Quản Lý Tieba

Chương 43




Sau khi vào phòng tắm cẩn thận bàn luận với Lục Thiên Húc một phen, tôi rốt cuộc lảo đảo lết ra khỏi bồn tắm, sờ soạng eo nhỏ của mình, vuốt ve Kỷ tiểu cúc, cuối cùng tôi đây thân xác úa tàn nhưng ý chí kiên cường bị Lục Thiên Húc đỡ sang nhà Quý Bảo Phàm.

Tôi nghiêng người ngồi trên ghế sô pha trong nhà Quý Bảo Phàm, lúc tôi đang mắt to trừng mắt nhỏ với con trai của anh ta, Quý Bảo Phàm đưa tay vỗ vỗ đầu tôi, thâm tình nói: “Vượng Vượng.”

Tôi bức xúc.

“Gâu!” Vượng Vượng thật cũng vô cùng bức xúc, nó dùng đôi mắt nhỏ không thể tin nổi nhìn Quý Bảo Phàm: Bố à, bố nhận lầm người rồi, con ở đây nè gâu.

“Trạch cưng.” Quý Bảo Phàm lại sờ đầu Vượng Vượng thật.

“Móa, em ở đây.” Tôi nhịn không được mắng ra miệng, quả thật chịu không nổi mà.

Ở trên mạng, hình tượng của tôi bị vô số người so sánh với Husky thì thôi đi, tôi thật chẳng hiểu tại sao ở 3D mình vẫn phải chịu nỗi nhục này.

Đã thế còn bị một tên thần kinh vờ ngu ngốc trêu chọc nữa chứ.

Tôi không cam lòng cắn răng nói: “Làm ơn đừng nghịch nữa.”

Quý Bảo Phàm cười ha ha, sau khi bế Vượng Vượng xuống khỏi ghế sô pha, anh ta ngồi tựa vào tôi, lén lút hỏi: “Mới bị bồ cưng thao phải không?”

Tôi hoảng sợ: “Sao anh biết?”

Quý Bảo Phàm “cei” một tiếng, ghét bỏ nói: “Thời buổi gì rồi, còn bày đặt để lại dấu hôn trên cổ người ta.”

*Từ cei là từ thường dùng của người Bắc Kinh, không có nghĩa rõ rệt. Ví dụ như “bình hoa bị vỡ” => bình hoa bị cei; thiếu đánh => tìm cei, nhỏ này xấu ghê => nhỏ này cei thiệt.  

Tôi tặng cho Lục Thiên Húc đang tán dóc với Nguyễn Nguyên Nhạc một ánh mắt sắc lẻm, đậu má, hèn gì cổ tôi lại đau như vậy.

“Vượng Vượng với Bánh Gạo nhà anh mấy tuổi rồi?” Tôi lúng túng đổi đề tài.

Quý Bảo Phàm cười như không cười: “Vượng Vượng 5 tuổi, Bánh Gạo 4 tuổi.”

Tôi ao ước nhìn anh ta: “Có một trai một gái thật tốt.”

“Ôi ngất, Bánh Gạo cũng là công.”

“Bộ có mèo Ba Tư là công hả?!”

Quý Bảo Phàm hít một hơi cốc đầu tôi: “Đầu óc đâu?”

Tôi phản bác một cách hợp tình hợp lý: “Không phải ai cũng nói mèo Ba Tư là vương phi trong loài mèo sao? Người ngợm thì trắng như tuyết, bọn nó làm đàn ông bộ không thấy xấu hổ à?”

“Ơ hay, không phải thiếu gia anh đây cũng trắng sao, em chỉ cây dâu mắng cây hòe là thế nào?” Anh ta vòng cánh tay quanh cổ tôi liều mạng siết chặt.

Tôi ra vẻ tiểu nhân cầu xin tha thứ: “Đâu có đâu có, em nào dám chứ, nói xấu anh chỉ tại lỡ miệng thôi,” Mỗi lần Kỷ tiểu cúc bị tác động, tôi lại đau đớn rên “a” một tiếng, “Anh, nhẹ thôi nhẹ thôi, cúc em đau.”

Quý Bảo Phàm sửng sốt, đập cái bốp vào đầu tôi: “Em có chút tiết tháo được không vậy.”

Tôi âm thầm mỉa mai, ban ngày ban mặt chơi rung xe, không biết rốt cuộc ai mới không có tiết tháo.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi tuyệt đối không dám nói ra miệng, bằng không tôi cảm thấy nguyên nhân cái chết của mình có thể sẽ là “biết quá nhiều”.

Tôi hết sức rầu rĩ nhìn anh ta: “Nếu em có, em sẽ ra nông nỗi này sao?”

Anh ta thở dài: “Đàn ông làm chuyện đó nhớ phải cố gắng đeo bao, vì tốt cho em và cũng tốt cho cậu ta, con nít con nôi, suốt ngày cứ làm cho người ta lo lắng.”

Vừa nghe xong, tôi cảm giác có gì đó không ổn, bởi vì chẳng hiểu sao tôi lại thấy cảm động, thậm chí muốn ôm anh ta khóc lóc kêu to “anh đúng là bố ruột của em”.

Thật ra khi biết mình là gay, lúc đó tôi hoảng lắm, tôi không thể nào nói cho các bạn thân mến của mình nghe, càng không thể khóc lóc kể lể với bố mẹ, cả ngày vừa nghẹn vừa sợ, cố gắng đè nén cảm xúc hoang mang của mình.

Tuy rằng trong thời gian tôi buồn bực thểu não, Thần Nướng đã trở thành anh hai tri kỷ của tôi, thế nhưng dù sao anh ta cũng không phải là gay, không thể hoàn toàn thấu hiểu suy nghĩ trong lòng tôi, anh ta chỉ dùng tam quan của một người đàn ông thành thục giáo dục tôi, từ Thần Nướng, tôi đã hiểu được quan điểm và thế giới của người trưởng thành, hiểu cái gì đúng cái gì sai, tôi rất biết ơn anh ta.

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi tìm được sự quan tâm về phương diện kiến thức tình dục từ một người mà tôi sờ được thấy được quen nhau chưa tới một ngày, tôi có thể không e dè gì nói ra sự thật mình là gay, mà anh ta cũng biết chuyện giữa tôi và Lục Thiên Húc, anh ta còn đứng ở cương vị người từng trải chia sẻ kinh nghiệm cho tôi, tuy rằng những lời trên tầm thường vô cùng, nhưng câu nói “làm người ta lo lắng” thật sự khiến tôi cảm nhận được tình cảm đến từ trưởng bối.

Có lẽ vì hai chúng tôi là cùng một loại người, tôi cảm thấy anh ta có thể hiểu tôi, còn cảm giác thân thiết của tôi dành cho anh ta tựa như bẩm sinh vậy.

Chẳng qua, tôi là cái loại vừa cảm động một tí là ba chân bốn cẳng chạy tới đòi hốt shit người ta sao?

Tất nhiên là không rồi.

Vì vậy tôi làm bộ nói: “Đeo bao không sướng, thịt không đụng chạm không hạnh phúc.”

Đầu tiên anh ta “…”, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, chậm rãi nói, “Đù, má.”

Tiếp theo, anh ta lại hùng hồn cốc đầu tôi cái nữa, “Nói nghiêm túc với em đấy, cho dù hai đứa sạch sẽ cũng phải đeo bao, hiểu chưa?”

Sao tôi có thể không hiểu chứ, tại tôi nổi máu tiện muốn bị đánh thôi.

Thấy anh ta có vẻ giận thật, tôi vội vàng gật đầu: “Hiểu rồi, anh, em hiểu mà.”

Lúc này anh ta mới chịu tha cho tôi, đưa tay bóp mặt tôi, biến miệng tôi thành hình chữ U rồi nói: “Chậc, tính nết y chang Vượng Vượng.”

Tôi vùng vẫy để anh ta buông tay, sao tôi cứ cảm thấy gần đây người có thể ngược mình ngày càng nhiều, tôi nổi giận, định tát văng cái tay anh ta đang bóp mặt mình, nhưng ai ngờ anh ta phản ứng quá nhanh, kịp thời rút tay về, tôi không thắng lại được, thế là tự cho mình nguyên bạt tai.

Đậu má.

Tôi tức tối nhìn anh ta, cố ý nói lớn: “Quen nhầm bạn rồi quen nhầm bạn rồi.”

Lục Thiên Húc và Nguyễn Nguyên Nhạc đồng loạt quay đầu liếc hai chúng tôi một cái, sau đó tiếp tục vui vẻ nói chuyện với nhau.

Nhìn Lục Thiên Húc lại đổi sang phong cách dẻo mồm dẻo miệng, tôi có chút lo sợ lẫn ghen tuông, tôi làm bộ nghiên cứu nói với Quý Bảo Phàm: “Anh nói xem có phải hai người bọn họ vừa gặp đã yêu không?”

“Ôi ngất,” Quý Bảo Phàm trợn trắng mắt, “Cá một xu bọn họ đang trao đổi tâm đắc.”

“Tâm đắc gì?”

Quý Bảo Phàm khó chịu nói: “Anh ngày xưa và em ngu như nhau.”

“…..”

Mẹ nó tôi mới là người nên khó chịu được không?

Tôi thật sự bết bát như vậy sao? Tôi tự chửi mình thì thôi đi, tại sao bây giờ ai cũng có thể không chút lưu tình mắng tôi ngu?

Nhưng tiếc là hiện tại tôi đánh không lại Quý Bảo Phàm, chỉ đành nuốt hờn dỗi vào bụng.

Sau đó yếu ớt phản bác: “Ý anh là bây giờ anh hết ngu rồi à.”

Anh ta thở dài, bình thản nói: “Mọi người đều đang đổi thay,” đoạn đưa mắt về phía Nguyễn Nguyên Nhạc, “Trước đây anh thật sự rất ngu, nhưng vì anh ấy, anh đã thay đổi, mà anh ấy cũng vì anh, mà càng thích anh hơn.”

“Không biết xấu hổ…” Tôi thấp giọng rầm rì.

Nhưng tôi không thể không thừa nhận, lời anh ta nói vô cùng chí lý, tôi và Lục Thiên Húc cũng như thế, Lục Thiên Húc thay đổi, tôi cũng đổi thay, nhưng sự thay đổi này không có cách nào phân tốt xấu, nó chỉ xảy ra thuận theo một nguyên tố tự nhiên mà thôi.

Nguyên tố này có thể gọi là cuộc sống, cũng có thể gọi là ở bên nhau, càng có khả năng là tình yêu.

Biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có người hỏi tôi thế này: nếu người yêu của bạn không còn giống ngày xưa nữa, bạn có còn yêu anh ta không?

Tôi nhất định sẽ nâng bàn tay to của mình lên, bắt chước Quý Bảo Phàm cốc đầu người nọ, hùng hồn nói: “Đó là vì đằng ấy không thấy tôi cũng đang thay đổi!”

Đúng là thế đó, để hòa hợp tình yêu của chúng tôi, tôi và Lục Thiên Húc đều thay đổi vì đối phương, mặc kệ chúng tôi có bao nhiêu góc cạnh sắc nhọn trong quá khứ, hôm nay chúng tôi đều mài dũa vì nhau, chắc sẽ có người nói như vậy thiếu cá tính và sáng ý, nhưng đó không phải là điều tôi quan tâm, tôi chỉ để ý những việc nhỏ như “anh yêu em không?” “anh rất yêu em” “đời này mãi ở bên cạnh nhau”.

Có lẽ khi chia ra thành những cá thể đơn độc, tôi và anh ta sẽ không chói sáng như vậy, nhưng mà tôi tin rằng, chỉ cần chúng tôi hợp làm một, nhất định có thể chói mù mắt hợp kim titan của mọi người.

“Em còn nhỏ, không hiểu chuyện, cần học nhiều từ anh.” Quý Bảo Phàm vuốt đầu tôi.

Tôi chớp mắt, trong lòng ấm áp, tôi hoàn toàn không có sức chống cự với câu “em còn nhỏ” của Quý Bảo Phàm, vì vậy tiện vô bờ bến đưa đầu dụi dụi lòng bàn tay của anh ta: “Anh, sau này nhớ dạy em nhiều nha.”

Anh ta lại cốc đầu tôi một cái: “Đê tiện.”

Móa, có thể nào giữ nguyên một phong cách tới cùng không?!

Tôi tức giận hất tay anh ta ra, chạy đi xem Vượng Vượng, sờ đầu nó, rầu rĩ nói với nó: “Có lẽ chỉ mi hiểu ta.”

Tôi và Vượng Vượng yên lặng nhìn nhau một phút đồng hồ, cuối cùng nó vô tình bỏ lại tôi, quay đầu hớn hở chạy đi liếm lưng Bánh Gạo…

Cái thế giới chó má này.