Quan Môn

Chương 1030: Không hề hạn chế




Diệp Khai suy nghĩ bốn chữ “thủy thổ bất phục” mà Diệp lão gia tử càng phát ra cảm giác được bốn chữ này rất có ý tứ.

Giống như là hắn, lúc mới tới thành phố Đông Sơn cũng thông qua điều tra cẩn thận, đối với thành phố Đông Sơn đã có đầy đủ hiểu rõ, mới bắt đầu ra tay xử lý các phương diện. Tuy không thể nói hoàn toàn hiểu được các mặt thành phố Đông Sơn, nhưng so với cao cao tại thượng Long Chính Tiết xác thực tốt hơn rất nhiều.

- Lão gia tử nói không sai, công tác cơ sở phải bắt đầu từ gốc rễ.

Diệp Tử Bình cũng gật đầu đồng ý cách nhìn của lão gia tử, ông nói với Diệp Khai:

- Nếu như ngay cả vấn đề mà mình gặp phải cũng không rõ thì tự nhiên là không cách nào làm ra phán đoán rõ ràng chuẩn xác, con phải nhớ kỹ.

- Con hiểu rồi, giờ con phải ra sức hòa mình vào nhân dân quần chúng thành phố Đông Sơn.

Diệp Khai nghe xong cười nói.

- Lại nói lung tung...

Diệp Tử Bình nhíu mày nói.

Muốn cắm rễ vào quần chúng, thực sự không có dễ dàng như vậy, Diệp Tử Bình đương nhiên biết rõ bốn chữ này nghe đơn giản, nói cũng dễ dàng, nhưng chính thức muốn làm không phải nhẹ nhàng như vậy.

Bao nhiêu người đều nói chính mình có cơ sở thực tế nhưng đến thời khắc mấu chốt mới phát hiện mình kỳ thật không có cơ sở thực tế gì, cái gọi là cơ sở thực tế chỉ là một bên tình nguyện vọng tưởng mà thôi.

- Nói suông lầm quốc, thực làm hưng bang. Diệp Tử Bình dặn dò con trai:

- Con đang tuổi trẻ, khí lực đang thịnh, cho nên càng phải trầm tĩnh để làm nhiều lợi ích cho quần chúng thành phố Đông Sơn, xây dựng lòng tin. Chỉ có như thế mới có thể thực sự trở thành một cán bộ lãnh đạo hợp cách.

Diệp lão gia tử ngồi ở trên ghế sa *** nghe khẽ gật đầu đồng ý với cách nói của Diệp Tử Bình. Ông cầm chén rượu uống một ngụm, cảm thấy cái này cực phẩm lão Bạch phần hương vị kéo dài thuần hậu, mùi rượu nồng đậm, quả nhiên là trân phẩm vài thập niên.

Diệp lão gia tử uống rượu, bỗng nhiên có một số suy nghĩ nên nói với Diệp Khai:

- Cha cháu nói đúng, muốn làm tốt công tác, muốn vượt qua gian khó, làm quan tốt, tạo phúc một phương, mọi thứ yêu cầu thực phải cụ thể, chân chính làm một số chuyện tốt cho nhân dân.

Ông lại giơ chén rượu trong tay lên:

- Thí dụ như chén rượu ngon này, nếu như không có mười năm thậm chí vài thập niên tích lũy thì cháu sao có thể biết rõ nó rõ ràng còn có thể như thế thuần hậu mê người?

- Cái này cháu hiểu....

Diệp Khai nghe xong, tự nhiên biết rõ vô luận là gia gia hay cha đều hi vọng mình có thể mạnh mẽ làm tốt công tác, tạo ra chiến tích xuất sắc, đến lúc đó có thế sẽ không bị ai tranh, tiến lên cương vị lãnh đạo cao hơn.

Chỉ là Diệp Khai cũng có một số cách nghĩ của mình. Hắn thấy rõ đại thế, cũng biết sự phát triển của quốc gia đang ở giai đoạn nào, nên việc hắn cần làm là dùng tốc độ nhanh nhất để tạo ảnh hưởng lớn nhất cho bản thân. Như vậy dù gia gia hay cha nhấn mạnh việc làm từng bước vẫn chưa đủ.

- Ý nghĩ của đám lão đại các ngươi sai rồi! Đúng lúc này, một giọng sang sảng vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhị lão gia tử một thân nhung trang, cười ha hả từ ngoài cửa tiến vào.

Nhị lão gia tử vừa tham gia hội nghị quân ủy, biết gia đình gặp mặt nên cao hứng chạy tới dự tiệc. Không ngờ vừa tới cửa lại nghe Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình giáo huấn Diệp Khai, trong lòng của ông có cái nhìn khác nên xen vào.

- Chú hai.

- Nhị gia gia.

Trong phòng mọi người nhao nhao chào hỏi, khỏi cần phải nói, Nhị lão gia tử là nhân vật thứ hai của Diệp gia, cũng đồng dạng là hạch tâm.

Muốn nói cách cục hiện tại của lão Diệp gia có thể nói là ba hạch tâm, Diệp lão gia tử, Nhị lão gia tử, Diệp Tử Bình, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì bọn họ đều là thành viên ủy viên trung ương, có quyền lên tiếng và quyết định về quyết sách, về phần những người khác phải kém rất nhiều.

Diệp Tử Kiện cùng Diệp Tử Sơ tuy đều là ủy viên trung ương, nhưng số lượng của ủy viên trung ương cũng nhiều, quyền lên tiếng dĩ nhiên yếu hơn nhiều. Nhưng bất kể thế nào, trong mắt người ngoài thì ủy viên trung ương cũng là tầng cao nhất trong chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên, nhưng trong nhà lão Diệp gia thì vẫn kém một bậc.

- Lão Nhị về nhanh thế.

Diệp lão gia tử nói với Nhị lão gia tử, nhưng cũng không trách cứ. Dù sao anh em biết tính nhau, nhất là trong nhà càng không cần phải úp mở.

Nhị lão gia tử chào hỏi Diệp lão gia tử, sau khi ngồi xuống mới lên tiếng:

- Cái nhìn của mọi người không sai, nhưng phải xem dùng trên người ai mới được? Đối với Tiểu Khai mà nói, kinh nghiệm của bản thân nó đã thuộc truyền kỳ, sao còn bắt nó đi từng bước? Hắn phải không ngừng đổi mới kỷ lục mới là lựa chọn duy nhất, không ngừng sáng tạo kỳ tích mới là đạo quyết thắng! Làm từng bước phát triển, căn bản không phải tính cách của hắn!

Diệp Khai nghe xong, lập tức nảy sinh ý nghĩ Nhị lão gia tử mới là tri kỷ.

Nhị lão gia tử nói không sai, người như hắn đã chú định chỉ có thể đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nghênh đấu mưa gió, theo gió vượt sóng, không có khả năng học theo người ta núp ở trong nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc dù đôi khi vì một số nguyên nhân mà tạm lánh phong mang cũng sẽ không kéo được quá lâu.

Nghênh khó mà lên, phá tan tất cả trở ngại mới là chuyện mà Diệp Khai hắn phải làm.

- Long Chính Tiết cũng không tất yếu phải e ngại, xem không thuận mắt thì kéo xuống.

Nhị lão gia tử nhìn Diệp Kha, nói một câu.

- Hồ đồ.

Diệp lão gia tử lập tức trừng mắt:

- Long Chính Tiết là cán bộ cấp tỉnh được Ban tổ chức trung ương bổ nhiệm, là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của cao tầng, há lại nói làm có thể như vậy? Ngươi không có chuyện trở về quân ủy của ngươi nghỉ ngơi đi, đừng bày hư trẻ con.

Nhị lão gia tử nghe xong, cười ha hả rồi không nói gì thêm.

Vừa rồi ông đã nói xong bộc lộ suy nghĩ của mình, nói nữa cũng vậy, lại đâm ra đối đầu với Diệp lão gia tử. Dù sao Diệp Khai là cháu ruột của Diệp Tương Kiền, trong lòng của Diệp Tương Kiền có định giá, không cần phải Nhị lão gia tử quan tâm như vậy.

- Bất quá Nhị gia gia của cháu nói cũng có chút đạo lý.

Diệp lão gia tử chợt đổi giọng nói với Diệp Khai:

- Hiện tại cháu cũng đã lớn thêm một chút, trải qua mấy năm này nhậm chức cũng đã nhận thức rõ ràng hơn về thể chế, cho nên chỉ cần không phải trái với nguyên tắc, can đảm làm một số chuyện hữu ích với quần chúng vẫn là có thể đấy. Nhưng đồng thời, cháu cũng phải nhìn tinh tường hoàn cảnh chung quanh, phải học được cách bảo vệ mình, không để lũ tiểu nhân có cơ hội công kích. Cụ thể như thế nào, cháu cẩn thận suy nghĩ đi.

- Cháu rõ rồi.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, hắn biết Diệp lão gia tử ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, hi vọng lão Diệp gia có thể thêm một người bước vào hàng ngũ đại nhân vật thường vụ cục chính trị.

Hôm nay tình huống rất rõ ràng, Diệp Tử Bình công tác xuất sắc ở thành phố Minh Châu, chiến tích nổi bật, tương lai tiến vào thường vụ cục chính trị vấn đề không lớn, như vậy đối với vấn đề bồi dưỡng Diệp Khai tự nhiên hơi trọng yếu hơn.

Nếu như lão Diệp gia đời thứ ba đều có thể là lãnh đạo quốc cấp thì có thể nói là lưu lại một đoạn giai thoại.

Đã đến tầng thứ như Diệp lão gia tử hôm nay thì cũng không yêu cầu điều gì xa vời, nhưng đối với danh dự gia tộc vẫn tương đối coi trọng. Ông hi vọng lão Diệp gia có thể trở thành một gia tộc có cống hiến trọng đại cho quốc gia, cho nên kỳ vọng vào Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai càng cao hơn một ít.

Vẫn có câu không ai giàu ba họ.

Trong các gia tộc quyền lực, cũng rất ít có gia tộc có đời thứ ba hiển hách, dù sao hoàn cảnh vô cùng sinh tồn ưu việt sẽ để cho đám con cháu nói như rồng leo, làm như mèo mửa, nhìn về phía trên nói bốc nói phét, tựa hồ thiên hạ đại sự đều trong lòng bàn tay, trên thực tế nhưng lại khuyết thiếu căn cơ cắm rễ, cơ sở hiểu rõ dân gian khó khăn.

Dạng con cháu như vậy tự nhiên khó thành châu báu, bởi vì theo căn bản đi lên mà nói thì bọn họ cũng không rõ ràng nhân dân chính thức cần gì, cũng không rõ ràng xu thế phát triển của xã hội này, chiều hướng phát triển của lịch sử sẽ đi về đâu?

Đã có vô số ví dụ, chứng kiến vô số đại gia tộc dần suy sụp, trong lòng Diệp lão gia tử nhất định là có rất nhiều cảm khái, may mà Diệp Khai không chịu thua kém, có thể coi là kỳ tài ngút trời. Ông đương nhiên muốn tận lực đem hắn ra ngoài tôi luyện một phen, cũng không hy vọng Diệp Khai đi theo lối mòn của những người khác, cuối cùng nhất trở nên tầm thường vô vi, không có tâm tiến tới.

Lại nói tiếp, ảnh hưởng trong nhà đối với Diệp Khai nhất định là có, nhưng đã đến địa phương thì lực ảnh hưởng gia tộc kỳ thật đã nhỏ đi nhiều, hết thảy phải coi vòa bản thân Diệp Khai một mình phấn đấu lấy được chiến tích.

Tổng thể mà nói, Diệp lão gia tử vẫn tương đối thoả mãn đối với thành tích mà Diệp Khai hiện tại lấy được.

Nam Cung Vân ngồi cùng một chỗ với những người trẻ tuổi kia, nghe bọn hắn tán gẫu, ngẫu nhiên cũng sẽ có người hỏi cô ta mấy câu. Cô ta chỉ cười khẽ, phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ càng lộ ra mị lực thần bí khó lường.

Chỉ là tâm tư của cô ta không thể đặt ở bên này, vốn thuở nhỏ thính giác linh mẫn, mà lại hiểu được khẩu ngữ nên thỉnh thoảng nhìn sang bên kia là có thể đoán được bên chỗ Diệp Khai đnag đàm luận chủ đề gì.

- Đây là một đại gia tộc quyền thế lừng lẫy...

Nam Cung Vân nghe xong, trong lòng chấn động.

Mặc dù nói đã sớm biết rõ lão Diệp gia quyền thế rất lớn, nhưng Nam Cung Vân trước kia cũng không biết về cơ cấu chính trị trong nước, tự nhiên không rõ ràng hàm nghĩa thật sự của bốn từ quyền thế rất lớn, lúc này sau khi có kiến giải qua về những nhân vật trong lão Diệp gia mới phát hiện, đây đâu chỉ là quyền thế rất lớn, quả thực là quyền khuynh thiên hạ nha.

Khó được chính là, mặc dù trong một đại gia tộc như vậy nhưng lại rất ít bó buộc người trẻ tuổi, ngoại trừ về một số yêu cầu về chuẩn mực đạo đức thì bỏ mặc đối với sự phát triển bên ngoài.

Chỉ sợ là chỉ có như thế, mới có thể bồi dưỡng được nhân tài chủ lưu thích hợp xã hội này?

- Chị Nam Cung, chị có quan hệ rất tốt với Diệp Khai?

Bỗng nhiên có một giọng trong trẻo hỏi cô ta.