căn phòng này không ngừng hiện lên trong đầu óc hắn.

- Tề ca. Em đã sắp xếp xong rồi. Anh đi nhanh đi.

- Đa tạ người anh em. Cậu yên tâm, Tề Học Quy này không phải là người vong ân phụ nghĩa, ân tình này nhất định tôi sẽ báo đáp.

- Tề ca quá lời rồi. Là anh em lâu như vậy, hiện giờ anh gặp rủi ro, người anh em này sao có thể thờ ơ như không, thấy chết mà không cứu được? Đúng rồi Tề ca, một triệu kia có thể bảo chị dâu chuyển vào tài khoản của em được rồi.

- Yên tâm đi, Tề Học Quy này nói lời giữ lời, một lời nói một gói vàng. Chờ tôi ra đến ngoài ngồi lên xe rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện cho bà xã trả tiền.

Lương Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra thì hít sâu một hơi, sau đó không nói một lời mà quay đầu đi ra khỏi phòng. Diêu Tiểu Thuận đi theo ra ngoài. Trưởng trại Chi và Phó trưởng trại hầu cũng lo sợ bất an mà đi theo.

Khi Lương Thần rời khỏi trại tạm giam, trời đã sáng rõ. Hắn, Diêu Tiểu Thuận và Lan Kiếm đi vào một quán ăn nhỏ gần đó để uống vài bát canh, ăn vài cái bánh bao, sau đó lên xe tới Phòng công an huyện.

Tám giờ sáng, Lương Thần mời các thành viên Đảng ủy, các vị Trưởng, Phó Đội cảnh sát giao thông, Đội cảnh sát hình sự, Đội trị an, Đội tuần cảnh đến tham gia cuộc họp khẩn cấp.

Tin tức Tề Học Quy chạy trốn khỏi trại tạm giam đã truyền đến tai các vị lãnh đạo. Chủ đề của cuộc họp lần này cũng là để bàn phương án truy bắt nghi phạm Tề Học Quy đang lẩn trốn.

Sau khi kết thúc hội nghị, các đại đội của Phòng công an huyện dốc toàn lực lượng, bao gồm các cảnh sát trong biên chế cùng với các đội phụ cảnh tiến hành một cuộc truy lùng quy mô lớn chưa từng có. Khi biết được tin tức Tề Học Quy chạy trốn, Lương Thần đã mệnh lệnh ngay cho các trạm gác ở đường sắt, các đồn công an gần nhất trên các tuyến đường tiến hành phong tỏa quốc lộ, phong tỏa các tuyến đường sắt, đồng thời trên các đường cao tốc cũng phải đặt trạm canh gác, nghiêm ngặt kiểm tra các chiếc xe khả nghi.

Nhưng Lương Thần cũng biết, mệnh lệnh chung quy cũng chỉ là mệnh lệnh, có được chấp hành nghiêm chỉnh hay không lại là một chuyện khác. Tuy nhiên, thông qua năng lực đặc biệt tra xét một số thông tin có liên quan, trong lòng hắn đã có vài phần nắm chắc.

Chỉ cần Tề Học Quy còn ở huyện Giang Vân này thì cho dù phải đào ba thước đất hắn cũng sẽ đào cho ra đối phương.