Quan Lộ Trầm Luân

Chương 421: Món ăn thích nhất (2)




Mùi hương thơm ngát phả vào mặt, một bộ y phục mùa lạnh với đôi chân bó xuất hiện. Helen lúc này mới ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.

Đôi mắt xanh lam chớp chớp, đôi môi đỏ mọng đầy khiêu gợi hé ra nụ cười, Helen mở miệng nói:

- Không phải cô nói đùa là tự thân xuống bếp cho người đặc biệt đó sao? Như thế nào mà hai tay vẫn còn trống trơn, không hề thấy rau quả gì cả thế kia?

- Trong tủ lạnh kìa, đủ các loại.

Tề Vũ Nhu đến cạnh Helen, giơ tay lần lượt vuốt dọc từ trên chân xuống phía dưới theo đôi tất đen cô đang mặc, miệng khen:

- Cô thật sự rất gợi cảm, người đàn ông nào thấy cô tất cũng nảy sinh ham muốn thôi.

- Cảm ơn lời khen của cô.

Nghe thấy giọng nói của Tề Vũ Nhu có chút hơi gièm pha, mắt Helen nhìn chằm chằm vào hai vú đối phương, giọng nói có đôi chút châm chọc:

- Cô nói tôi sẽ làm cho đàn ông phát thèm ư? Không biết có bao gồm người mà cô đang đợi không?

- Người nhìn ngắm cô thì rất nhiều, Tiểu Thần bên người có không ít mỹ nữ, chắc cũng không đến nỗi thèm khát cô lắm đâu.

Tề Vũ Nhu cười tươi như hoa, tay xoa xoa đôi vú tròn căng của Helen, nhẹ nhàng nhéo cô hai cái, lại cười nói:

- Tuy nhiên, tôi chỉ có tâm giúp cô thôi, đàn ông chỉ yêu bằng dạ dày thôi. Hắn vốn quen với thức ăn Trung Quốc, giờ đột nhiên lại được ăn cơm tây, chắc sẽ cảm thấy rất ngon miệng, cô nghĩ có đúng không?

- Biết không Nhu, cô hiện giờ giống như một người phục vụ khách vậy.

Helen càng có vẻ châm chọc hơn:

-Tôi phải nhắc nhở cô một câu, lần sau khi định mời khách, cô phải chuẩn bị từ ngữ trước cho thích hợp. Người đùa giỡn là ma cô, như vậy Tiểu Thần chính là một phiêu khách, mà cô, chính là một kỹ nữ. Cô muốn một thân phận như thế mới vừa lòng sao?

Tề Vũ Nhu cười yếu ớt, theo đánh giá mà cô nói ra, thì với cô việc dùng lời nói dễ làm tổn thương người khác hơn là dùng dao.

-Cần gì phải phân biệt chứ, cho dù không thừa nhận thì hiện tại tình cảnh của tôi là sắp làm một chuyện đặc biệt và một kỹ nữ thì có gì mà khác nhau hay không? Tôi nhất định phải giống thân phận thấp hèn đó, dùng chiêu quyến rũ người, mặc cho thiên hạ nói gì thì nói.

Helen cũng đang nóng giận hừng hực, thân hình cao lớn đầy đặn của cô không ngừng run rẩy, thể hiện sự phẫn thứ và kích động trong lòng cô.

-Ít nhất cô còn có một chút quyền lựa chọn mà chọn Tiểu Thần, cũng đặc biệt giống Anla phải không?

Tề Vũ Nhu nghe nói vậy chợt động lòng thương hại. Cô không chỉ thương hại cho đối phương mà cũng thương hại cho chính bản thân mình, phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Các cô mất đi hoàn toàn ý chí và mong muốn của mình, hoàn toàn trở thành một cỗ máy giết người lạnh lùng. Chỉ có điều, chung quy đều là con người, lại là phụ nữ, bình thường phải che giấu ước muốn trong lòng mình như dung nham nóng chảy, cho tới một ngày sẽ theo núi lửa mà phun trào mãnh liệt ra ngoài.

- Đó là bởi vì Tây Á cần rất nhiều của cải.

Helen phát ra một tiếng cười:

- Nếu tôi lần này lại không hoàn thành nhiệm vụ, cô có tin hay không, Tây Á sẽ không một chút do dự mà đưa tôi cho tên Anla kia?

Tề Vũ Nhu im lặng trước dụng ý của Helen. Cô cũng biết rõ tám chín phần rồi. Tổ chức Medusa mới được thành lập cách đây không lâu. Vị trí xếp hạng cũng không được đứng nhất. So sánh với những tổ chức sát thủ hạng nhất và hạng nhì thì có thể nói ngoài việc huấn luyện được nữ sát thủ nổi tiếng ra bên ngoài, còn lại cũng không khác gì các tổ chức khác. Muốn tổ chức phát triển lớn mạnh, cũng không tránh khỏi cần tìm kiếm sự giúp đỡ từ Anla, tiêu phí số tiền lớn để hối lộ nghị viên Eric. Tất cả đều là để giúp cho tổ chức có một không gian sinh tồn phát triển tốt.

Lời nói đó đúng thật như vậy. Một khi tổ chức xác nhận, giao Helen cho Anla sẽ tạo ra hiệu quả lớn hơn cho mục đích này. Tuy nhiên năm mươi bước cười một trăm bước thôi. Từ nhiệm vụ lần trước có thể thấy, nhờ sự bảo vệ của Tây Á nên cô mới có thể thoát được.

- Nhu, kỳ thật hiện tại chúng ta đều có thể giúp nhau, chỉ có cô là bị vướng vào cái người đặc biệt tên Lương Thần đó. Không phải xem liệu chúng ta có sức hấp dẫn hay không đối với hắn mà phải xem hắn cảm thấy như thế nào, tình cảm của cô với hắn ra sao?

Helen nhìn chằm chằm Tề Vũ Nhu, lấy giọng vô cùng nghiêm túc nói.

- Cô nói tôi không hiểu được.

Tề Vũ Nhu giữ vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Tôi biết trong lòng cô hiểu được.

Helen tiến sát, chóp mũi cao của cô gần như chạm vào mũi Tề Vũ Nhu, cô tập trung sự chú ý của Tề Vũ Nhu, nói:

- Cô cố ý giả bộ không hiểu, đúng không, hay bởi trong lòng cô cũng không chắc. Cô căn bản có biết được chính xác người đàn ông kia có vì cô mà sẵn sàng ném đi hàng tỉ hay không?

Sự bình tĩnh của Tề Vũ Nhu rốt cục bị phá vỡ. Cô bị đối phương đánh thẳng vào tâm sự thầm kín của mình nên không sao tự chủ được, đâm ra thất thố.

Chính như Helen nói, trong lòng cô quả thật không dám chắc.

Tây Á đã từng khẳng định không chắc chắn là Lương Thần có chịu đưa thật nhiều tài sản của mình ra trả giá để giúp Tề Vũ Nhu thoát khỏi tổ chức, hay là sự đặc biệt của hắn ta là cô tự nghĩ ra chứ căn bản là không có thực, mà quan hệ giữa cô và Lương Thần cũng chưa xa tới mức đạt được mục đích của cô.

- Cô vẫn nhớ mình hay giỡn là muốn tìm một người đàn ông bảo hộ mình. Nay, người đàn ông xuất hiện, cô lại không biết có phải là như ước nguyện của mình không. Nhưng chúng ta ai cũng là người lưu lạc trong thế giới này, chúng ta đã sớm chịu đủ mọi chuyện rồi, tôi hy vọng chúng ta có thể bắt tay giúp đỡ nhau.

Lần đầu tiên lời nói chiếm thế thượng phong, Helen lại không biểu lộ ra chút đắc ý nào. Trước tiên vì cô nghĩ mình không ngu ngốc gì mà biểu hiện sự đắc ý ra bên ngoài. Cô đưa một bàn tay cho Tề Vũ Nhu, còn thành khẩn nói là giúp đỡ nhau, sao lại thể hiện sự đắc ý được.

Tề Vũ Nhu khuôn mặt tươi cười, chóp mũi cô khẽ chạm vào chóp mũi đối phương, cô nói:

- Tiểu Thần có lẽ vì tôi mà đáp ứng yêu cầu của Tây Á, nhưng dựa vào cái gì mà phải đưa cô ta nhiều tiền đến vậy?

- Vậy làm giúp tôi được không?

Helen giọng điệu lộ ra vẻ yếu đuối:

- Nhu, vừa rồi cô cũng nói, anh ta thích ăn thức ăn tươi, coi như thêm tôi nữa, mua một tặng một. Tôi nhất định sẽ cho người đặc biệt của cô cảm thấy sự giá trị của vật mới.

- Tốt lắm, vậy cho tôi xem, người đẹp sẽ biểu diễn như thế nào trên giường đêm nay.

Tề Vũ Nhu mở miệng khẽ cắn vào đôi môi gợi cảm, nở nang đỏ mọng của đối phương một cái. Helen uốn lượn cầu cạnh thế, đơn giản chỉ là muốn có một cơ hội thoát khỏi tổ chức. Tuy rằng Helen khiêu khích Tề Vũ Nhu, nhưng việc của cô ta cũng liên quan đến cô.

- Nhu, cô thật tốt.

Đôi mắt xanh lam của Helen chớp chớp ra vẻ cảm kích, cô cười làm dáng, hai bờ môi đỏ mọng của cô lướt đến chạm vào bờ môi Tề Vũ Nhu, nói nhỏ:

- Cô biết không Nhu, cô như một thứ đồ sứ quý giá dễ vỡ, nếu tôi sờ vào sẽ vỡ mất. Nhưng nay thì không, tôi có thể hôn cô như vậy, âu yếm cô như vậy, cảm thấy rất khoái lạc.

- Giữ khoái lạc của cô để chốc nữa đối phó với Lương Thần đi.

Thân thể mềm mại của Tề Vũ Nhu run lên, bờ môi cô rất mẫn cảm, đột nhiên bị đối phương hôn, trong lòng cô không khỏi rung động. Cô và Tây Á cũng hay chơi trò chơi này, giống như giữa những người đồng tính. Mỗi lần thi hành nhiệm vụ xong là họ lại âu yếm vuốt ve nhau. Điều đó giúp cho Tề Vũ Nhu giảm bớt tâm trạng khó chịu và áp lực. Phụ nữ cũng thích phụ nữ xinh đẹp, giống như Helen là một mỹ nữ xinh đẹp gợi cảm, tuyệt đối có thể làm người tình của cả nam lẫn nữ.

Cảm thấy được Tề Vũ Nhu đáp lại, Helen mặt mày không lộ vẻ đắc ý. Cô nghĩ tới chuyện có thể đánh bại đối phương, rửa sạch chiến bại của mình, đó sẽ là dấu ấn đáng ghi nhớ.

Tề Vũ Nhu gật đầu, đôi mắt lộ ra vẻ phức tạp, bởi vì cô nghĩ rằng đồ ăn lần này chắc Lương Thần sẽ không thích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi kết thúc hội nghị thường vụ, cùng hàn huyên vài câu với mấy người Lăng Lam và Trịnh Hùng, Lương Thần đi ra khỏi phòng họp Huyện ủy, đi đến chiếc xe Jeep Toyota hơi cũ, mở cửa ngồi vào. Hắn lại phát hiện ra tài xế không phải là lái xe hiện thời Đỗ Trọng Tiêu mà vẫn là lái xe Lan Kiếm.

- Chú Lan, chú đã trở lại rồi à.

Lương Thần cười nói một câu, sau đó đóng cửa lại.

- Cô bé Vũ Nhu kia thật không làm cho người ta bớt lo tí nào.

Lan Kiếm gật gật đầu, đánh tay lái theo con đường ra cổng huyện ủy, trên đường đi hắn nói:

- Nếu cô ta không làm chuyện gì dại dột thì ở lại Giang Vân bao lâu, tôi cũng không có ý kiến.

Lương Thần cười. Lan Kiếm nhớ ân tình cũ của cố đội trưởng, cô ta chính là cốt nhục của cố đội trưởng nên đem hết khả năng giúp đỡ cô. Mà Lương Thần lại nợ Lan Kiếm một mạng sống nên đương nhiên cũng đem hết khả năng báo đáp.

- Nếu cô ấy ở Giang Vân một ngày thì tôi sẽ bảo vệ cô hết sức.

Lan Kiếm đưa ra cam đoan, mà cam đoan này cũng là thứ mà Lương Thần cần.

- Cô Nhu mời cháu buổi tối đến ăn cơm, chú Lan nghĩ là có sao không?

Mắt thấy chiếc xe tiến vào khu nhà dành cho cán bộ ở của cục công an, Lương Thần lấy giọng đùa giỡn nói.

- Yên tâm đi, sẽ không vấn đề gì.

Lan Kiếm đưa cho đối phương ba viên thuốc an thần, sau đó tự động đưa chiếc xe đậu ở dưới phòng ở của Tề Vũ Nhu.

Trên lầu hai, nghe tiếng chuông cửa vang lên, sau đó cửa mở, Lương Thần đứng sau cánh cửa, nhìn vào bên trong thì thấy Tề Vũ Nhu xuất hiện cười tươi như hoa.