Quan Môn

Chương 140: Lão Luyện Thành Thục Chưa Chắc Là Đáng Tin Cậy




-Diệp gia cũng thật sự quá càn rỡ, hoàn toàn không đem người khác để vào trong mắt.

Phùng Tiểu Đồng có chút tức giận nói với cha hắn Phùng Duẫn Đồng.

Gần đây khí thế Phùng gia bay lên thật mạnh, từ sau khi Trần gia ngã xuống, mặc dù nói đồng chí Cổ Kiến Nhung tiếp nhận chức vị bí thư trưởng của hắn, nhưng căn cứ nhận thức chung của các đại lão trong trung ương, tương lai trung bình ủy sẽ có nhân số chín người, hơn nữa được cố định xuống, cho nên hiện tại vài đồng chí khá trẻ tuổi trong Cục chính trị trung ương đều có hi vọng được bổ sung đi vào.

Phùng Duẫn Đồng với tư cách ủy viên Cục chính trị trung ương, là bí thư thành ủy thủ đô, có thể nói là đệ nhất nhân trong số những ủy viên của Cục chính trị trung ương, khả năng nhập thường rất cao, hơn nữa cũng có thật nhiều lão đồng chí ủng hộ hắn nhập thường, cho nên gần đây những bộ môn đến bái phỏng tỏ vẻ thuần phục Phùng gia cũng rất nhiều, tất cả mọi người đều hi vọng trong thời kỳ sóng gió này tìm đội ngũ vững vàng mà dựa tới.

Đối với Diệp gia mà nói, tuy hiện tại bọn họ như mặt trời ban trưa, trong nhà có Diệp lão gia tử là ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương, thủ trưởng số hai chống đỡ, dù sao Diệp lão gia tử cũng đã cao tuổi, sau đại hội Đảng là sẽ lui xuống, cho nên quyền lực hiển hách cũng đã chạy tới cuối cùng.

Cho dù nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn cũng rất có thực lực, cũng là ủy viên Cục chính trị trung ương, thế nhưng lực ảnh hưởng của hắn chỉ cực hạn trong quân, đối với ngoại giới lực ảnh hưởng còn xa không đủ.

Về phần nói tuy Diệp Tử Bình nhập thường, nhưng lại có tư lịch cạn nhất trong mọi người, người trẻ tuổi nhất, còn chưa có được lực ảnh hưởng gì lớn, chỉ có thể nói giúp cho Diệp gia tăng thêm một phiếu ủng hộ bên trong Cục chính trị trung ương mà thôi.

Nhưng một khi Diệp Tử Bình được phóng ra ngoài, đảm nhiệm chức vụ bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, như vậy lực ảnh hưởng trong lời nói của hắn đã xem như áp chế nửa giang sơn phía đông nam rồi.

Cho nên gần đây Phùng Tiểu Đồng cùng Phùng Duẫn Đồng luôn đề cập tới chuyện này, muốn quấy nhiễu chuyện Diệp Tử Bình đến nhậm chức tại Minh Châu.

-Cha làm sao không biết điểm này.

Phùng Duẫn Đồng có thể ngồi vào vị trí hôm nay tự nhiên cũng không phải hạng người bình thường, ý nghĩ chính trị vẫn có, kinh nghiệm quan trường nhiều năm đã sớm dưỡng thành tính cách đa mưu túc trí, chỉ là bản tính cũng khó dời đi, ngẫu nhiên sẽ bại lộ ra khuyết điểm chưa đủ, rất dễ dàng bị xao động.

-Nhưng gần đây Trần gia đã suy thoái, Diệp gia lại đang như mặt trời ban trưa, cha lại nằm trong thời kỳ mấu chốt nhập thường, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Gần đây con cũng đừng gây chuyện, đừng làm trễ nãi chính sự của cha.

Đối với sự tình công khai xung đột giữa Phùng Tiểu Đồng cùng Diệp Khai lần đó, Phùng Duẫn Đồng đương nhiên cũng đã tinh tường, tuy trong lòng của hắn cũng có chút ít phẫn nộ, cho rằng Diệp Khai làm việc hoang đường không tưởng nổi, không để cho hắn mặt mũi, thế nhưng hắn cũng không tiện ra mặt ứng phó.

Ân oán giữa những đứa trẻ con không nên đưa lên trên mặt bàn, nhất là việc Phùng Tiểu Đồng cùng công tử của Hàn phó chủ tịch thành phố Minh Châu một khi bị người lật đi ra, Phùng Duẫn Đồng thật sự cảm thấy có chút khó chịu nổi, quan viên địa phương cùng quan viên thủ đô có liên hệ chặt chẽ như thế, rốt cục lại có mưu đồ gì đây?

Loại chuyện này nếu truyền tới trên tai đồng chí Giang Thành, hắn nhất định sẽ mất hứng.

Nhưng Phùng Duẫn Đồng cũng không quá lo lắng chuyện này, chỉ cần qua được cửa ải trước mặt, hắn có thể thuận lợi nhập thường, khi đó địa vị hắn đã vững chắc, mặc dù có đưa ra ý kiến gì thì ngay cả đồng chí Giang Thành cũng không làm gì được hắn.

Chỉ cần không phản bội tổ quốc, sự tình gì có thể làm khó được hắn?

Bởi vậy hiện tại Phùng Duẫn Đồng chỉ cầu ổn thỏa, cầu không xảy ra chuyện, cầu nhẫn nhịn tới ngày khai mạc đại hội Đảng để nhập thường, sự tình xem như sẽ được thỏa đáng giải quyết.

-Nếu như Diệp Tử Bình thuận lợi đảm nhiệm bí thư thành ủy Minh Châu, thì hắn nhất định sẽ tích lũy được số lớn chiến tích, tương lai khả năng trèo lên đỉnh thật lớn, đến lúc đó Diệp gia ngóc đầu trở lại, lực uy hiếp đối với chúng ta rất lớn.

Phùng Tiểu Đồng vẫn không chịu buông tha ý nghĩ phá rối Diệp Tử Bình nhậm chức tại Minh Châu trong hội nghị Cục chính trị trung ương sắp tới.

-Chuyện này cha có chừng mực.

Phùng Duẫn Đồng hồi đáp.

Trên thực tế Phùng Duẫn Đồng cũng không muốn để Diệp Tử Bình thuận lợi nhậm chức bí thư tại Minh Châu, chỉ là đồng chí Hồng Chính là toàn lực đề cử, thái độ các vị đại lão trung ương lại có khuynh hướng ủng hộ, hắn thật sự là không gây nổi sóng to gió lớn gì, nhưng buồn nôn Diệp Tử Bình một chút, tạo thêm chướng ngại cho hắn khi nhậm chức Minh Châu, ngược lại chuyện như vậy vẫn có thể làm, không chừng sẽ lấy được chút chỗ tốt nào đó.

Quân cờ luôn phát sinh trong rối loạn, không có can thiệp sẽ không có cơ hội.

-Ngày mai Cục chính trị trung ương sẽ khai mở hội nghị, thảo luận vấn đề chọn lựa bí thư thành ủy Minh Châu, cha sẽ tìm cơ hội biểu đạt ý kiến phản đối.

Qua một lúc Phùng Duẫn Đồng lại nói.

Phùng Tiểu Đồng nghe xong, trong nội tâm mừng thầm.

Hai cha con ngồi nói chuyện trong phòng khách, không bao lâu một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đi vào, ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt trắng nuột, cằm đầy, dáng người yểu điệu, lúc bước đi rất dụ dỗ người, giày cao gót giẫm trên sàn nhà vang lên thanh âm thanh thúy.

-Tiểu Ngọc đã đến sao, tới ngồi một chút.

Phùng Duẫn Đồng nhìn thấy, lập tức cười tủm tỉm vỗ vỗ bên cạnh mình, ý bảo nữ tử đi qua ngồi xuống.

-Cha nuôi, vài ngày không gặp, khí sắc của cha thật tốt nha.

Nữ nhân cũng rất biết câu dẫn người, uốn éo thân thể đi tới gần, tư thái như có chút dục cự còn nghênh.

Phùng Tiểu Đồng liếc mắt nhìn hai người, đứng lên nói:

-Cha, bên nhà hàng còn có chút việc, con đi trước.

-Ừ, con đi đi, nhớ là đừng gây chuyện trong thời gian này…

Lúc này Phùng Duẫn Đồng đã đem đầu úp vào trong ngực tiểu Ngọc, nghe vậy ậm ừ đáp.

Lão sắc lang! Tiểu Ngọc ôm đầu Phùng Duẫn Đồng, bộ ngực bị râu ria của hắn đâm khó chịu, nhưng không dám lên tiếng, chỉ thầm mắng một câu trong lòng. nguồn TruyenFull.vn

Lúc Phùng Tiểu Đồng rời đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu Ngọc, thấy được lửa tình trong mắt nàng ta, liền gật nhẹ đầu.

Tiểu Ngọc hướng hắn nở nụ cười mị hoặc, một tay lại sờ vào trong đũng quần Phùng Duẫn Đồng.

-Ti…

Phùng Duẫn Đồng không khỏi hít sâu một hơi.

-Hôm nay chúng ta thảo luận mấy vấn đề, nên thảo luận một chút nhân tuyển nhậm chức bí thư thành ủy thành phố Minh Châu.

Đồng chí Cổ Kiến Nhung chủ trì buổi hội nghị Cục chính trị trung ương hôm nay lên tiếng nói.

-Đồng chí Hồng Chính là bí thư thành ủy Minh Châu hiện tại, sắp tiến vào Quốc Vụ Viện đảm nhiệm chức phó tổng lý, sự tình bên Minh Châu vẫn nên tìm một người lão luyện thành thục đến chủ trì mới tốt.

Chủ tịch chính hiệp Hứa Vĩnh Niên tỏ vẻ.

-Lão luyện thành thục tuy tốt, nhưng thành phố Minh Châu luôn có nhu cầu cấp bách phát triển, càng cần đồng chí trẻ tuổi có quyết đoán dũng cảm đảm nhiệm công việc mới được, tôi cảm thấy được đồng chí Tử Bình đến Minh Châu chủ trì công tác là một lựa chọn không tệ.

Thủ tướng Vân.

Sau đó mọi người nhao nhao lên tiếng, có người tán thành lại có người phản đối.

-Đồng chí Tử Bình vẫn có chút năng lực đấy.

Phùng Duẫn Đồng bỗng nhiên lên tiếng:

-Nhưng Tử Bình đồng chí luôn nhậm chức trong Bộ tuyên truyền, cũng không có kinh nghiệm chủ chính địa phương, đột nhiên chủ trì thành phố Minh Châu lớn như vậy, tôi lo lắng đồng chí không ứng phó được. Nên thúc đẩy đề bạt đồng chí trẻ tuổi đảm nhiệm tôi cũng tán thành, nhưng chúng ta không thể nuông chiều mà đốt cháy giai đoạn, làm như vậy có thể sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại, như vậy sẽ hại tới bọn họ.

-Phùng bí thư nói thật có đạo lý.

-Vẫn nên chọn đồng chí thành thục lão luyện thì đáng tin cậy hơn.

Ngay lập tức thanh âm phản đối lại nổi lên.

Mặc dù nói những lời này chỉ là một phần nhỏ, nhưng trong Cục chính trị trung ương lại xuất hiện thanh âm phản đối cũng không thể làm như mắt điếc tai ngơ, nếu không về sau thật sự xảy ra vấn đề gì, người làm ra quyết sách nhất định phải gánh chịu một bộ phận trách nhiệm.

Đồng chí Giang Thành nhíu mày, đưa mắt nhìn qua Diệp lão gia tử, ý tứ dò hỏi không phải đã nói chuyện xong rồi sao, như thế nào hiện tại lại nổi lên biến hóa? Không phải ông đã nói chuyện xong với những đồng chí khác, hiện tại tôi cũng không thể cưỡng ép mọi người thông qua chuyện này đi.

Biểu tình Diệp lão gia tử vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí là nhị lão gia tử dự thính hội nghị cũng không có biểu lộ gì, về phần Diệp Tử Bình vẫn ngồi bên dưới cúi đầu xem tài liệu văn bản trước mặt, tựa hồ hiện tại thảo luận không quan hệ gì tới hắn.

-Đồng chí Tương Kiền, đồng chí thấy thế nào?

Đồng chí Giang Thành suy nghĩ một chút, quyết định nên trực tiếp một chút là tốt nhất.

Chuyện này có thành công hay không là việc của Diệp gia các vị, có chuyện gì đi hỏi gia trưởng là nên làm tốt nhất.

Chỉ là đồng chí Giang Thành cũng cảm nhận được sâu sắc, tình hình bây giờ lực lượng thân tín của mình trong Cục chính trị trung ương vẫn còn quá yếu, căn bản không đủ để khống chế tiết tấu trong hội nghị, mọi người cãi cọ với nhau hắn cũng không có cách nào trấn áp, mà bởi phương diện quân quyền gần đây xảy ra chuyện, nên hắn nhận được một ít quyền lực trong tay nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, xem như có chút thu hoạch, thế nhưng dù sao thời gian còn ít, còn chưa thể nào hình thành sức chiến đấu hữu hiệu.

Thoạt nhìn ở giai đoạn trước mắt, tác dụng của Diệp lão gia tử phi thường mấu chốt, chính mình phải hỗ trợ hắn khống chế đại cục mới được, nếu không hắn chỉ luôn bị thủ tướng Vân cùng chủ tịch chính hiệp Hứa Vĩnh Niên đè đầu không cách nào ngẩng lên.

So sánh mà nói, Diệp lão gia tử vẫn xem như phi thường phúc hậu, luôn ủng hộ công tác của hắn không ít, mấu chốt chính là lão gia tử thật giảng đạo lý, giảng nguyên tắc, giảng thao tác, có thể hợp tác.

Đồng chí Giang Thành còn đang suy nghĩ thế cục trong Cục chính trị, chợt nghe được Diệp lão gia tử bắt đầu nói chuyện.

-Có mấy lời tôi đã vốn không muốn nói ra ở chỗ này.

Diệp lão gia tử chợt nói:

-Tại sao đây? Tất cả mọi người tinh tường nguyên nhân.

-Ha ha…

Trong phòng hội nghị lập tức nổi lên tiếng cười nhẹ, sự tình Diệp gia trong lòng mọi người đương nhiên tinh tường, nhưng đây cũng không phải đại sự gì, ai bảo người ta có thể ra nhân tài đâu.

-Tử Bình là con của tôi, bởi vì có câu biết con không ai khác ngoài cha, năng lực của hắn như thế nào tôi làm cha vẫn tương đối hiểu rõ.

Diệp lão gia tử nói ra:

-Chí ít có chút sự việc tôi vẫn tinh tường, luận đại cục cùng nguyên tắc, thao tác, đứa con trai này của tôi vẫn có thể làm cho tôi yên tâm.

Lời này tự nhiên không có ai đưa ra dị nghị, trên thực tế mấy vị nhân vật trong Diệp gia vô luận là trong giới chính trị hay quân đội, bản thân yêu cầu tương đối nghiêm khắc, thật tìm không ra mao bệnh gì, cũng không phải bản thân Diệp lão gia tử nói khoác.

-Nhưng vừa rồi bí thư Phùng Duẫn Đồng nâng lên bốn chữ thành thục lão luyện, tôi cũng không thể không nói vài câu.

Thanh âm Diệp lão gia tử đột nhiên ngưng trọng lên:

-Đôi khi, đồng chí thành thục lão luyện, cũng chưa chắc đáng tin cậy!

Trong nháy mắt, mọi người liền cảm nhận được trong lời nói của Diệp lão gia tử hiện ra đậm đặc sát khí!