Quan Môn

Chương 166: Quan trường cũng là một nghề biểu diễn




Trong cảm giác của Diệp Khai, có người bẩm sinh đã có tính sa đọa không phải là không có, nhưng số lượng cực nhỏ.

Đại đa số người bị sa đọa, kỳ thật đều do hoàn cảnh sinh hoạt bức bách hoặc là gặp phải chuyện nào đó không thể thừa nhận mới đại biến tính tình, đi về hướng cực đoan.

Mà đại chảo nhuộm như trong ngành giải trí, cho dù là một cô gái có tính tình không tệ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có thể biến thành một người đàn bà dâm đãng mà ai cũng có thể làm chồng.

Cách nhìn của Diệp Khai về ngành giải trí, chỉ sử dụng một câu lưu truyền thật rộng ngày sau – "Người trong vòng quá loạn".

Chính bởi vì như thế, Diệp Khai mới không quan tâm tới công ty giải trí Hoan Ngu của Diệp Kiến Hoan, nhưng hắn cũng hiểu được Diệp Kiến Hoan mở công ty giải trí, bất quá chỉ là vì thuận tiện mà thôi, dù sao rất nhiều cô gái chỉ vì nổi danh liền không tôn trọng thân thể của mình, đến cuối cùng còn chưa biết có thể nổi tiếng hay không nhưng bản thân đã trở nên liễu rũ hoa tàn.

Đương nhiên cách nhìn này chưa hẳn đã là tuyệt đối, trên thực tế bên trong ngành giải trí cũng có một ít mỹ nữ luôn giữ mình trong sạch, nhưng số lượng lại cực kỳ ít ỏi mà thôi. Nhưng những mỹ nữ xinh đẹp như thế, dưới tình huống bình thường ở sau lưng sẽ có thế lực sâu đậm bảo kê, bằng không mà nói cũng rất khó bảo toàn bản thân mình sẽ không xảy ra vấn đề.

Khi Diệp Khai quay đầu lại, Trần Thu Thủy đã rời đi.

Hắn lắc đầu, trong lòng tự nhủ những cô gái hướng tới ngành giải trí quả nhiên đại đa số đều không đáng tin cậy, ngược lại có thể giở đủ trò chỉ vì một tấm danh thiếp, phải biết rằng danh thiếp của Diệp Khai cũng không phải gặp người nào cũng đưa ra.

Nhưng hiện tại hắn quan tâm nhất là mấy mỹ nữ đang vây quanh Diệp Tử Bình.

Hắn nghiêm túc quan sát một chút, bên trong có một cô gái dán gần nhất, chính là người chủ trì đài truyền hình Minh Hân, mỹ nữ thân cao chân dài, bộ dáng đoan chính, eo nhỏ mông đầy, khi đi đường uốn éo rất câu dẫn người, càng khó được chính là trên người nàng lại có khí chất của nữ tính tri thức, thuộc về loại hình thành thục, nghe nói vẫn còn là trong sạch, có thể nghĩ ra là vì nàng chưa tìm được đối tượng đáng cho mình trả giá.

Nhưng với độ tuổi hai mươi tám của nàng, tính cách thành thục, ở trước mặt ủy viên Cục chính trị bốn mươi mốt tuổi, bí thư thành ủy Minh Châu Diệp Tử Bình, xác thực là khá có lực hấp dẫn.

Minh Hân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ rượu, trên cổ trắng như tuyết đeo một vòng cổ bảo thạch, thần thái sáng láng, tràn đầy sức sống, ngẫu nhiên còn thoáng lộ ra chút da thịt, ý đồ thông đồng đã phi thường rõ ràng.

Mà ở một bên khác của Diệp Tử Bình là phóng viên mỹ nữ Minh Châu Vãn Báo Hải Đồng, mặc bộ váy chức nghiệp công sở, chỉ là giống như chiều dài của váy không đủ nên hơi ngắn một chút, lộ ra đôi chân trơn bóng thon dài vô cùng chói mắt.

Về phần những nam nhân khác vây quanh, ngoại trừ một ít nhân viên quan trọng của ủy ban thành phố, còn có một chút cự phú thực lực rất mạnh, đều là nhân vật có tài sản mấy trăm triệu trở lên, mọi người vây quanh Diệp Tử Bình cũng không phải vì mị lực thành thục của bản thân hắn, mà là vì hào quang ủy viên Cục chính trị.

Quầng sáng của bí thư thành ủy Minh Châu thật sự là cực lớn.

Đối với một ít người chủ động dán lên, trước khi Diệp Tử Bình có ý tứ gì khác, nhóm bảo tiêu cũng không thể làm gì.

Cũng may đây chỉ là một buổi tiệc rượu, không xuất hiện phóng viên chụp ảnh nào, bằng không mà nói cảnh tượng Diệp bí thư bị một nhóm mỹ nữ vây quanh bị hấp thụ ra ngoài ánh sáng sẽ tạo nên một ít nghị luận không tốt.

Diệp Khai chú ý tới tuy Diệp Tử Bình bị bọn họ vây quanh, tựa hồ trên mặt mang theo dáng tươi cười nhưng thần sắc đã có một loại cảm xúc không kiên nhẫn, nghĩ tới hiện tại hắn cũng đã bực bội trong lòng không ít.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Khai quyết định đeo kính râm lên, sau đó dùng thể lực hơn người của hắn lách qua lách lại chen vào, vài người trung niên thiếu rèn luyện lập tức bị hắn gạt mở, trực tiếp đi tới đỡ lấy cánh tay Diệp Tử Bình.

Nhóm mỹ nữ bị chen sang bên cạnh tỏ vẻ phi thường bất mãn, nhưng sau khi nhìn thấy quần áo của Diệp Khai, trong lòng cũng có chút nghi kỵ, hoài nghi Diệp Khai là đại nội bảo tiêu trong truyền thuyết, cũng không dám tỏ ý lỗ mãng.

Diệp Tử Bình thuận thế nói:

- Các vị mời tự tiện, tôi có chút chuyện cần phải làm, xin lỗi không tiếp được rồi.

- Diệp bí thư đi thong thả.

- Diệp bí thư cứ tự nhiên.

- Diệp bí thư…

Từ trong đám người đi ra, theo vài tên bảo tiêu đi cùng, rốt cục Diệp Tử Bình đã đi ra khỏi hiện trường tiệc rượu huyên náo, sang một phòng nghỉ bên cạnh ngồi xuống.

- Có phải có chút không thích ứng hay không?

Diệp Khai cười hỏi.

- Cũng không đến nỗi, chỉ là những người kia có chút nhiệt tình quá mức.

Diệp Tử Bình tỏ vẻ.

Mặc dù nói trước kia khi còn ở Bộ tuyên truyền, Diệp Tử Bình ra vào cũng là tiền hô hậu ủng, nhưng so sánh với hiện tại chủ chính một phương, khống chế thành phố lớn nhất trực thuộc trung ương, thật sự là kém hơn rất nhiều.

Hiện tại Diệp Tử Bình mới dần dần cảm giác được một đại tướng biên cương chính thức nguyên lai chính là như thế này.

- Ủy viên Cục chính trị trung ương bốn mươi mốt tuổi, bí thư thành ủy Minh Châu tiền đồ vô lượng, nhân vật lớn như vậy có ai mà không muốn nịnh bợ?

Diệp Khai cười ngồi một bên nói:

- Cha không chú ý tới sắc mặt của mấy mỹ nữ kia sao? Toàn bộ đều muốn phơi ra, chỉ cần được Diệp bí thư vừa ý, dù làm tiểu tam tiểu tứ gì đấy thì nửa đời sau đã có trông cậy rồi.

- Coi lời con nói…

Diệp Tử Bình có chút bất mãn liếc mắt lườm con trai:

- Về nhà đừng có nói loạn, bằng không mẹ của con lại nghĩ nhiều. Còn nữa, con đột nhiên lại chạy tới, có phải giúp mẹ con theo dõi cha đấy không?

Diệp Khai cười ha ha, nhưng không nói gì thêm.

Ngoài miệng Mạnh Chiêu Hoa mặc dù không nói gì, nhưng trong nội tâm suy nghĩ như thế nào, Diệp Khai đã đoán không sai biệt bao nhiêu.

Trong những năm gần đây, bên trong cao tầng mặc dù không truyền ra chuyện ly hôn gì, nhưng không phải là không có, theo hắn biết có vài ủy viên trung ương ly dị vợ mình, lại lấy những mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, có vết xe đổ như vậy, đương nhiên trong lòng Mạnh Chiêu Hoa không được yên tâm.

Trên thực tế, bầu không khí trong Minh Châu vẫn khá cởi mở, nhất là những nữ chủ trì trong ngành truyền hình, đều rất biết câu dẫn người, cán bộ trúng chiêu xuống ngựa cũng không ít, vì các nàng mà những khu trưởng phó khu trưởng ly hôn tái giá thì thật khá nhiều, những người này về sau đều là lực lượng dự bị có thật nhiều khả năng tiến vào vòng luẩn quẩn hạch tâm quyền lực của thành ủy cùng ủy ban thành phố.

Từ phương diện này mà xem, Mạnh Chiêu Hoa cũng không thể không đề phòng.

Đương nhiên ưu thế của bà cũng có không ít, hiện tại Diệp Khai không những đã trưởng thành, trở thành nhân vật trọng yếu đời thứ ba của Diệp gia, tác dụng của hắn cũng càng ngày càng quan trọng, mẹ nhờ con quý, ngược lại Mạnh Chiêu Hoa không hề lo lắng địa vị của mình bị người đoạt lấy, bà chỉ lo lắng Diệp Tử Bình có chút quá chói mắt, mỹ nữ vây quanh bên người quá nhiều, vạn nhất có một ngày sát thương cướp cò, dẫn xuất ra phiền toái sẽ không tốt.

Nhưng trên thực tế, hiện tại trong đội ngũ cán bộ có một loại nhận thức, chính là có rắc rối với nữ nhân cũng không tính là gì, trừ phi là đấu tranh chính trị bị thất bại, nếu không rất ít nghe nói có ai bởi vì chơi nữ nhân mà bị kéo xuống ngựa.

Sau khi Phùng Duẫn Đồng xảy ra chuyện, tuy cũng tuôn ra gièm pha cha con xài chung tình nhân, nhưng đây cũng không phải chứng cớ phạm tội chủ yếu nhất, mà chỉ là vì mọi người nói xấu hình tượng của Phùng Duẫn Đồng, để làm nhạt đi dấu vết đấu tranh chính trị, tận lực dùng lý do khác để bôi xóa dấu vết kia mà thôi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Ánh mắt của dân chúng dù sao cũng tương đối hạn hẹp, thấy được tin tức về tình ái lăng nhăng thì sẽ không còn tiếp tục chú ý những vấn đề khác.

- Mấy ngày gần đây cha liên tiếp xuất hiện trước công chúng, cảm giác có gì bất đồng?

Diệp Khai hỏi.

- Cảm giác? Xem như cũng được, càng giống như đang diễn kịch.

Diệp Tử Bình suy nghĩ một chút, trả lời:

- Dĩ vãng không cần phải chú ý nhiều về vấn đề hình tượng như vậy, hiện tại giống như thời khắc nào cũng phải ở dưới ánh đèn, không thể không bảo trì hình tượng của mình.

- Việc này là khó tránh khỏi.

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ:

- Khi tới tương lai mà cha ngồi xuống vị trí kia, trên cơ bản cha đã thành vua của màn ảnh. Bản thân chính trị gia là phải biết biểu diễn, đối ngoại biểu hiện ra giả dối, hù dọa đối thủ, đối nội phải học được tuyệt hảo, hóa giải mâu thuẫn, những điều này đều là kiến thức cơ bản của một chính trị gia hợp cách!

Tuy Diệp Tử Bình cảm thấy Diệp Khai nói chuyện không phải không có lý, nhưng lại không thể cổ vũ ý nghĩ tà khí sai lệch của hắn, vì vậy liền phản bác:

- Vậy cũng không tuyệt đối, đôi khi biểu lộ tính tình chân thực cũng có thể để cho chúng ta cảm nhận được tình cảm thực sự của các chính trị gia.

Diệp Khai lập tức xì mũi coi thường nói:

- Xin cha đừng nói chuyện ngây thơ như vậy được không? Đây chẳng qua là vì vị chính trị gia kia đã có hành động đạt tới tình trạng đăng phong tạo cực mà thôi!

- Ha ha…

Diệp Tử Bình cười cười, không muốn đi phản bác lời của Diệp Khai.

Tuy nội tâm của hắn thừa nhận lời của Diệp Khai thật có chút đạo lý, nhưng nếu muốn cho hắn tiếp nhận cách nói của Diệp Khai, quả quyết là không khả năng, tuy hắn cũng sẽ chăm chú kiểm nghiệm lại chính bản thân mình, phải chăng mình biểu diễn có chuẩn xác, phải chăng còn địa phương nào cần thay đổi, hành động có thể sửa lại thêm một chút hay không?

Những chuyện này là nhất định phải làm, nhưng tuyệt đối không thể đem nó nói ra, nếu không xem như không thành thục trong chính trị.

Diệp Tử Bình là ủy viên Cục chính trị trung ương, là đại tướng biên cương một phương, là con cháu ưu tú đời thứ hai của đại chính hào môn Diệp gia, người thừa kế sự nghiệp chính trị của Diệp lão gia tử, kiến thức cao minh thế nào, tự nhiên sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp như thế.

Diệp Khai bỗng nhiên lại ý thức được một vấn đề khác, không khỏi vỗ trán có chút kinh ngạc nói:

- Không ngờ đã quên chuyện này! Trách không được quan viên cùng diễn viên thường xuyên có thể hỗn lại chung với nhau, bởi vì bọn họ trên cơ bản là người đồng hành! Không những có thể giúp nhau học tập, cùng nhau đề cao hành động, đồng thời còn làm thu nhập kinh tế phong phú, xác thực là ông trời tác hợp! Như thế nói đến kỳ thật quan trường cũng là một loại sự nghiệp diễn xuất ah!

- Được được được, cha chẳng muốn nói thêm gì với con.

Diệp Tử Bình nghe xong liên tục khoát tay nói:

- Con đi ra bên ngoài rèn luyện hành động đi thôi, cha có chút mệt mỏi, hiện tại nghỉ ngơi ở đây một lát nói sau, con cũng đừng đến phiền cha nữa.

Diệp Khai cười đứng dậy, đi ra tới cửa, đột nhiên ngừng lại quay đầu nhìn Diệp Tử Bình nói:

- Cha, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng đừng để cho những nữ nhân gì đó cùng vào nghỉ ngơi chung với cha đó, những chuyện này một khi dính vào thật rất khó bỏ rơi.

- Cút, lão tử của ngươi không chịu nổi như vậy sao?

Diệp Tử Bình đem chiếc gối dựa trên ghế ném tới.

Diệp Khai bật cười lớn đi ra, để lại Diệp Tử Bìn dở khóc dở cười ngồi bên trong.