Quan Môn

Chương 1070: Khó Xử




- Thứ này hữu dụng sao?

Trước lúc xuất phát, Đường Mộc nhìn sáu chiếc máy đóng cọc, có chút hoài nghi hỏi.

- Nnếu là Lê thúc an bài, nhất định là có chỗ hữu dụng.

Lý Hải hồi đáp.

Kỳ thật bọn họ đều cảm thấy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới vào lúc bọn họ đang trù tính hành động thì Lê thúc đã vô thanh vô tức an bài chuyện này, điều khẩn cấp từ công trường chung quanh sáu chiếc máy đóng cọc.

Hiện tại bên trên đều là thanh âm đóng cọc bịch bịch.

Đám mặt sẹo dưới nền đất lại cảm thấy phi thường không đúng.

Dù sao, thanh âm bịch bịch này che lấp hết thảy, bọn họ ở dưới đáy căn bản không nghe được những thanh âm khác, thậm chí nói chuyện với nhau cũng bị ảnh hưởng thật lớn.

- Nghe như là thanh âm máy đóng cọc khi kiến trúc công trường......

Hầu tử nghe ngóng rồi nói.

Trên thực tế, lúc này tất cả mọi người kịp phản ứng, đây đúng là thanh âm máy đóng cọc.

- Lúc đến không thấy có công trường ah. Hạt tử lo lắng nói.

Mặt sẹo nghe xong, cảm thấy có chút rất không thích hợp, cau mày phân phó:

- Không thể ngây người ở đây, mang theo con tin chuẩn bị rút lui theo lối ra khẩn cấp khỏi, tất cả mọi người cẩn thận một chút , không được chủ quan.

Trước khi tới nơi này, bọn họ đã cẩn thận nghiên cứu qua địa hình tại đây, biết bên trên là đất hoang, công trình gần nhất cũng cách trên hai cây số.

Bởi vì nhân tố thời đại, sau khi nơi này bỏ hoang cũng không có ai hỏi thăm, chỉ là trên bản đồ mật có ghi công trình tồn tại, đoán chừng cũng không có người nào chú ý tới. Cho nên bọn họ được Lý Kiều Ba dẫn đường mới có thể yên tâm đặt đại bản doanh tại đây.

Trên thực tế chứng minh, nơi này xác thực rất không tồi, bọn họ thậm chí lợi dụng địa hình có sẵn bố trí một cái bẫy, thành công bắt được Diệp Khai, đạt được mục tiêu ban đầu.

Nhưng bây giờ nhìn lại, thanh âm máy đóng cọc không rõ lai lịch khẳng định không phải hiện tượng tốt.

Sự tình khác thường tất có chỗ quái lạ, mặt sẹo cũng là người phi thường cẩn thận. Tuy nhìn ngoài hắn có chút lỗ mãng nhưng tính tình thật sự kín đáo, thà rằng cẩn thận một chút cũng không muốn bốc lên phong hiểm.

- Rút giẻ ra.

Mặt sẹo suy nghĩ một chút liền chỉ vào Lý Kiều Ba nói.

Vừa rồi vì ngăn không cho Lý Kiều Ba la lối nên hắn bịt miệng Lý Kiều Ba, nhưng nói đến sự quen thuộc với công trình dưới mặt đất, đoán chừng không có ai rõ ràng hơn hắn nên lúc này phải thả ra.

Bất quá qua một trận giáo huấn, tựa hồ Lý Kiều Ba cũng trở nên ngoan ngoãn một chút, vẻ mặt trầm mặc, lúc này được thả vẫn không hề nói gì.

- Lý huynh. Vừa rồi có đắc tội rồi.

Mặt sẹo nói với Lý Kiều Ba:

- Tình huống hiện tại có chút quỷ dị, chúng ta muốn rút khỏi, anh cảm thấy nên xuất phát từ đâu?

Lý Kiều Ba lạnh lùng nhìn hắn, hừ một tiếng:

- Hiện tại nói vấn đề này, anh cảm thấy còn có ý nghĩa sao?

- Nói như thế nào?

Mặt sẹo cau mày hỏi ngược lại.

- Chỉ từ thanh âm những máy đóng cọc này để phán đoán, chung quanh bốn phương tám hướng đều có, như vậy nói cách khác chúng ta đã bị bao vây.

Lý Kiều Ba đáp:

- Hiện tại chúng ta là cá chậu chim lồng, có chạy đằng trời.

- Lúc anh tìm cái chỗ này cho chúng tôi thì bảo là vô cùng an toàn đấy.....

Hầu tử nóng nảy, chất vấn:

- Chưa được bao lâu đã bị người vây quanh, mày định lừa bọn tao đúng không?

Thiên Hạt tiểu tổ vừa mới tới nên chắc chắn chưa quen hoàn cảnh, sở dĩ bọn họ có thể tìm được cứ điểm này cũng là nhờ Lý Kiều Ba.

Lúc ấy Lý Kiều Ba nói tại đây vô cùng an toàn, có thể dùng làm đại bản doanh, mặt sẹo nhìn kỹ tình huống cũng đều tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì không gian ở đây lớn, bốn phương thông suốt, không người chú ý, có thể nói các điều kiện đều có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn hắn.

Nhưng tình huống hiện tại khác biệt rất lớn với phán đoán lúc đó của Lý Kiều Ba, người ta thậm chí đánh đến tận cửa. Cũng khó trách đám Hầu tử bất mãn với Lý Kiều Ba.

Phải biết rằng, nếu như vận khí không tốt thì Thiên Hạt tiểu tổ lúc này đây đã bị người ta tận diệt rồi.

Có năng lực đột nhiên điều động nhiều máy đóng cọc ra vùng dã ngoại hoang vu tiến hành yểm hộ, tuyệt đối [không phải chuyện người tầm thường làm được.

Cho nên, Lý Kiều Ba nói cũng đúng, bọn họ nhất định là bị người ta tìm được địa điểm ẩn thân, hơn nữa bao vây chặt chẽ.

Địa điểm bí mật như vậy sao trong thời gian ngắn đã bị người phát hiện?

Nguyên nhân cụ thể trong này, tin tưởng cũng chỉ có Lý Kiều Ba đã từng là sĩ quan quân đội là tinh tường nội tình.

- Ngay từ đầu tôi đã muốn giết Diệp Khai, là các ngươi ngăn trở tôi.

Lý Kiều Ba vốn định không giải thích, nhưng nhìn đến ánh mắt bất mãn của Thiên Hạt tiểu tổ thì nếu như hắn không nói chút gì, nhất định là không được, cho nên chỉ phải thở dài nói:

- Là các ngươi bỏ lỡ cơ hội, không nghe tôi nên giờ chuyện xảy ra không có quan hệ gì với tôi.

- Cái này với chuyện giết Diệp Khai hay không có quan hệ gì?

Hạt tử có chút hoài nghi.

- Loại nhân vật như Diệp Khai, trên người của hắn nhất định có chip đặc biệt của tổng cục tình báo quân đội gắn vào, có thể trong hoàn cảnh cực đoan phát ra tín hiệu định vị.....

Lý Kiều Ba giải thích:

- Nhưng loại vật này cũng có một khuyết điểm, một khi người đã chết, đã mất đi ý thức tự chủ, như vậy chip cũng phế đi, cho nên, các ngươi hiện tại đã biết rõ rồi hả?

- Vậy anh tại sao không có nhắc nhở chúng tôi?!

Hạt tử nghe xong, lập tức giận dữ nói.

Nhưng cô ta kịp phản ứng rất nhanh.

Lý Kiều Ba không phải là không có ý định nhắc nhở bọn họ, mà là lúc ấy gầm ghè với Diệp Khai thì bị bọn họ trói lại, còn bịt miệng, trong tình huống này thì Lý Kiều Ba làm sao có thể có cơ hội nói ra?

- Nói như vậy, ngay từ đầu mục đích anh theo chúng tôi hợp tác là ý định muốn giết Diệp Khai?

Mặt sẹo rốt cục kịp phản ứng.

- Đúng vậy.

Lý Kiều Ba lúc này cũng không giấu diếm tính toán của mình:

- Các ngươi cần bắt lấy Diệp Khai, lợi dụng hắn để ám sát Nam Cung Kinh Hồng, mà mục đích của tôi là giết Diệp Khai, cho nên mới phải ăn nhịp với nhau. Trên thực tế, sau khi các ngươi bắt được Diệp Khai thì nghĩ hão huyền muốn lợi dụng hắn để tiếp cận Nam Cung Kinh Hồng là chuyện chê cười, căn bản là không có khả năng có cơ hội như vậy.

- Không phải nói, hiện tại chỉ Diệp Khai mới có thể tiếp cận Nam Cung Kinh Hồng sao?

Hạt tử hoài nghi:

- Chẳng lẽ ngay từ đầu anh đã nói dối? Anh đang gạt chúng tôi?!

- Tôi cũng không có nói dối.

Lý Kiều Ba quyết đoán phủ nhận:

- Trên thực tế, cũng chỉ Diệp Khai có thể tiếp cận Nam Cung Kinh Hồng, bởi vì Nam Cung Kinh Hồng về nước chính là do một tay hắn trù tính.

- Nhưng anh còn nói, chuyện chúng ta lợi dụng hắn tiếp cận Nam Cung Kinh Hồng là một truyện cười?

Hầu tử hỏi ngược lại.

Bọn họ] cảm giác Lý Kiều Ba nói chuyện lung tung.

- Tôi nói như vậy cũng đúng.

Lý Kiều Ba lắc đầuL

- Bởi vì, giá trị trên thực tế của bản thân Diệp Khai còn lớn hơn Nam Cung Kinh Hồng, chỉ là các ngươi không rõ ràng lắm nội tình trong đó mà thôi.

Trong mắt người thường thì thân phận Diệp Khai tự nhiên là một điều bí ẩn. Mọi người cũng chỉ thấy chức vụ Chủ tịch thành phố Đông Sơn, nhưng với tầng cao như lão Trần gia tự nhiên biết rõ nhất trọng thân phận khác của hắn là thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương.

Thân phận này so với Chủ tịch thành phố Đông Sơn trọng yếu hơn nhiều.

Đó là chưa kể Diệp Khai còn là đích tôn của lão Diệp gia, người thừa kế tương lai của gia tộc.

Một nhân vật còn trẻ như vậy đã chuẩn bị có địa vị đối thoại ngang hàng với các nhân vật lãnh tụ của đại gia tộc, đã sớm bị người ghen ghét, một Nam Cung Kinh Hồng của quá khứ có thể so hay sao?

Chỉ có điều, hôm nay tình thế cần, quan hệ trong nước cùng Âu Mỹ bị đóng băng nên cần lực ảnh hưởng của Nam Cung Kinh Hồng, thông qua con đường gián tiếp tăng cường thương mại với Châu Âu, thậm chí là thông qua một số con đường đặc thù năm đó của Nam Cung thế gia để bắt mối với đám chính khách, cải thiện hiện trạng. Bởi như vậy, Nam Cung Kinh Hồng sẽ có tác dụng trong ngắn hạn.

- Thương lang......

Hạt tử đột nhiên rút dao găm của Hầu tử, dưới ánh đèn lộ ra ánh lấp lóe.

- Em gái muốn điều gì?

Mặt sẹo thấy, lập tức nhíu mày hỏi.

- Đã nói giết Diệp Khai thì không cách nào định vị vị trí của chúng ta, như vậy hiện tại không động thủ, vẫn chờ người ta tiếp tục đến truy tung chúng ta sao?

Hạt tử nói.

- Hiện tại động thủ đã muộn.

Lý Kiều Ba hắc một tiếng:

- Lúc này, Diệp Khai là chỗ dựa vào để chúng ta tìm đường sống, lúc này hắn tuyệt đối không thể gặp chuyện không may, bằng không mà nói đối phương trực tiếp đem chúng ta cho chôn sống cùng hắn.

Đám mặt sẹo nghe xong, thần sắc đều lộ vẻ khiếp hãi.

Bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện hôm nay diễn biến đến loại tình trạng này, tựa hồ vận mệnh mọi người đều nằm trong tay Diệp Khai, thật sự không dám vọng động.

Bọn họ là lính đánh thuê, đúng là có thói quen thè lưỡi ra đầu đao liếm máu, nhưng lợi nhuận cũng phải có mệnh mới tiêu được.

- Vậy anh nói, hiện tại phải làm gì?

Hạt tử hướng Lý Kiều Ba hỏi.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lý Kiều Ba, hoàn toàn bất đồng với lúc trước.

- Hiện tại sao, ha ha, phải xem Diệp Chủ tịch thành phố nói như thế nào rồi.

Lý Kiều Ba nhìn thoáng qua Diệp Khai ngồi ở trong lồng, cười âm hiểm.