Quan Môn

Chương 1147: Người quen trên sân khấu




Tuy rằng nói đến tầng thứ như Lâm Tiên Giác, làm việc trên cơ bản đều là tùy tâm sở dục, nhưng nếu như truy cứu thì điều lệ cùng kỷ luật vẫn rất trọng yếu.

Bình thường thì mọi người đều mắt nhắm mắt mở với chuyện này, dù sao cũng đều là người có thân phận, nhưng nếu thật sự có người lấy ra làm văn thì chắc chắn sẽ phiền toái.

Nhất là đối với lãnh đạo cao tầng của quân ủy như Diệp Tử Kiện hỏi đến vậy thì Lâm Tiên Giác coi như gặp xui.

Lúc Diệp Khai nói với Diệp Tử Kiện về Lâm Tiên Giác thì Diệp Tử Kiện cũng không chú ý nhiều, chỉ một cú điện thoại điều Lâm Tiên Giác lên kinh thành mà thôi. Nhưng lúc này nghe Diệp Khai kể là Lâm Tiên Giác cư nhiên nửa đường chuồn mất khiến cho Diệp Tử Kiện cảm thấy tức giận phi thường.

Tuy rằng nói tầm quan trọng của hội nghị này cũng chỉ bình thường, Diệp Tử Kiện cũng không tham dự hết, nhưng kỷ luật chính là kỷ luật, Diệp Tử Kiện yêu cầu tất cả những người tới phải tham dự đầy đủ, sau đó còn làm báo cáo tổng kết.

Kết quả hiện tại hội nghị mới mở một hai ngày, Lâm Tiên Giác đã bỏ về, thái độ như vậy là sao?

Hành động này tuyệt đối không cho Diệp tổng tham mưu trưởng mặt mũi!

Diệp tổng tham mưu trưởng khi đã biết chuyện này, tự nhiên là tức giận phi thường!

Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Khai cũng than thầm cho Lâm Tiên Giác. Chuyện này bản thân ông ta cũng không thể trách, ai bảo muốn đối nghịch với mình? Huống hồ ông ta lại phạm sai lầm trước.

Nói xa hơn thì dù ông ta không có gì sai, nhưng từ xưa đến nay thì những tướng lĩnh từ Ba Thục vẫn khống chế quyền lực quân khu tỉnh Giang Hoài, hiện trạng này không phù hợp với lợi ích cao tầng.

Lúc này Diệp Tử Kiện đem Ngư Thức Phàm phái đến tỉnh Giang Hoài vốn là để cho bên quân khu tỉnh Giang Hoài thay đổi hiện trạng. Lâm Tiên Giác cư nhiên phạm vào quân kỷ, như vậy chỉ có thể nói ông ta kiêu ngạo thành tính, không không rõ lắm tình thế, chẳng thể nào nói ai.

Qua một hồi, Ngư Thức Phàm cũng tới.

Lại nói tiếp, Ngư Thức Phàm trong lòng cũng thấy buồn bực.

Vốn theo như Diệp Tử Kiện an bài để cho Ngư Thức Phàm chiếu cố Diệp Khai ở tỉnh Giang Hoài an toàn. Không nghĩ tới Lâm Tiên Giác sử ra hồi mã thương, trực tiếp bỏ họp trở về, khiến ông cảm giác trở tay không kịp.

“Tác phong Lâm tư lệnh hơi cường nghạnh, ra bài không theo quy củ.” Ngư Thức Phàm thấy Diệp Khai, cũng không có gì cố kỵ mà nói thẳng chuyện về Lâm Tiên Giác,“Hắn vừa trở về liền hỏi ngay chú vì sao đem nhiều người ngoài vào quân khu như vậy, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến an toàn của quân khu?”

“Ông ta thật nói như vậy?” Diệp Khai nghe xong cũng sửng sốt,“Người này rốt cuộc là thông minh hay ngang ngược?”

“Phỏng chừng ban đầu hắn cũng không rõ về cháu. Chỉ nghĩ cháu là một thị trưởng của tỉnh Hà Đông mà thôi.” Ngư Thức Phàm giải thích nói,“Nếu là loại tình huống này thì quân khu tỉnh đúng là không có nghĩa vụ cung cấp phục vụ.”

“Nga, như vậy t a.” Diệp Khai nghe xong, lập tức liền hiểu được .

Trước lúc Lâm Tiên Giác đi họp chắc cũng không nắm rõ chuyện.

Kết quả họp đến giữa chừng, chắc bên tỉnh Giang Hoài có người mật báo cho ông ta, nói bên quân khu xảy ra chuyện. Lâm Tiên Giác có người bày mưu đặt kế, bỏ chạy trở về, muốn dùng chuyện này gây chuyện với Ngư Thức Phàm.

Nhưng ông ta không nghĩ tới, thân phận Diệp Khai cũng không bình thường, Ngư Thức Phàm nắm chắc phần thắng về chuyện này, Lâm Tiên Giác manh động liền chịu thiệt, bị Ngư Thức Phàm chế giễu một phen.

Lúc này nhớ lại tình hình lúc Lâm Tiên Giác xuất hiện ở nhà ăn, Diệp Khai đại khái hiểu là do trong lòng ông ta ấm ức không nơi trút giận nên chạy đến nhà ăn để xem Diệp Khai đến tột cùng là ba đầu sáu tay gì mà có thể kiêm nhiệm thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương?

Phỏng chừng vừa thấy hắn, Lâm Tiên Giác lạnh ngắt, hai mươi tuổi đã là thiếu tướng, thị trưởng Đông Sơn ở tỉnh Hà Đông, hai thân phận này gộp và có thể thuyết minh rất nhiều vấn đề.

Cho nên kế tiếp Lâm Tiên Giác không nói thêm gì, xám xịt rời đi. Bởi vì ông ta rất rõ ràng, hắn không thể ép được nhân vật như Diệp Kha.

“Bất quá Lâm Tiên Giác về tới quân khu, thủy chung là một điều phiền toái.” Ngư Thức Phàm chau mày,“Hắn về đến thì chú sẽ không dễ nói, nhất là trong đại viện quân khu đột nhiên mọc ra rất nhiều tai mắt, chú vốn muốn nghiêm khắc khống chế một chút nhưng giờ còn chưa có quyền lên tiếng, thật thẹn với ủy thác của lão thủ trưởng.”

Vốn Diệp Tử Kiện lựa chọn để cho Diệp Khai ở bên này là để Ngư Thức Phàm phát huy tác dụng , không nghĩ tới hiện tại như vậy, khẳng định trong lòng Ngư Thức Phàm có điểm hổ thẹn .

“ Chuyện này cũng là vô phương, Lâm Tiên Giác bỏ họp quay về, mông hắn còn lau chưa khô, sao còn dám uy hiếp đến chúng ta?” Diệp Khai không cho là đúng.

Nếu hắn đã thông báo tình hình cho bác cả Diệp Tử Kiện vậy thì với tính của ông chắc chắn sẽ không bỏ qua loại chuyện vô tổ chức vô kỷ luật này phát sinh trước mắt hắn.

Chỉ là kế tiếp Diệp Tử Kiện sẽ áp dụng hành động nào để giải quyết chuyện này vậy thì Diệp Khai không thể biết.

Dù sao chuyện trong quân đội cũng phức tạp , thủ đoạn thượng tầng trong đó đôi khi trực tiếp, đôi khi vu hồi, không dễ dàng nhìn thấu.

Nhưng Diệp Khai có thể xác định, lần này Lâm Tiên Giác tuyệt đối gặp phải đại phiền toái.

Sau khi Ngư Thức Phàm rời khỏi, Diệp Khai liền bảo mấy người còn lại lên phòng mình bàn bạc.

Đến tám giờ tối, bên quân khu cử một phó tham mưu trưởng họ Vương nhiệt tình đại biểu lãnh đạo quân khu mời đám Diệp Khai tham gia đêm diễn văn nghệ của quân khu đêm nay.

Bởi vì đã thống nhất từ trước, đám Diệp Khai vui vẻ nhận lời lên hội trường quân khu xem văn nghệ.

Lúc bọn họ đến đã nhìn thấy đám Trần Nhiên cùng Tả Phi, Lí Quyên ngồi sẵn ở đó.

Diệp Khai gật đầu chào hỏi rồi mọi người đều ngồi xuống.

Tám giờ, buổi biểu diễn văn nghệ bắt đầu.

Quân khu tỉnh Giang Hoài làm kinh tế khá mạnh, lại được địa phương hỗ trợ nhiều nên các thiết bị đều rất hiện đại, có đoàn văn công riêng, hơn nữa tố chất khá cao.

Lần này tham gia biểu diễn còn có một bộ phận diễn viên của đoàn văn công quân khu phương Nam đến giao lưu, cho nên đội hình hùng hậu, chất lượng tiết mục rất cao.

“ Diễn viên của đoàn văn công phương Nam có rất nhiều người nổi tiếng, giống như là cô gái kia, đồng chí Diệp Khai chắc là biết?” Ngư Thức Phàm ngồi cạnh Diệp Khai hào hứng giới thiệu cho Diệp Khai.

Từ lúc Ngư Thức Phàm từ Diệp Khai biết được Lâm Tiên Giác lén bỏ họp trở về thì trong lòng ông cũng rất hào hứng. Chuyện này nếu bình thường thì không sao, chưa chắc có người nào chú ý, dù sao cũng chỉ là tiểu tiết mà thôi. Nhưng hắn cố tình chạm mặt Diệp Khai, ảnh hưởng đến đại kế của Diệp Khai nên xui xẻo là tất nhiên .

Diệp Khai nhìn nhìn nữ diễn viên trẻ tuổi mà Ngư Thức Phàm chỉ điểm, cảm thấy hình như quen mặt, suy nghĩ một chút mới nhớ lại,“Nga, người kia chẳng phải là Ngô Mộng Linh sao, một nữ diễn viên rất nổi danh, nhưng gần đây hình như không xuất hiện nhiều.”

Diệp Khai đột nhiên nhớ rõ, lần trước hắn và nhị lão gia tử lúc điều tra vụ án ở phủ tướng quân, trong bộ ảnh chụp của Cố Hoán Chi có ảnh của Ngô Mộng Linh. Chỉ là lúc ấy tình hình khá nhạy cảm, Diệp Khai cũng không thể khẳng định Ngô Mộng Linh đã bị Cố Hoán Chi bao nuôi hay không?

Tính tính toán chuyện này đã gần ba năm. Thời gian trôi qua quả thật quá nhanh.

Suy nghĩ một chút nữa, tựa hồ lúc ấy tìm được băng ghi hình có hình ảnh của Ngô Mộng Linh cũng rất bình thường, hơn nữa được Diệp Khai đưa về lưu giữ.

Bất quá cũng bởi vì Diệp Khai nhúng tay, cho nên Ngô Mộng Linh không bị dính vào vụ án của Cố Hoán Chi, mấy năm qua vẫn phát triển thuận lợi, dần chuyển từ phái thần tượng đơn thuần trong quân sang phái thực lực.

“Ngô Mộng Linh được rất nhiều người ủng hộ trong quân, chỗ địa phương cũng có rất nhiều.” Ngư Thức Phàm nói thêm,“Bất quá hình như sau lưng cô ta có người chiếu cố, những năm gần đây không hề truyền ra chuyện xấu, chắc là được đại nhân vật bao dưỡng?”

“ Chú Ngư, chú ngờ vực vô căn cứ như vậy cũng không hay.” Diệp Khai nghe xong, cảm thấy không quá thoải mái, ấn tượng của hắn đối với Ngô Mộng Linh vẫn rất tốt,“ Người ta cũng mới chỉ hai ba hai bốn tuổi, hơn nữa thành danh sớm, cần gì phải dựa vào loại quan hệ này để lên cao.”

“Điều này cũng đúng, mấy năm trước thì phong khí vẫn còn tốt.” Ngư Thức Phàm nghe xong, cũng thấy hơi xấu hổ,“Năm ấy khi vụ án Cố Hoán Chi bại lộ thật khiến không ít người kinh ngạc.”

Tiếp theo Ngư Thức Phàm lại nhìn Ngô Mộng Linh trên sân khấu,“Lúc ấy đều đồn đãi Ngô Mộng Linh cùng Cố Hoán Chi có liên quan, nhưng Cố Hoán Chi ngã, Ngô Mộng Linh không hề việc gì, chắc chuyện kia chỉ là đồn đại mà thôi.”

Phải biết rằng, lúc ấy vụ án trong phủ tướng quân của Cố Hoán Chi là do nhị lão gia tử tự mình chỉ đạo, dĩ nhiên không có nhiều khả năng để cá lọt lưới, nếu Ngô Mộng Linh không bị liên lụy, như vậy Ngư Thức Phàm liền cho rằng cô không có quan hệ gì với Cố Hoán Chi.

“Loại chuyện này, cũng rất khó nói .” Diệp Khai thuận miệng đáp một câu, không khỏi nhìn lên sân khấu.

Trên sân khấu, Ngô Mộng Linh vẫn thanh xuân như trước, Diệp Khai nhìn vài lần, bất ngờ phát hiện thấy lông mày cô vẫn thẳng dài, ánh mắt trong suốt, giữa nhân trung không có gì khác thường, khuôn mặt không hề có nét phong trần.

“Chẳng lẽ còn là con gái?” Diệp Khai ngạc nhiên .